Mang Theo Không Gian: Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy Nạn
Chương 9
Nhất Chu Nhất Phạn
03/07/2023
Quý Tinh Nhiên không biết mình vừa hoan hô hay là gêu gào thảm thiết, ‘oa’ một tiếng liền nói: “Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!”
Nói xong nàng liền đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Có vài ngọn cỏ sắc bén đâm vào trong quần áo xuyên qua thớ vải mềm, khiến cho nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy đau nhức.
Nhưng điều này so với hai chân đang mỏi nhừ đúng là chả thấm tháp vào đâu.
Quý Xương Minh cùng Thẩm Tuệ Tâm cũng ngồi xuống ở bên cạnh.
Quý Tinh Nhiên vừa đấm chân vừa nói: “Lúc đi bộ thì không sao, bây giờ ngồi nghỉ ngơi con mới thấy hai chân này dường như không còn thuộc về mình nữa.”
Bọn họ xuất phát từ lúc sáu giờ sáng cho đến giờ, đã vậy còn đi không ngừng nghỉ suốt năm tiếng đồng hồ.
Nói xong nàng lại nhìn Quý Xương Minh cùng Thẩm Tuệ Tâm.
Quý Xương Minh xé một ống tay áo lớn buộc vào quanh mắt cá chân.
Làm như vậy sẽ làm giảm ma sát của xiềng xích.
Đế giày của Thẩm Tuệ Tâm đã bị lủng ở hai chỗ.
Những chỗ không bị lủng thì cũng bị mòn rất mỏng.
Quý Tinh Nhiên nhìn xung quanh con đường núi, đột nhiên đứng dậy hái mấy cây dây leo rồi quay lại.
“Nương, không phải người biết đan sao? Hay là người thử dùng chỗ dây leo này để đan giày rơm xem?”
Thẩm Tuệ Tâm vốn là giáo viên dạy Trung y của trường đại học Y, sở thích của bà là văn hóa truyền thống.
Bởi vậy bà còn được bầu làm cán bộ đảng hội phụ nữ ở trường học cùng bệnh viện, thường xuyên tổ chức các hoạt động cho nhóm chị em phụ nữ.
Thêu thùa hay đan móc gì đó, hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Thẩm Tuệ Tâm lấy dây leo ra rồi chọn lựa một phen: “Loại này không thích hợp lắm, nhưng làm tạm cũng được.”
Quý Tinh Nhiên vui vẻ nói: “Vậy nương dùng chỗ dây này trước đi, con lại đi hái thêm một ít.”
Dây leo kia thoăn thoát lên xuống trong ngón tay của Thẩm Tuệ Tâm, rất nhanh, một cái đế giày thô sơ bằng dây leo đã được ra lò.
Hai người phụ nữ ngồi cách đó không xa nhìn sang, thấy vậy cũng lẳng lặng đứng dậy đi hái dây leo.
Quý Tinh Nhiên đang hái dây leo, đột nhiên thấy bên cạnh có thêm người.
Nàng khẽ do dự một chút, cuối cùng chủ động chỉ họ: “Phải dùng loại dây leo này, vừa dai lại vừa cứng.”
Người phụ nữ hái dây leo sửng sốt một chút, vội vàng nói cảm ơn: “Đa tạ, đa tạ!”
Quý Tinh Nhiên cầm một nắm dây leo trở về, đang định bàn với cha nương là nên mau chóng hòa nhập với đoàn người này. Kết quả là khi nàng quay lại, liền nhìn thấy có ba người phụ nữ đang vây quanh Thẩm Tuệ Tâm, tất cả đều đang ngồi đan giày.
Mà Quý Xương Minh cũng xách theo xiềng xích dưới chân ngồi xuống tụ lại với mấy người đàn ông khác.
Hiển nhiên là đang bắt chuyện để thăm dò chỗ kinh thạch đạo kia.
.............................
“Kinh thạch đạo xa như vậy cơ á?” Quý Xương Minh sờ cằm hỏi.
Một người đàn ông trung niên cũng mặc áo lụa ngồi bên cạnh liền gật đầu: “Chứ sao nữa? Tất cả đều ở một góc Tây Bắc, trước kia tam thúc bị giáng chức đã đi qua đó, ngươi không nhớ hả?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, ngươi vừa nói là ta liền nhớ ra.” Quý Xương Minh cười qua loa để đối phó, lại hỏi tiếp: “Bên kia chắc lạnh lắm nhỉ?”
“Lạnh lắm! Nghe nói tháng mười tuyết sẽ rơi, tháng hai sang năm lại tiếp tục rơi!”
Quý Xương Minh nghe xong liền có chút suy tư.
Quý Tinh Nhiên đặt dây leo bên cạnh Thẩm Tuệ Tâm: “Nương, chừng này đủ chưa?”
“Nếu không đủ thì ven rừng bên kia còn nhiều lắm.”
Có lẽ là do núi rừng ở cổ đại đều chưa bị khai phá nên vẫn rất phát triển, hơn nữa tài nguyên thiên nhiên cũng đặc biệt phong phú.
Nói xong nàng liền đặt mông ngồi phịch xuống đất.
Có vài ngọn cỏ sắc bén đâm vào trong quần áo xuyên qua thớ vải mềm, khiến cho nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy đau nhức.
Nhưng điều này so với hai chân đang mỏi nhừ đúng là chả thấm tháp vào đâu.
Quý Xương Minh cùng Thẩm Tuệ Tâm cũng ngồi xuống ở bên cạnh.
Quý Tinh Nhiên vừa đấm chân vừa nói: “Lúc đi bộ thì không sao, bây giờ ngồi nghỉ ngơi con mới thấy hai chân này dường như không còn thuộc về mình nữa.”
Bọn họ xuất phát từ lúc sáu giờ sáng cho đến giờ, đã vậy còn đi không ngừng nghỉ suốt năm tiếng đồng hồ.
Nói xong nàng lại nhìn Quý Xương Minh cùng Thẩm Tuệ Tâm.
Quý Xương Minh xé một ống tay áo lớn buộc vào quanh mắt cá chân.
Làm như vậy sẽ làm giảm ma sát của xiềng xích.
Đế giày của Thẩm Tuệ Tâm đã bị lủng ở hai chỗ.
Những chỗ không bị lủng thì cũng bị mòn rất mỏng.
Quý Tinh Nhiên nhìn xung quanh con đường núi, đột nhiên đứng dậy hái mấy cây dây leo rồi quay lại.
“Nương, không phải người biết đan sao? Hay là người thử dùng chỗ dây leo này để đan giày rơm xem?”
Thẩm Tuệ Tâm vốn là giáo viên dạy Trung y của trường đại học Y, sở thích của bà là văn hóa truyền thống.
Bởi vậy bà còn được bầu làm cán bộ đảng hội phụ nữ ở trường học cùng bệnh viện, thường xuyên tổ chức các hoạt động cho nhóm chị em phụ nữ.
Thêu thùa hay đan móc gì đó, hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Thẩm Tuệ Tâm lấy dây leo ra rồi chọn lựa một phen: “Loại này không thích hợp lắm, nhưng làm tạm cũng được.”
Quý Tinh Nhiên vui vẻ nói: “Vậy nương dùng chỗ dây này trước đi, con lại đi hái thêm một ít.”
Dây leo kia thoăn thoát lên xuống trong ngón tay của Thẩm Tuệ Tâm, rất nhanh, một cái đế giày thô sơ bằng dây leo đã được ra lò.
Hai người phụ nữ ngồi cách đó không xa nhìn sang, thấy vậy cũng lẳng lặng đứng dậy đi hái dây leo.
Quý Tinh Nhiên đang hái dây leo, đột nhiên thấy bên cạnh có thêm người.
Nàng khẽ do dự một chút, cuối cùng chủ động chỉ họ: “Phải dùng loại dây leo này, vừa dai lại vừa cứng.”
Người phụ nữ hái dây leo sửng sốt một chút, vội vàng nói cảm ơn: “Đa tạ, đa tạ!”
Quý Tinh Nhiên cầm một nắm dây leo trở về, đang định bàn với cha nương là nên mau chóng hòa nhập với đoàn người này. Kết quả là khi nàng quay lại, liền nhìn thấy có ba người phụ nữ đang vây quanh Thẩm Tuệ Tâm, tất cả đều đang ngồi đan giày.
Mà Quý Xương Minh cũng xách theo xiềng xích dưới chân ngồi xuống tụ lại với mấy người đàn ông khác.
Hiển nhiên là đang bắt chuyện để thăm dò chỗ kinh thạch đạo kia.
.............................
“Kinh thạch đạo xa như vậy cơ á?” Quý Xương Minh sờ cằm hỏi.
Một người đàn ông trung niên cũng mặc áo lụa ngồi bên cạnh liền gật đầu: “Chứ sao nữa? Tất cả đều ở một góc Tây Bắc, trước kia tam thúc bị giáng chức đã đi qua đó, ngươi không nhớ hả?”
“Nhớ chứ nhớ chứ, ngươi vừa nói là ta liền nhớ ra.” Quý Xương Minh cười qua loa để đối phó, lại hỏi tiếp: “Bên kia chắc lạnh lắm nhỉ?”
“Lạnh lắm! Nghe nói tháng mười tuyết sẽ rơi, tháng hai sang năm lại tiếp tục rơi!”
Quý Xương Minh nghe xong liền có chút suy tư.
Quý Tinh Nhiên đặt dây leo bên cạnh Thẩm Tuệ Tâm: “Nương, chừng này đủ chưa?”
“Nếu không đủ thì ven rừng bên kia còn nhiều lắm.”
Có lẽ là do núi rừng ở cổ đại đều chưa bị khai phá nên vẫn rất phát triển, hơn nữa tài nguyên thiên nhiên cũng đặc biệt phong phú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.