Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành: Kim Liên Thiên

Chương 92

Thất Dạ Vong Tình

05/08/2020

Nếu đã tới Thánh Thành, hai người cũng không nóng vội gì. Họ cũng không phải tới để tham gia sự kiện gì cả, chủ yếu là muốn biết thêm thông tin. Cho nên rồi cũng sẽ tìm được cơ hội thôi.

Tu sĩ trong Thánh Thành cũng không nhiều lắm, nhưng các môn phái cũng thường xuyên ở đây, tựa như văn phòng làm việc vậy nhưng đều ở trên đỉnh núi. Đám Thước Nhạc cũng chỉ ở vùng giữa của ngọn núi. Mà Long Thuỷ các này có thần lực thủy rất mạnh, nơi như vậy ở Thánh Thành có tới cả trăm nghìn chỗ, không giống nhau, cũng mang phong cách khác nhau.

Tới nơi này, ngày đầu tiên Thước Nhạc và Khúc Phàm dạo quanh du lãm, nơi này ngoại trừ đỉnh núi Kiếm Vân, những nơi khác cũng không bị cấm ra vào, trừ phi môn phái đóng giữ ở đó cấm vào. Cho nên, trong một ngày họ đã xem gần hết khu này.

Thánh Thành có lẽ nên đặt tên là thành thị tập thể, cả ngọn núi từ trên xuống dưới đều mang chủ đề thành thị, hoặc mở cửa hoặc ẩn dật, vô cùng đặc sắc. Rõ ràng có rất nhiều nơi không hợp lý nhưng lại dùng trận pháp xử lý, thật là một tòa thành thị hấp dẫn, cũng là tòa thành thị tuyệt nhất do tu sĩ lập lên mà Thước Nhạc từng xem qua.

Xem xong Thánh Thành, Thước Nhạc và Khúc Phàm quay lại chỗ ở, lại thấy Lăng Tiêu đang ở đại sảnh chờ họ, dường như có gì muốn nói.

“Thước huynh, Khúc huynh, ta muốn cáo từ. Trước đó bởi được sư phụ giao phó, ta đi theo các vị tới Thánh Thành. Dọc đường đã được hai vị chăm sóc rất nhiều, vô cùng cảm ơn. Nhưng sư phụ đã nói sau khi tới Thánh Thành phải tới Kiếm Tông tìm cố nhân, sợ rằng ta phải rời khỏi đây.

Thước Nhạc gật đầu, “Hẳn là, dọc đường cũng được Lăng huynh giới thiệu nhiều, chúng ta không quen thuộc hoàn cảnh, nếu không có Lăng huynh không biết sẽ gặp bao nhiều phiền phức nữa đâu.”

“Đối với những chỉ dạy của Khúc huynh, ta còn không biết nên cảm tạ ra sao nữa. Hơn nữa cũng vô cùng hy vọng có thể tiếp tục đi theo hai người nghe giảng, nhưng khó trái lời sư phụ, chỉ có thể hẹn ngày tái ngộ.” Lăng Tiêu lúc này nói rất thành khẩn.

Nghĩ nghĩ, Lăng Tiêu hơi do dự, lát sau vẫn nhớ tới sự giúp đỡ những ngày qua của Khúc Phàm, dù nói sao đi nữa thì Khúc Phàm cũng coi như nửa sư phụ của hắn.

“Ừm, có chuyện này không biết có nên nói hay không, trước khi sư phụ ta qua đời có tiên đoán, cũng không nói nhiều, giống như có vài chuyện trên đại lục, có liên quan tới Thước huynh, hai người nên đề phòng chút.” Dù sao Lăng Tiêu cũng là hiệp giả, tuy nói khó trái lời sư phụ nhưng ở chung lâu ngày như vậy, hắn không thể giấu diếm Thước Nhạc và Khúc Phàm được.

Thước Nhạc và Khúc Phàm liếc nhau, nở nụ cười, “Cảm ơn Lăng huynh, chúng ta đã biết.” Thước Nhạc lấy một ngọc giản từ không gian ra, “Ở đây là phương pháp tu kiếm, còn có chút tâm đắc tu hành, hy vọng sẽ giúp ích được cho Lăng huynh, chúng ta hẹn ngày gặp lại.” Chỉ vì phần thành thật này của Lăng Tiêu, họ coi như thành bạn.

Lăng Tiêu có chút kích động nhận lấy, qua vài ngày tiếp xúc, hắn hiểu rõ những điểm tốt của thứ này hơn bất kỳ ai.

Tiễn Lăng Tiêu, Thước Nhạc và Khúc Phàm cũng không quá lo lắng về lời cảnh báo của hắn. Hai người hẳn cũng đã đoán ra nguyên nhân. Từ những hồi ức của thần thụ, họ biết vụ nổ năm đó khiến cho năng lượng của cả thế giới này thay đổi, cách thức tu hành cũng biến hóa long trời lở đất; đồng thời cũng chôn vùi con đường tu tiên của người ở thế giới này. Từ sau sự thay đổi đó, thế giới này không còn ai phi thăng, họ cũng trở thành bộ tộc bị lãng quên.

Cho dù hiện tại tu sĩ vẫn theo đuổi con đường tu hành hư vô nhưng những tu sĩ năm đó vẫn còn sống, bọn họ cũng đã có câu trả lời cho mọi chuyện. Họ che dấu mọi chuyện nhưng họ lại vẫn phải đối mặt với sự thật này, bởi sự thay đổi năm đó khiến họ mất đi rất nhiều thứ.

Saukhi sư phụ Lăng Tiêu qua đời, bọn họ biết Lăng Tiêu nhận được một món thần khí. Khúc Phàm tra xét thử, thần khí này rất có thể liên quan tới việc đoán trước. Như vậy, Thước Nhạc xuất hiện trong lời tiên đoán của sư phụ Lăng Tiêu cũng không ngạc nhiên chút nào.



Tất cả những chuyện này đều cần cậu hoàn thành, nói hay không cũng vậy thôi.

Không biết tại sao, từ sau khi Thước Nhạc đi vào Thánh Thành thì chẳng thấy sốt ruột chút nào nữa. Có lẽ người sốt ruột không phải cậu.

Lăng Tiêu lên đỉnh núi, đi vào vùng của Kiếm Tông. Bởi trên tay hắn có ngọc bài kia nên cũng rất dễ dàng vào được. Nhưng Lăng Tiêu phát hiện ánh mắt người Kiếm Tông nhìn hắn rất kỳ lạ, cũng rất cung kính với hắn khiến hắn cảm thấy thật khó hiểu. Dường như mỗi người nhìn hắn đều có thái độ như vừa thấy quỷ vậy.

Mang theo nghi vấn, Lăng Tiêu đi thẳng đến một gian phòng nho nhỏ, gặp một nam nhân trung niên có khí thế rất mạnh. Nam nhân kia nhìn Lăng Tiêu, tuy không quá xúc động nhưng lại có chút sững sờ, “Mẫn Thương thánh kiếm đang bế quan, xin hỏi ngài có chuyện gì?”

Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên, bế quan? “Vậy bao giờ thì ngài ấy xuất quan, ta đến chuyển lời thay cho sư phụ. Rất quan trọng.”

Không chờ nam nhân kia nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một thanh âm hùng hậu, “Sư phụ, người ở đâu?” Tiếp theo, một người tiến từ ngoài vào, Lăng Tiêu cũng không biết vì sao mà những người này nhìn hắn lại như gặp quỷ như vậy?

Người nọ hiển nhiên cũng không ngờ Lăng Tiêu lại như vậy, bản thân cũng ngây người luôn.

Lăng Tiêu và người kia tựa như từ một khuôn đúc ra vậy, ít ra cũng giống nhau tới chín phần.

Nam nhân thấy mặt hắn thì có chút vui vẻ, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, tựa như đã xảy ra chuyện đau thương gì đó vậy.

“Sư phụ ngươi, hắn đi rồi?” Tuy là câu hỏi, nhưng hiển nhiên trong lòng hắn đã có câu trả lời.

“Đúng, lúc sư phụ lâm chung đã bảo ta tới tìm ngài.” Lăng Tiêu lúc này đã biết đây chính là Mẫn Thương Thánh kiếm. Hắn cũng hiểu vì sao sư phụ lại nói khi gặp được Mẫn Thương Thánh kiếm hắn sẽ biết rõ thân thế của mình.

Trên mặt nam nhân hiện vẻ bi thương, “Ta sớm nên biết, ngươi đã tới mà.”

Tiếp theo Lăng Tiêu lấy ra Khải Kỳ bàn mà sư phụ để lại cho mình, “Sư phụ bảo ta trao vật này cho ngài.”

Mẫn Thương Thánh kiếm nhận lấy Khải Kỳ bàn, “Sư phụ ngươi vốn gọi Mẫn Vân, là sư đệ của ta. Chúng ta đã cùng tu hành mấy trăm năm, quan hệ rất tốt. Khải Kỳ bàn này vốn là hắn lấy được từ vùng đất hỗn loạn tặng ta làm quà sinh nhật. Tiếc rằng ta cũng không rõ suy nghĩ trong lòng hắn, cũng không đáp lại. Sau đó sự đệ luôn bế quan phía sau núi, cho đến khi ngươi ra đời, hắn sử dụng Khải Kỳ bàn. Ta cũng không rõ hắn thấy gì, chỉ biết hắn đã phải trả cái giá rất đắt. Lúc ngươi sinh ra, ta đang bế quan, sư phụ ngươi trộm bế ngươi đi. Bởi vì mang theo Khải Kỳ bàn, hắn trốn rất dễ dàng, vốn không ai có thể phát hiện ra hắn. Cứ vậy qua hơn hai mươi năm, ngươi cũng đã lớn như vậy.” Mẫn Thương nói xong lại nhìn Lăng Tiêu, nhìn khuôn mặt giống hắn như tạc kia.

Lăng Tiêu hơi khiếp sợ, “Vậy mẫu thân của ta?”



Trong mắt Mẫn Thương Thánh kiếm lộ vẻ hoài niệm, “Mẫu thân ngươi là tiểu sư muội của chúng ta, năm đó tiểu sư muội tu luyện sai lầm đã không còn cách cứu. Lúc đó nàng chỉ muốn lưu lại huyết mạch cho ta, ta biết làm vậy cũng chỉ khiến nàng chết sớm, nhưng ta cũng không cách nào từ chối. Bởi có lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến huyết mạch của chúng ta tiếp tục, cho nên chúng ta kết hợp, cũng chính vào lúc Mẫn Vân tới vùng đất hỗn loạn đó. Nàng sinh ngươi xong thì qua đời.”

“Vậy vì sao khi mẫu thân ta qua đời, ngươi lại vẫn bế quan?” Lăng Tiêu không biết vì sao lại hơi hận chính phụ thân mình, sư phụ, mẫu thân đều chết bởi người này sao?

Mẫn Thương không nhìn Lăng Tiêu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang tưởng niệm điều gì.

Lúc đó, Mẫn Vân đột nhiên quay về, lại phát hiện mình đã tiến đến với tiểu sư muội, tiểu sư muội cũng có hài tử của mình, hắn đột nhiên nói rõ tình cảm của mình trước mặt cả ba người, hơn nữa cực kỳ tức giận mà đánh tiểu sư muội một chưởng. Vào lúc đó tiểu sư muội đã sớm không thể khống chế bất cứ thần lực nào. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, hắn đỡ thay cho tiểu sư muội, lại bị thương nặng, không thể không bế quan. Không ngờ tới lúc xuất quan, tiểu sư muội đã sớm vì khó sinh mà qua đời, Mẫn Vân cũng mang theo Lăng Tiêu biến mất. Cho dù hắn tìm thế nào cũng không thể tìm được. Sau đó lại biết đồ đệ nói chuyện mới biết Mẫn Vân sử dụng thần lực không nên sử dụng, tu vi toàn thân bị phế đi. Hơn nữa, trước khi hắn rời đi, hẳn đã biết chuyện gì đó.

Hiện ba người chỉ còn lại hắn, thật quá cô độc.

Tối Khúc Phàm giải đáp vài nghi vấn của đồ đệ, sau đó cùng Thước Nhạc về phòng, cùng tiến vào không gian.

“Anh phát hiện rồi?”

“Ừ, đã xuất hiện từ trước khi Lăng Tiêu rời đi nữa.”

“Cùng một người?”

“Không rõ lắm, ra ngoài nhìn đi?”

“Được. Anh ra ngoài, em ở lại đây.”

“Cùng nhau, em cũng muốn thử hiệu quả tấn công của đoán hoa sen thứ năm.”

Khúc Phàm bất đắc dĩ nhìn Thước Nhạc đang nóng lòng muốn thử, chỉ có thể gật đầu.

Ra khỏi không gian, hai người thầm lặng đi ra khỏi chỗ ở, dưới thần thức, mọi nơi trong Long Thủy các hiện rõ không có chỗ nào ẩn dấu. Bảy người đang ẩn ở những nơi khác nhau.

Hai người dò xét kỹ hơn, ba người Linh Tịch kỳ, hai người Nguyên Anh kỳ còn một người Xuất Khiếu kỳ, thật rất coi trọng họ rồi. Dựa vào tư liệu mà Thước Nhạc cố ý để lại kia thì một Nguyên Anh kỳ cũng đủ để bắt họ rồi, không biết sao lại phái ra nhiều cao thủ như vậy, là Kiếm Tông sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành: Kim Liên Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook