Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành: Kim Liên Thiên
Chương 29
Thất Dạ Vong Tình
05/08/2020
Nói lại chuyện ngày hôm đó với Miu Miu, đứa nhỏ mặc dù có hơi ngốc ngốc nhưng vẫn hiểu được rằng mình cùng ba ba đã rời nhà đi đến một nơi rất rất xa, phải chờ đến khi lão ba tìm đến mới có thể đến đây đón họ trở về. Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không thể gặp được người nhà và Lãnh Vân. Nhưng bởi vì ba ba vẫn còn bên cạnh nên không hề khổ sở.
Bởi không biết mình sẽ có thể ở trong này bao lâu, Thước Nhạc không dám nán lại lâu trong không gian, làm chút thức ăn ngon cho Miu Miu rồi liền dẫn nó rời khỏi không gian. Mặc dù ở trong không gian lại càng thêm thoải mái, nhưng Miu Miu hiển nhiên không muốn rời xa ba ba.
Rời khỏi không gian, thân thể khổng lồ của Kim Liên lại một lần nữa dung hợp với Thước Nhạc. Sau khi ra ngoài cảm thấy vô cùng thoải mái, loại cảm giác linh khí không thoải mái lại hoàn toàn khác đi. Chẳng những có thể vận dụng linh khí tự nhiên, mà cậu phát hiện năng lượng của thế giới bên ngoài đã hoàn toàn không còn ảnh hưởng đến cơ thể cậu nữa. Chờ đến khi cậu dùng thần thức mới phát hiện, đóa hoa sen thứ năm đã nở ra. Tuy nhiên đóa hoa sen này khác với những đóa hoa khác, có bảy màu, không yên tĩnh như những đóa hoa khác, nó đang di chuyển. Hơn nữa, theo di chuyển của nó lại sinh ra thay đổi khác nhau. Một đóa có bảy màu sắc ánh sáng không ngừng luân hồi, một đóa mỗi lần di chuyển sẽ phân ra làm bảy đóa, hồi lâu sau sẽ hợp thành một thể, thay đổi thất thường.
Trải qua quan sát cẩn thận cậu mới phát hiện, đóa hoa sen này hấp thu năng lượng của thế giới này mà hình thành, cũng bởi đặc tính năng lượng của nơi này, có các loại thuộc tính năng lượng không liên quan đến nhau mới tạo thành kết quả như bây giờ. Thời gian chúng nó kết hợp thành hoa sen thất thải không thể quá dài, cho nên cứ một thời gian lại tách ra, bảy đóa một thể, phân phân hợp hợp. Thước Nhạc vẫn chưa biết hoa sen này có tác dụng gì nhưng có thể cảm thấy mỗi lần bảy đóa hoa sen lại kết hợp, tạo thành đóa hoa sen thất thải thì năng lượng sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Sự tăng năng lượng này cũng không phải là chuyện một thêm một nữa, mà chính cậu cũng có cảm giác khủng bố. Mà sau khi tách ra tuy vẫn mang năng lượng mạnh mẽ như vậy nhưng bởi vì năng lượng này thuần túy hơn nên không có loại cảm giác đó nữa.
Thước Nhạc thấy cậu cần nghiên cứu thật kỹ lại, dù sao so với mấy đóa hoa sen trước đó thì thay đổi này quá lớn ấy chứ, nhưng hiện nay quả thật không thích hợp. Cậu phải nhanh chóng quay lại, không biết đã ra ngoài bao lâu, Lan thúc có khi cũng nôn nóng rồi.
Vì ở trong rừng, không có cách định hướng cũng không biết cách đi đến nơi đó. Nhưng hiện tại dù là thần thức hay tinh thần lực đều đã khôi phục, thậm chí còn được nâng cao nữa. Nhận sơ qua chút phương hướng, lại thả thần thức ra, ngoài rừng thì vẫn là rừng, không biết bản thân sao lại có thể đi vào nơi này. Tất cả những chuyện này đều do tự cậu gây ra, cậu cũng sẽ không hoài nghi chuyện này nên cũng không muốn cứ mải miết theo đuổi câu hỏi không có lời giải này.
Nếu đã toàn rừng là rừng, cậu chỉ còn cách tìm phương hướng đại khái. Hiện tại tinh thần lực đã khôi phục lại bình thường, Thước Nhạc lập tức nhảy lên ngọn cây, dùng tinh thần lực đưa mình về phía trước, ngưng kết tinh thần lực thành một dây thừng bằng tinh thần. Thần thức đã sớm đoán trước điểm rơi phù hợp, cơ thể tựa như một con diều, di chuyển rất nhanh. Nhưng trong mắt người bên ngoài, cậu đang ôm Miu Miu bay lên mà thôi. Có hai loại năng lực này phối hợp với nhau, tốc độ của cậu nhanh vô cùng. Trước khi mặt trời lặn đã ra khỏi khu rừng, hơn nữa còn nhìn thấy một thôn xóm.
“Đại nương, xin hỏi một chuyện, họp chợ Tiền gia đi hướng nào vậy ạ?” Những thôn làng có tên thôn Tam Họ như thôn của Lan thúc rất nhiều, mà cậu chỉ biết rõ có ba nơi, cho nên không thể hỏi được, nhưng nếu hỏi nơi họp chợ hẳn sẽ biết.
Đại nương cầm ổ trứng gà, đánh giá Thước Nhạc từ trên xuống dưới. Lúc này Thước Nhạc mặc bộ áo bông, là bộ quần áo mà Lan thẩm may cho, bên trong là da báo trắng, bên ngoài là vải bông màu xanh đen. Tuy rằng thoạt nhìn bình thường nhưng hậu sinh này nhìn đã biết bất phàm rồi. Huống chi trên tay hậu sinh này còn đang ôm trẻ con, thoạt nhìn cũng không phải là đứa nhỏ được nuôi dưỡng ở những gia đình bình thường được, áo lụa màu lam sạch sẽ, bên ngoài không biết là áo choàng làm từ da của loại động vật nào, chậc chậc… cho dù đám tiểu công tử hầu gia trong thành cũng chỉ đến vậy thôi.
Thước Nhạc bị người ta nhìn như vậy cũng thấy ngại, đồ Miu Miu mặc trên người là áo choàng đường trang mà năm ngoái thím Ngô làm cho bọn trẻ vào lễ mừng năm mới. Tuy rằng Đường trang không quá xứng với nơi này, nhưng so với đồ hiện đại có vẻ tốt hơn nhiều. Huống chi, có tiểu áo choàng che lại thì cũng không bị người ta nói gì cả.
Đại nương kia rất lâu sau mới nhớ ra mà trả lời, tự nàng cũng cảm thấy ngượng, thế mà lại nhìn hậu sinh đến ngây người, nhanh chóng niềm nở nói, “Thôn chúng ta rất gần phiên chợ Tiền gia, người cứ men theo đường này đi là được rồi. À mà, người thu mua trứng gà của họp chợ Tiền gia cũng đến đây, lát nữa họ cũng sẽ quay về đó đó, nào, ta mang ngươi qua đó hỏi thử xem. Nếu tiện đường thì tốt rồi, nói sao thì ngồi xe bò vẫn tốt hơn tự đi trở về mà. Lại nói, cậu còn có hài tử nữa, đừng để bị lạnh nhé.”
Đại nương kia nhiệt tình như vậy, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối, ôm Miu Miu đi với vị đại nương kia về phía cửa thôn. Còn cách cửa thôn một đoạn khá xa, cậu đã nhìn thấy hai bóng người quen, “Sâm Kỳ, Lan Phi…”
“A… Thước đại ca…” Lan Phi thiếu chút nữa đã ném đi ổ trứng gà trong tay. May mà Sâm Kỳ bên cạnh vươn tay đỡ giúp cậu ta.
Thằng nhóc kia vèo một cái đã đi đến cạnh Thước Nhạc, nắm hai bên cánh tay Thước Nhạc, khoan khoái nói, “Thước đại ca đi đâu vậy? Bọn đệ tìm huynh khắp nơi, cha còn vào tận trong rừng tìm huynh nữa đó. A… đứa nhỏ này là ai vậy? Tuấn tú quá đi.” Lan Phi bắt đầu nói vài câu, đã thấy Thước Nhạc ôm Miu Miu, sau đó mắt tỏa sáng nhìn thằng bé.
Thước Nhạc vừa nghe thấy Lam thúc vào rừng tìm cậu thì vô cùng cảm động. Tuy với cậu mà nói thì tự dẫn con trai tới Thánh Thành thì tốt hơn nhiều, cũng không cần giải thích về lai lịch của Miu Miu, nhưng cả nhà Lan đại thúc vẫn luôn chăm sóc cậu, cậu cũng không thể cứ vậy đi mất dạng luôn được.
“Đây là con ta, Miu Miu.”
Lan Phi nghe vậy, mắt trợn ngược luôn, thậm chí ngay cả Sâm Kỳ bên cạnh cũng có hơi há hốc mồm, “Thước đại ca, huynh đùa đệ đi.” Miu Miu đã khoảng ba, bốn tuổi, mà Thước đại ca cũng chỉ có vẻ lớn hơn anh nó một chút thôi, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu tuổi, sao lại có thể có Miu Miu lớn chừng này chứ.
Thước Nhạc cười khổ, “Thật sự là con ta.” Người ở thế giới này có vẻ trưởng thành sớm hơn so với người Địa Cầu, tuổi của Thước Nhạc hiển nhiên cũng bị giảm đi đôi chút. Chẳng có cách nào khác nha, “Ta đã hai mươi tuổi rồi.” Ừm, nói giảm chút.
Sâm Kỳ lắc đầu, “Thật nhìn không ra đâu.”
“Thước đại ca, huynh còn chưa nói hơn mười ngày nay huynh đi đâu đó?” Lan Phi muốn vươn tay xoa mặt Miu Miu, kết quả vươn tay lên lại phát hiện nó đen xì, trứng gà vớ dính vào trên tay, cả ngày hôm nay đều không có cách nào rửa sạch.
“Người nhà dẫn thằng bé đến, ta nhận được thư phải đi đón, vốn muốn nói với nhà đệ một tiếng nhưng đã quá muộn. Ta nghĩ sáng là về đến nơi, nhưng không ngờ lại xảy ra chút chuyện làm chậm trễ.” Lời giải thích này có trăm ngàn chỗ hở, chỉ hy vọng họ không cần truy cứu nữa.
Lan Phi nghe xong cười hắc hắc, “Thước đại ca không phải lạc đường đó chứ. Nếu không sao lại chạy đến tận thôn này vậy?”
“Là tìm không ra, vị đại nương này còn đang bảo ta đi cùng với các đệ về khu họp chợ Tiền gia đây.”
Lan Phi và Sâm Kỳ đều nở nụ cười, “Thôn này và thôn chúng ta đều cách rất xa phiên họp chợ Tiền gia, gọi là thôn Tam Họ, không ít người đều đi nhầm đó.”
“Các đệ sao lại đi đến đây vậy?”
“Không thấy Thước đại ca, mấy ngày trước bọn đệ vẫn đi tìm huynh, cha còn vào rừng kiếm cả một vòng nhưng vẫn không tìm được. Mấy ngày nay bọn đệ không đi họp chợ, cha nói bọn đệ nên làm gì thì cứ làm, chứ đừng có chờ huynh về, những gì bọn đệ gây dựng lại bị chặt đứt. Hôm nay không phải phiên chợ nên bọn đệ ra ngoài thu mua trứng gà.”
“Lan Y đâu?” Trong lúc này Sâm Kỳ lại đi mua trứng gà, bọn họ đã sớm tạo được danh tiếng, mọi người trong thôn chủ động đưa trứng gà đến đây.
“Ca theo bọn đệ đến đây nhưng ca thấy trong khu chợ có một gian cửa hàng muốn bán ra ngoài nên muốn qua xem thử. Huynh chẳng phải nói muốn mở cửa hàng sao, ca muốn nhìn thử chờ huynh về cũng xem thử xem sao, nếu được thì chúng ta sẽ thuê lại.”
Thước Nhạc nghe vậy, khẽ gật đầu, nhưng đối với chuyện mở cửa hàng đã có dự định khác rồi. Không gian giờ đã trở lại, cậu không cần phiền não về chuyện tiền tài nữa. Nhưng chuyện đi Thánh Thành cũng không thể gấp được, dù sao vẫn còn lâu mới đến đại hội, hiện tại cũng không biết có bao nhiêu người đi, đi hay không cũng chưa quyết ngay được. Trước đó, cậu có thể làm chút chuyện, coi như giúp đỡ Lan gia và Sâm gia. Lan gia đã giúp cậu rất nhiều, coi cậu như người thân. Sâm gia lại là người nhà Sâm Ba, cậu cũng không thể không lo. Hiện tại cậu hoàn toàn có thể mượn không gian làm tốt mọi chuyện, để cuộc sống của hai nhà cũng tốt hơn.
Chờ đến khi hai người mua trứng gà xong, bốn người cùng ngồi xe bò về nhà. Đến khi đi qua khu chợ Tiền gia đón Lan Y, thuận tiện nhìn qua cửa hàng. Ừm, hơi nhỏ chút. Nếu là trước kia còn được nhưng hiện lại có chút không thích hợp.
Nói với Lan Y về nhà rồi bàn tiếp, đoàn người đánh xe bò đi về thôn.
Xe bò vừa vào thôn, đám nhỏ đang chơi đùa trên đường lập tức chạy đến Lan gia, vừa chạy còn vừa hô, “Đã về đã về, Thước đại ca đã về…” Đừng thấy Thước Nhạc đến chưa lâu, cậu cũng rất có tiếng trong thôn, cho dù là vẻ ngoài tuấn tú hay là cách kiếm tiền thần kỳ đều là tiêu điểm bát quái trong thôn. Nếu không phải lai lịch cậu có chút không rõ ràng, sợ rằng đám bà mối đã đạp nát cửa Lan gia mất rồi. Cho nên mấy ngày trước người Lan gia tìm cậu khắp nơi, người trong thôn cũng giúp đi tìm.
Người trong thôn đều rất nhiệt tình. Lần này Thước Nhạc trở về khác với lần trước, lần trước Lan thúc mang cậu về còn rất xa lạ, giờ tuy vẫn còn xa lạ nhưng người trong thông không biết đã tiếp thu cậu tự bao giờ. Lần này trở về nhưng lại tạo cho người trong thôn cảm giác người thân đã trở về, rất nhiệt tình. Cho nên, chờ đến khi xe bò đi tới trước cửa Lan gia, Lan thúc đã dẫn theo Lan Ngọc chạy ra, ngay cả Lan thẩm cũng đang đứng ở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Lan thúc chạy nhanh vài bước, tiến lên vỗ vai Thước Nhạc, thấy đứa nhỏ trong lòng cậu thì hơi ngạc nhiên, “Tiểu từ ngươi chạy đi đâu vậy, cũng chẳng nhắn nhủ gì, khiến cả nhà gấp thành như vậy. Tiểu tử tuấn tú này là con nhà ai vậy, thật khiến người ta yêu thích mà, đệ đệ ngươi sao?” Lan thúc nhìn kỹ, tựa như đúc từ một khuôn ra với Thước Nhạc. Nói ra thì đám nhỏ trong nhà Thước Nhạc đều dung hợp những đặc điểm của cậu và Khúc Phảm, cơ bản nếu đi cùng với họ thì không ai nhận sai được. Nhưng nói đến thì theo số tuổi gia tăng, Miu Miu lại càng ngày càng giống Thước Nhạc, nếu cầm ảnh chụp trước đây của Thước Nhạc ra so sánh thì sẽ giống y đúc luôn. Nhưng xét về mặt tuổi tác lại không ai ngờ đó là con Thước Nhạc cả.
Thước Nhạc thấy ánh mắt đầy vui mừng của Lan thúc khi nhìn thấy cậu, trong lòng ấm áp lại bất đắc dĩ. Ai bảo cậu nhìn trẻ tuổi như vậy chứ, cậu nhưng thấy chẳng có điểm tốt nào, ngược lại có quá nhiều phiền phức rồi.
“Cha…đây là nhi tử của Thước đại ca đó.” Lan Phi ôm một khuông trứng, thuận miệng nói.
Quả nhiên, mặt Lan thúc cứng đờ luôn.
Thước Nhạc cũng hơi mỉm cười, “Nào… Miu Miu, đây là Lan gia gia của con đó.”
Miu Miu từ khi ra khỏi không gian thì vẫn luôn nằm trong lòng Thước Nhạc, thằng bé rất mẫn cảm, cảm nhận được thiện ý của họ cũng đã tiếp nhận. Nhưng bởi tính nó vốn an tĩnh, cũng không quen nói chuyện với người ta, chỉ nhìn thẳng, ít nói nhưng nghe thấy ba ba nói thì lập tức mềm giọng gọi: “Chào Lan gia gia ạ.”
Điều này khiến nụ cười của Lan thúc càng thêm sáng lạn, vươn tay ra, “Nào để Lan gia gia ôm cái nào.” Có ba ba bên cạnh, Miu Miu cũng không sợ nữa, “Nào nói cho Lan gia gia, Miu Miu bao tuổi rồi? Lạnh hay không? Ai da, nhìn mặt nè, lạnh hết cả rồi.”
“Miu Miu năm nay bốn tuổi rồi, không lạnh ạ.” Thằng bé ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của vị gia gia này. Ừm, gia gia này hơi giống Lâm gia gia, đều thật cứng nha, nó cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thước Nhạc bên cạnh đã sớm nắm tay Lan Ngọc vào trong nhà. Lan Ngọc rất hiếu kỳ về tiểu đệ đệ này, nhưng dù sao vẫn rất ngại nên không dám tiến lên.
Thước Nhạc về, người nhà Lan thúc rất hoan nghênh, mặc dù cậu chỉ là người mà Lan thúc đưa về từ trong rừng nhưng mấy ngày ở chung, cảm giác được sự nhiệt tình đầy chân tình của nhau, cũng không có vấn đề gì về giao tiếp nữa. Hơn nữa Thước Nhạc về làm cả nhà thay đổi rất nhiều, cậu cùng hai nhi tử của Lan thúc làm chút kinh doanh khiến cuộc sống gia đình tốt hơn. Cho dù Lan thúc vì thường xuyên bắt được con mồi mà không nghèo túng như những nhà khác, nhưng cũng không quá khấm khá. Cả nhà Lan thúc vẫn luôn rất cảm kích, cũng bởi Thước Nhạc không chút giấu diếm dạy Lan Y và Lan Phi cách kiếm tiền, hai người kia cũng thấy được giá trị của bản thân, cũng trầm ổn hơn nhiều. Người nhà đều có thể nhìn thấy những thay đổi này, trong đó tuyệt đối là do Thước Nhạc ảnh hưởng đến.
Đối với Thước Nhạc, nhà Lan thúc tựa như điểm dừng chân của cậu ở thế giới này. Khi không thể về nhà, nhà của Lan thúc tạo cho cậu cảm giác ấm áp, cúng chính vì thế, lần này trở về lại thấy nhà Lan thúc tìm kiếm cậu như vậy khiến cho Thước Nhạc cảm thấy không quen lắm. Trong lòng họ đã sớm coi cậu như người nhà.
Vào phòng chưa tới năm phút, đã có rất nhiều người vây quanh Lan gia. Có thể bởi có Miu Miu nên mọi người không hề hoài nghi với việc Thước Nhạc rời đi, bọn họ đều tập trung ánh mắt lên trên người thằng bé, khiến cho Miu Miu vùi vào lòng Thước Nhạc trốn đi.
Tiễn các hương thân rời đi, Thước Nhạc nói với Lan thúc, “Lan thúc lần này về đây, ta tính đến đầu xuân sang năm sẽ đến Thánh Thành cùng những người trẻ tuổi trong thôn.”
Lan thúc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, “Được, dù sao ngươi cứ coi đây là nhà mình, muốn ở bao lâu cũng được, nhưng mà…” nhíu mày, “Muốn đi Thánh Thành cũng không dễ, đường xá xa xôi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn có thể bị cướp nữa.”
Thước Nhạc cười, “Lan thúc, ta không đi học nghệ, ta chỉ muốn đến Thánh Thành tìm hiểu chút chuyện. Ừm, lần này ta có mang theo vài thứ, đủ để ta với Lan Y đi đường. Nhà thúc cũng có thể mở cửa hàng bán đồ ăn vặt trên trấn trên, Lan thúc sau này cũng không cần vào rừng nữa, quá nguy hiểm.” Rừng nơi này rất khác, sói, hổ, báo rất nhiều, chỉ dùng vũ khí lạnh thì rất nguy hiểm.
“Đó là đồ của ngươi, chúng ta không thể lấy. Lộ phí của Lan Y ta đã kiếm đủ rồi, nhân mấy tháng này cũng kiếm thêm được, lại càng dư dả.” Lan thúc một mực từ chối.
Thước Nhạc lấy từ trong tay áo ra một chiếc hà bao, lấy từ bên trong ra một miếng ngọc bội, “Lan thúc không cần tính toán như vậy, vào lúc ta khó khăn nhất, chính nhà thúc đã giúp đở ta, phần tình nghĩa này có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
“Ngươi đừng nói vậy.” Lan thúc vừa định từ chối, nhưng thấy miếng ngọc bội thì mọi người đều ngạc nhiên, “Đây là nguyên tinh mà, tiểu Nhạc, cái này…” Mắt Lan thúc trợn tròn, nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Lan Y, “Mau đóng cửa lại.” Khi nói, tiếng rất nhỏ, sợ làm kinh động thứ gì đó.
Thước Nhạc ngây người. Sở dĩ lấy ra ngọc bội vì trên thế giới này cũng có ngọc, cậu từng thấy bán ở chợ. Trước kia nghĩ rằng, chỉ cần một miếng ngọc này cũng có thể bán được rất nhiều tiền, sẽ đủ dùng, lại không sợ xảy ra chuyện gì, giờ xem ra thật đúng là có chuyện rồi.
Lan thúc thấy vẻ mặt ‘vô tri’ của Thước Nhạc, thở dài, “Tiểu Nhạc, ngọc của ngươi không phải ngọc thường mà là nguyên tinh, loại ngọc có thể chứa được thần lực. Thúc tuy rằng chưa bị tu sĩ thu làm đồ đệ nhưng ta cũng có cảm ứng với thần lực. Năng lượng bên trong nguyên tinh này rất mạnh, đã có thể đạt tới cấp bậc của nguyên tinh cao giai rồi.” Lan thúc cầm nguyên tinh lên nhìn trái nhìn phải, “Thứ này được gia công rất tốt, cho dù không phải nguyên tinh cũng bán được với giá rất cao rồi. Tuy nhiên cũng phải cần thận đừng để bị lộ ra, không lại bị người ta để mắt đến thì sẽ hỏng mất.”
“Nga, nguyên tinh có tác dụng gì vậy?”
“Ta cũng không quá hiểu rõ chuyện này, nhưng tác dụng cơ bản nhất chính là để người ta hấp thụ năng lượng bên trong. Hiện nay thần lực cũng không có nhiều như vậy, tu luyện khó khăn, do vậy nguyên tinh lại càng thêm quan trọng.”
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, tác dụng này tựa như linh thạch vậy. Cậu từng dùng hồ lô ngưng kết ra linh thạch, tuy chỉ là một khối nhỏ như vậy thôi nhưng linh khí chứa đựng bên trong linh thạch rất có lợi với tu chân giả. Cầm lên miếng ngọc bội mà Lan thúc đã đặt xuống, cậu phát hiện vốn ngọc bội đã hấp thu rất nhiều linh khí trong không gian hiện tràn ngập trong đó đều là năng lượng của thế giới này. Có lẽ, từ khi cậu lấy từ không gian ra đã bắt đầu thay đổi.
Lan Y bên cạnh nhìn với vẻ mặt hâm mộ. Trong đôi mắt kia mặc dù có hâm mộ, khát vọng nhưng không hề có tham lam. Điều này khiến Thước Nhạc rất vui mừng.
Cậu nở nụ cười, “Ta còn không biết nó có tác dụng như vậy, vẫn cứ coi nó là vật trang sức, nhưng cứ đặt trên tay ta cũng không có tác dụng gì. Lan thúc, vẫn cứ bán đi thôi.”
Hiển nhiên thứ này rất có giá trị. Loại bạch ngọc này cũng không phải cực phẩm, cậu cũng không thấy quý. Nhưng thứ này quá quý trọng, nếu tuỳ tiện cho Lan Y lại thành ra hại cậu ta, vẫn chờ đến khi trở về lại nói sau. Kỳ thật, lần này đánh bậy đánh bạ lại càng thêm hiểu biết về người nhà Lan thúc, cậu hẳn càng có thể tin tưởng bọn họ hơn nữa.
Lan thúc cũng mang theo vẻ đáng tiếc, nhưng dù sao đây cũng là đồ của người khác, người Lan gia tuyệt đối sẽ không đi ham mê đồ vật của người khác bao giờ, “Được, tuy nhiên chúng ta vẫn nên mang đến Tương Viên thành bán đi, bán ở tiểu thị trấn sẽ không bán được với giá cao đâu. Hơn nữa, dòng người nơi đó nhiều, nếu cẩn thận sẽ không bị người ta tìm ra được.”
“Được ạ, đều nghe theo Lan thúc.”
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi, đi sớm về sớm miễn để đêm dài lắm mộng.”
Thước Nhạc gật đầu đồng ý.
Bởi không biết mình sẽ có thể ở trong này bao lâu, Thước Nhạc không dám nán lại lâu trong không gian, làm chút thức ăn ngon cho Miu Miu rồi liền dẫn nó rời khỏi không gian. Mặc dù ở trong không gian lại càng thêm thoải mái, nhưng Miu Miu hiển nhiên không muốn rời xa ba ba.
Rời khỏi không gian, thân thể khổng lồ của Kim Liên lại một lần nữa dung hợp với Thước Nhạc. Sau khi ra ngoài cảm thấy vô cùng thoải mái, loại cảm giác linh khí không thoải mái lại hoàn toàn khác đi. Chẳng những có thể vận dụng linh khí tự nhiên, mà cậu phát hiện năng lượng của thế giới bên ngoài đã hoàn toàn không còn ảnh hưởng đến cơ thể cậu nữa. Chờ đến khi cậu dùng thần thức mới phát hiện, đóa hoa sen thứ năm đã nở ra. Tuy nhiên đóa hoa sen này khác với những đóa hoa khác, có bảy màu, không yên tĩnh như những đóa hoa khác, nó đang di chuyển. Hơn nữa, theo di chuyển của nó lại sinh ra thay đổi khác nhau. Một đóa có bảy màu sắc ánh sáng không ngừng luân hồi, một đóa mỗi lần di chuyển sẽ phân ra làm bảy đóa, hồi lâu sau sẽ hợp thành một thể, thay đổi thất thường.
Trải qua quan sát cẩn thận cậu mới phát hiện, đóa hoa sen này hấp thu năng lượng của thế giới này mà hình thành, cũng bởi đặc tính năng lượng của nơi này, có các loại thuộc tính năng lượng không liên quan đến nhau mới tạo thành kết quả như bây giờ. Thời gian chúng nó kết hợp thành hoa sen thất thải không thể quá dài, cho nên cứ một thời gian lại tách ra, bảy đóa một thể, phân phân hợp hợp. Thước Nhạc vẫn chưa biết hoa sen này có tác dụng gì nhưng có thể cảm thấy mỗi lần bảy đóa hoa sen lại kết hợp, tạo thành đóa hoa sen thất thải thì năng lượng sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Sự tăng năng lượng này cũng không phải là chuyện một thêm một nữa, mà chính cậu cũng có cảm giác khủng bố. Mà sau khi tách ra tuy vẫn mang năng lượng mạnh mẽ như vậy nhưng bởi vì năng lượng này thuần túy hơn nên không có loại cảm giác đó nữa.
Thước Nhạc thấy cậu cần nghiên cứu thật kỹ lại, dù sao so với mấy đóa hoa sen trước đó thì thay đổi này quá lớn ấy chứ, nhưng hiện nay quả thật không thích hợp. Cậu phải nhanh chóng quay lại, không biết đã ra ngoài bao lâu, Lan thúc có khi cũng nôn nóng rồi.
Vì ở trong rừng, không có cách định hướng cũng không biết cách đi đến nơi đó. Nhưng hiện tại dù là thần thức hay tinh thần lực đều đã khôi phục, thậm chí còn được nâng cao nữa. Nhận sơ qua chút phương hướng, lại thả thần thức ra, ngoài rừng thì vẫn là rừng, không biết bản thân sao lại có thể đi vào nơi này. Tất cả những chuyện này đều do tự cậu gây ra, cậu cũng sẽ không hoài nghi chuyện này nên cũng không muốn cứ mải miết theo đuổi câu hỏi không có lời giải này.
Nếu đã toàn rừng là rừng, cậu chỉ còn cách tìm phương hướng đại khái. Hiện tại tinh thần lực đã khôi phục lại bình thường, Thước Nhạc lập tức nhảy lên ngọn cây, dùng tinh thần lực đưa mình về phía trước, ngưng kết tinh thần lực thành một dây thừng bằng tinh thần. Thần thức đã sớm đoán trước điểm rơi phù hợp, cơ thể tựa như một con diều, di chuyển rất nhanh. Nhưng trong mắt người bên ngoài, cậu đang ôm Miu Miu bay lên mà thôi. Có hai loại năng lực này phối hợp với nhau, tốc độ của cậu nhanh vô cùng. Trước khi mặt trời lặn đã ra khỏi khu rừng, hơn nữa còn nhìn thấy một thôn xóm.
“Đại nương, xin hỏi một chuyện, họp chợ Tiền gia đi hướng nào vậy ạ?” Những thôn làng có tên thôn Tam Họ như thôn của Lan thúc rất nhiều, mà cậu chỉ biết rõ có ba nơi, cho nên không thể hỏi được, nhưng nếu hỏi nơi họp chợ hẳn sẽ biết.
Đại nương cầm ổ trứng gà, đánh giá Thước Nhạc từ trên xuống dưới. Lúc này Thước Nhạc mặc bộ áo bông, là bộ quần áo mà Lan thẩm may cho, bên trong là da báo trắng, bên ngoài là vải bông màu xanh đen. Tuy rằng thoạt nhìn bình thường nhưng hậu sinh này nhìn đã biết bất phàm rồi. Huống chi trên tay hậu sinh này còn đang ôm trẻ con, thoạt nhìn cũng không phải là đứa nhỏ được nuôi dưỡng ở những gia đình bình thường được, áo lụa màu lam sạch sẽ, bên ngoài không biết là áo choàng làm từ da của loại động vật nào, chậc chậc… cho dù đám tiểu công tử hầu gia trong thành cũng chỉ đến vậy thôi.
Thước Nhạc bị người ta nhìn như vậy cũng thấy ngại, đồ Miu Miu mặc trên người là áo choàng đường trang mà năm ngoái thím Ngô làm cho bọn trẻ vào lễ mừng năm mới. Tuy rằng Đường trang không quá xứng với nơi này, nhưng so với đồ hiện đại có vẻ tốt hơn nhiều. Huống chi, có tiểu áo choàng che lại thì cũng không bị người ta nói gì cả.
Đại nương kia rất lâu sau mới nhớ ra mà trả lời, tự nàng cũng cảm thấy ngượng, thế mà lại nhìn hậu sinh đến ngây người, nhanh chóng niềm nở nói, “Thôn chúng ta rất gần phiên chợ Tiền gia, người cứ men theo đường này đi là được rồi. À mà, người thu mua trứng gà của họp chợ Tiền gia cũng đến đây, lát nữa họ cũng sẽ quay về đó đó, nào, ta mang ngươi qua đó hỏi thử xem. Nếu tiện đường thì tốt rồi, nói sao thì ngồi xe bò vẫn tốt hơn tự đi trở về mà. Lại nói, cậu còn có hài tử nữa, đừng để bị lạnh nhé.”
Đại nương kia nhiệt tình như vậy, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà từ chối, ôm Miu Miu đi với vị đại nương kia về phía cửa thôn. Còn cách cửa thôn một đoạn khá xa, cậu đã nhìn thấy hai bóng người quen, “Sâm Kỳ, Lan Phi…”
“A… Thước đại ca…” Lan Phi thiếu chút nữa đã ném đi ổ trứng gà trong tay. May mà Sâm Kỳ bên cạnh vươn tay đỡ giúp cậu ta.
Thằng nhóc kia vèo một cái đã đi đến cạnh Thước Nhạc, nắm hai bên cánh tay Thước Nhạc, khoan khoái nói, “Thước đại ca đi đâu vậy? Bọn đệ tìm huynh khắp nơi, cha còn vào tận trong rừng tìm huynh nữa đó. A… đứa nhỏ này là ai vậy? Tuấn tú quá đi.” Lan Phi bắt đầu nói vài câu, đã thấy Thước Nhạc ôm Miu Miu, sau đó mắt tỏa sáng nhìn thằng bé.
Thước Nhạc vừa nghe thấy Lam thúc vào rừng tìm cậu thì vô cùng cảm động. Tuy với cậu mà nói thì tự dẫn con trai tới Thánh Thành thì tốt hơn nhiều, cũng không cần giải thích về lai lịch của Miu Miu, nhưng cả nhà Lan đại thúc vẫn luôn chăm sóc cậu, cậu cũng không thể cứ vậy đi mất dạng luôn được.
“Đây là con ta, Miu Miu.”
Lan Phi nghe vậy, mắt trợn ngược luôn, thậm chí ngay cả Sâm Kỳ bên cạnh cũng có hơi há hốc mồm, “Thước đại ca, huynh đùa đệ đi.” Miu Miu đã khoảng ba, bốn tuổi, mà Thước đại ca cũng chỉ có vẻ lớn hơn anh nó một chút thôi, nhiều nhất cũng chỉ mười sáu tuổi, sao lại có thể có Miu Miu lớn chừng này chứ.
Thước Nhạc cười khổ, “Thật sự là con ta.” Người ở thế giới này có vẻ trưởng thành sớm hơn so với người Địa Cầu, tuổi của Thước Nhạc hiển nhiên cũng bị giảm đi đôi chút. Chẳng có cách nào khác nha, “Ta đã hai mươi tuổi rồi.” Ừm, nói giảm chút.
Sâm Kỳ lắc đầu, “Thật nhìn không ra đâu.”
“Thước đại ca, huynh còn chưa nói hơn mười ngày nay huynh đi đâu đó?” Lan Phi muốn vươn tay xoa mặt Miu Miu, kết quả vươn tay lên lại phát hiện nó đen xì, trứng gà vớ dính vào trên tay, cả ngày hôm nay đều không có cách nào rửa sạch.
“Người nhà dẫn thằng bé đến, ta nhận được thư phải đi đón, vốn muốn nói với nhà đệ một tiếng nhưng đã quá muộn. Ta nghĩ sáng là về đến nơi, nhưng không ngờ lại xảy ra chút chuyện làm chậm trễ.” Lời giải thích này có trăm ngàn chỗ hở, chỉ hy vọng họ không cần truy cứu nữa.
Lan Phi nghe xong cười hắc hắc, “Thước đại ca không phải lạc đường đó chứ. Nếu không sao lại chạy đến tận thôn này vậy?”
“Là tìm không ra, vị đại nương này còn đang bảo ta đi cùng với các đệ về khu họp chợ Tiền gia đây.”
Lan Phi và Sâm Kỳ đều nở nụ cười, “Thôn này và thôn chúng ta đều cách rất xa phiên họp chợ Tiền gia, gọi là thôn Tam Họ, không ít người đều đi nhầm đó.”
“Các đệ sao lại đi đến đây vậy?”
“Không thấy Thước đại ca, mấy ngày trước bọn đệ vẫn đi tìm huynh, cha còn vào rừng kiếm cả một vòng nhưng vẫn không tìm được. Mấy ngày nay bọn đệ không đi họp chợ, cha nói bọn đệ nên làm gì thì cứ làm, chứ đừng có chờ huynh về, những gì bọn đệ gây dựng lại bị chặt đứt. Hôm nay không phải phiên chợ nên bọn đệ ra ngoài thu mua trứng gà.”
“Lan Y đâu?” Trong lúc này Sâm Kỳ lại đi mua trứng gà, bọn họ đã sớm tạo được danh tiếng, mọi người trong thôn chủ động đưa trứng gà đến đây.
“Ca theo bọn đệ đến đây nhưng ca thấy trong khu chợ có một gian cửa hàng muốn bán ra ngoài nên muốn qua xem thử. Huynh chẳng phải nói muốn mở cửa hàng sao, ca muốn nhìn thử chờ huynh về cũng xem thử xem sao, nếu được thì chúng ta sẽ thuê lại.”
Thước Nhạc nghe vậy, khẽ gật đầu, nhưng đối với chuyện mở cửa hàng đã có dự định khác rồi. Không gian giờ đã trở lại, cậu không cần phiền não về chuyện tiền tài nữa. Nhưng chuyện đi Thánh Thành cũng không thể gấp được, dù sao vẫn còn lâu mới đến đại hội, hiện tại cũng không biết có bao nhiêu người đi, đi hay không cũng chưa quyết ngay được. Trước đó, cậu có thể làm chút chuyện, coi như giúp đỡ Lan gia và Sâm gia. Lan gia đã giúp cậu rất nhiều, coi cậu như người thân. Sâm gia lại là người nhà Sâm Ba, cậu cũng không thể không lo. Hiện tại cậu hoàn toàn có thể mượn không gian làm tốt mọi chuyện, để cuộc sống của hai nhà cũng tốt hơn.
Chờ đến khi hai người mua trứng gà xong, bốn người cùng ngồi xe bò về nhà. Đến khi đi qua khu chợ Tiền gia đón Lan Y, thuận tiện nhìn qua cửa hàng. Ừm, hơi nhỏ chút. Nếu là trước kia còn được nhưng hiện lại có chút không thích hợp.
Nói với Lan Y về nhà rồi bàn tiếp, đoàn người đánh xe bò đi về thôn.
Xe bò vừa vào thôn, đám nhỏ đang chơi đùa trên đường lập tức chạy đến Lan gia, vừa chạy còn vừa hô, “Đã về đã về, Thước đại ca đã về…” Đừng thấy Thước Nhạc đến chưa lâu, cậu cũng rất có tiếng trong thôn, cho dù là vẻ ngoài tuấn tú hay là cách kiếm tiền thần kỳ đều là tiêu điểm bát quái trong thôn. Nếu không phải lai lịch cậu có chút không rõ ràng, sợ rằng đám bà mối đã đạp nát cửa Lan gia mất rồi. Cho nên mấy ngày trước người Lan gia tìm cậu khắp nơi, người trong thôn cũng giúp đi tìm.
Người trong thôn đều rất nhiệt tình. Lần này Thước Nhạc trở về khác với lần trước, lần trước Lan thúc mang cậu về còn rất xa lạ, giờ tuy vẫn còn xa lạ nhưng người trong thông không biết đã tiếp thu cậu tự bao giờ. Lần này trở về nhưng lại tạo cho người trong thôn cảm giác người thân đã trở về, rất nhiệt tình. Cho nên, chờ đến khi xe bò đi tới trước cửa Lan gia, Lan thúc đã dẫn theo Lan Ngọc chạy ra, ngay cả Lan thẩm cũng đang đứng ở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Lan thúc chạy nhanh vài bước, tiến lên vỗ vai Thước Nhạc, thấy đứa nhỏ trong lòng cậu thì hơi ngạc nhiên, “Tiểu từ ngươi chạy đi đâu vậy, cũng chẳng nhắn nhủ gì, khiến cả nhà gấp thành như vậy. Tiểu tử tuấn tú này là con nhà ai vậy, thật khiến người ta yêu thích mà, đệ đệ ngươi sao?” Lan thúc nhìn kỹ, tựa như đúc từ một khuôn ra với Thước Nhạc. Nói ra thì đám nhỏ trong nhà Thước Nhạc đều dung hợp những đặc điểm của cậu và Khúc Phảm, cơ bản nếu đi cùng với họ thì không ai nhận sai được. Nhưng nói đến thì theo số tuổi gia tăng, Miu Miu lại càng ngày càng giống Thước Nhạc, nếu cầm ảnh chụp trước đây của Thước Nhạc ra so sánh thì sẽ giống y đúc luôn. Nhưng xét về mặt tuổi tác lại không ai ngờ đó là con Thước Nhạc cả.
Thước Nhạc thấy ánh mắt đầy vui mừng của Lan thúc khi nhìn thấy cậu, trong lòng ấm áp lại bất đắc dĩ. Ai bảo cậu nhìn trẻ tuổi như vậy chứ, cậu nhưng thấy chẳng có điểm tốt nào, ngược lại có quá nhiều phiền phức rồi.
“Cha…đây là nhi tử của Thước đại ca đó.” Lan Phi ôm một khuông trứng, thuận miệng nói.
Quả nhiên, mặt Lan thúc cứng đờ luôn.
Thước Nhạc cũng hơi mỉm cười, “Nào… Miu Miu, đây là Lan gia gia của con đó.”
Miu Miu từ khi ra khỏi không gian thì vẫn luôn nằm trong lòng Thước Nhạc, thằng bé rất mẫn cảm, cảm nhận được thiện ý của họ cũng đã tiếp nhận. Nhưng bởi tính nó vốn an tĩnh, cũng không quen nói chuyện với người ta, chỉ nhìn thẳng, ít nói nhưng nghe thấy ba ba nói thì lập tức mềm giọng gọi: “Chào Lan gia gia ạ.”
Điều này khiến nụ cười của Lan thúc càng thêm sáng lạn, vươn tay ra, “Nào để Lan gia gia ôm cái nào.” Có ba ba bên cạnh, Miu Miu cũng không sợ nữa, “Nào nói cho Lan gia gia, Miu Miu bao tuổi rồi? Lạnh hay không? Ai da, nhìn mặt nè, lạnh hết cả rồi.”
“Miu Miu năm nay bốn tuổi rồi, không lạnh ạ.” Thằng bé ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của vị gia gia này. Ừm, gia gia này hơi giống Lâm gia gia, đều thật cứng nha, nó cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thước Nhạc bên cạnh đã sớm nắm tay Lan Ngọc vào trong nhà. Lan Ngọc rất hiếu kỳ về tiểu đệ đệ này, nhưng dù sao vẫn rất ngại nên không dám tiến lên.
Thước Nhạc về, người nhà Lan thúc rất hoan nghênh, mặc dù cậu chỉ là người mà Lan thúc đưa về từ trong rừng nhưng mấy ngày ở chung, cảm giác được sự nhiệt tình đầy chân tình của nhau, cũng không có vấn đề gì về giao tiếp nữa. Hơn nữa Thước Nhạc về làm cả nhà thay đổi rất nhiều, cậu cùng hai nhi tử của Lan thúc làm chút kinh doanh khiến cuộc sống gia đình tốt hơn. Cho dù Lan thúc vì thường xuyên bắt được con mồi mà không nghèo túng như những nhà khác, nhưng cũng không quá khấm khá. Cả nhà Lan thúc vẫn luôn rất cảm kích, cũng bởi Thước Nhạc không chút giấu diếm dạy Lan Y và Lan Phi cách kiếm tiền, hai người kia cũng thấy được giá trị của bản thân, cũng trầm ổn hơn nhiều. Người nhà đều có thể nhìn thấy những thay đổi này, trong đó tuyệt đối là do Thước Nhạc ảnh hưởng đến.
Đối với Thước Nhạc, nhà Lan thúc tựa như điểm dừng chân của cậu ở thế giới này. Khi không thể về nhà, nhà của Lan thúc tạo cho cậu cảm giác ấm áp, cúng chính vì thế, lần này trở về lại thấy nhà Lan thúc tìm kiếm cậu như vậy khiến cho Thước Nhạc cảm thấy không quen lắm. Trong lòng họ đã sớm coi cậu như người nhà.
Vào phòng chưa tới năm phút, đã có rất nhiều người vây quanh Lan gia. Có thể bởi có Miu Miu nên mọi người không hề hoài nghi với việc Thước Nhạc rời đi, bọn họ đều tập trung ánh mắt lên trên người thằng bé, khiến cho Miu Miu vùi vào lòng Thước Nhạc trốn đi.
Tiễn các hương thân rời đi, Thước Nhạc nói với Lan thúc, “Lan thúc lần này về đây, ta tính đến đầu xuân sang năm sẽ đến Thánh Thành cùng những người trẻ tuổi trong thôn.”
Lan thúc hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, “Được, dù sao ngươi cứ coi đây là nhà mình, muốn ở bao lâu cũng được, nhưng mà…” nhíu mày, “Muốn đi Thánh Thành cũng không dễ, đường xá xa xôi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, còn có thể bị cướp nữa.”
Thước Nhạc cười, “Lan thúc, ta không đi học nghệ, ta chỉ muốn đến Thánh Thành tìm hiểu chút chuyện. Ừm, lần này ta có mang theo vài thứ, đủ để ta với Lan Y đi đường. Nhà thúc cũng có thể mở cửa hàng bán đồ ăn vặt trên trấn trên, Lan thúc sau này cũng không cần vào rừng nữa, quá nguy hiểm.” Rừng nơi này rất khác, sói, hổ, báo rất nhiều, chỉ dùng vũ khí lạnh thì rất nguy hiểm.
“Đó là đồ của ngươi, chúng ta không thể lấy. Lộ phí của Lan Y ta đã kiếm đủ rồi, nhân mấy tháng này cũng kiếm thêm được, lại càng dư dả.” Lan thúc một mực từ chối.
Thước Nhạc lấy từ trong tay áo ra một chiếc hà bao, lấy từ bên trong ra một miếng ngọc bội, “Lan thúc không cần tính toán như vậy, vào lúc ta khó khăn nhất, chính nhà thúc đã giúp đở ta, phần tình nghĩa này có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
“Ngươi đừng nói vậy.” Lan thúc vừa định từ chối, nhưng thấy miếng ngọc bội thì mọi người đều ngạc nhiên, “Đây là nguyên tinh mà, tiểu Nhạc, cái này…” Mắt Lan thúc trợn tròn, nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Lan Y, “Mau đóng cửa lại.” Khi nói, tiếng rất nhỏ, sợ làm kinh động thứ gì đó.
Thước Nhạc ngây người. Sở dĩ lấy ra ngọc bội vì trên thế giới này cũng có ngọc, cậu từng thấy bán ở chợ. Trước kia nghĩ rằng, chỉ cần một miếng ngọc này cũng có thể bán được rất nhiều tiền, sẽ đủ dùng, lại không sợ xảy ra chuyện gì, giờ xem ra thật đúng là có chuyện rồi.
Lan thúc thấy vẻ mặt ‘vô tri’ của Thước Nhạc, thở dài, “Tiểu Nhạc, ngọc của ngươi không phải ngọc thường mà là nguyên tinh, loại ngọc có thể chứa được thần lực. Thúc tuy rằng chưa bị tu sĩ thu làm đồ đệ nhưng ta cũng có cảm ứng với thần lực. Năng lượng bên trong nguyên tinh này rất mạnh, đã có thể đạt tới cấp bậc của nguyên tinh cao giai rồi.” Lan thúc cầm nguyên tinh lên nhìn trái nhìn phải, “Thứ này được gia công rất tốt, cho dù không phải nguyên tinh cũng bán được với giá rất cao rồi. Tuy nhiên cũng phải cần thận đừng để bị lộ ra, không lại bị người ta để mắt đến thì sẽ hỏng mất.”
“Nga, nguyên tinh có tác dụng gì vậy?”
“Ta cũng không quá hiểu rõ chuyện này, nhưng tác dụng cơ bản nhất chính là để người ta hấp thụ năng lượng bên trong. Hiện nay thần lực cũng không có nhiều như vậy, tu luyện khó khăn, do vậy nguyên tinh lại càng thêm quan trọng.”
Thước Nhạc hơi ngạc nhiên, tác dụng này tựa như linh thạch vậy. Cậu từng dùng hồ lô ngưng kết ra linh thạch, tuy chỉ là một khối nhỏ như vậy thôi nhưng linh khí chứa đựng bên trong linh thạch rất có lợi với tu chân giả. Cầm lên miếng ngọc bội mà Lan thúc đã đặt xuống, cậu phát hiện vốn ngọc bội đã hấp thu rất nhiều linh khí trong không gian hiện tràn ngập trong đó đều là năng lượng của thế giới này. Có lẽ, từ khi cậu lấy từ không gian ra đã bắt đầu thay đổi.
Lan Y bên cạnh nhìn với vẻ mặt hâm mộ. Trong đôi mắt kia mặc dù có hâm mộ, khát vọng nhưng không hề có tham lam. Điều này khiến Thước Nhạc rất vui mừng.
Cậu nở nụ cười, “Ta còn không biết nó có tác dụng như vậy, vẫn cứ coi nó là vật trang sức, nhưng cứ đặt trên tay ta cũng không có tác dụng gì. Lan thúc, vẫn cứ bán đi thôi.”
Hiển nhiên thứ này rất có giá trị. Loại bạch ngọc này cũng không phải cực phẩm, cậu cũng không thấy quý. Nhưng thứ này quá quý trọng, nếu tuỳ tiện cho Lan Y lại thành ra hại cậu ta, vẫn chờ đến khi trở về lại nói sau. Kỳ thật, lần này đánh bậy đánh bạ lại càng thêm hiểu biết về người nhà Lan thúc, cậu hẳn càng có thể tin tưởng bọn họ hơn nữa.
Lan thúc cũng mang theo vẻ đáng tiếc, nhưng dù sao đây cũng là đồ của người khác, người Lan gia tuyệt đối sẽ không đi ham mê đồ vật của người khác bao giờ, “Được, tuy nhiên chúng ta vẫn nên mang đến Tương Viên thành bán đi, bán ở tiểu thị trấn sẽ không bán được với giá cao đâu. Hơn nữa, dòng người nơi đó nhiều, nếu cẩn thận sẽ không bị người ta tìm ra được.”
“Được ạ, đều nghe theo Lan thúc.”
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi, đi sớm về sớm miễn để đêm dài lắm mộng.”
Thước Nhạc gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.