Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 96: Cây đào

Thất Dạ Vong Tình

05/08/2020

Chọn lựa trong không gian, diện tích che phủ lớn không được, rậm rạp quá không được, yêu cầu quá cao cũng không được, Thước Nhạc đột nhiên phát hiện quả thật không quá dễ lo liệu. Cuối cùng lựa chọn một gốc cây đã có được linh thức nhất định trong không gian thứ hai.

Trong tứ hợp viện đã có thất linh hương, tuy nhiên, hiện tại xem ra phòng ngự nơi đại môn vẫn có chút yếu, sau khi suy nghĩ thật lâu, Thước Nhạc cuối cùng lựa chọn một cây đào lớn. Thời cổ có ghi lại trên núi Đào Đô có cây đào lớn, chiếm cứ ba nghìn dặm. Cây đào đó vốn chỉ là nửa thanh gỗ đào, nhưng bởi trong thân thể có lượng linh khí lớn, Thước Nhạc mới đem trồng nó trong không gian, vốn cũng không ôm hy vọng gì, kết quả lại rất tốt, có điều chiếm rất nhiều diện tích trong không gian, tuy rằng không đến mức chiếm cả ba nghìn dặm nhưng cũng có đến mấy km. Thước Nhạc vốn ngại nó quá lớn mà chuyển nó xuống không gian thứ nhất, không ngờ cây đào này thế mà đã thức tỉnh, tu luyện một thời gian tuy không có thêm công năng nào khác, nhưng lại có thể thu nhỏ thân thể lại. Có lẽ làm gỗ đào rất lâu nên cây đào thức tỉnh sớm nhất trong số thực vật trong không gian. Thước Nhạc chuẩn bị đưa nó ra bên ngoài, sau đó lợi dụng vài sức mạnh nữa thì nó có thể trông nhà rồi.

“Không đi.” Giọng nữ vô cùng thanh thúy vang lên.

“A Đào, chúng ta không phải đã nói rõ sao, khi ra bên ngoài rồi thì mỗi tháng ta sẽ cho ngươi thêm một giọt linh tuyền, không chậm trễ việc tu hành của ngươi. Lại nói, ra thế giới bên ngoài, tăng thêm hiểu biết cũng rất có lợi cho việc tu hành của ngươi mà. Ngươi xem a Tử và a Lục không phải cũng muốn đi sao?”

“Không đi, mùi bên ngoài quá khó ngửi, hơn nữa nơi nhỏ như thế có muốn giãn gân cốt cũng không được nữa.” Nói xong, cây đào vốn cao có trăm mét đã mở rộng phạm vi tán lá ra đến mấy km. Thước Nhạc cảm thấy vô cùng may mắn khi diện tích không gian thứ hai đã tăng lên rồi, nếu không cũng không đủ để chứa nàng.

“Nếu không, mỗi tháng lại cho ngươi thêm hai giọt nhé.” Thước Nhạc lại thỏa hiệp thêm chút nữa, những thực vật trong không gian ngoại trừ cây hồ lô tử kim kia thì không có thực vật nào dám đem gốc rễ vươn tới linh tuyền hấp thu trực tiếp cả, tức nhưỡng trên mặt đất đã khiến chúng rơi vào trạng thái bão hòa rồi, nếu còn tiếp tục hấp thu vô hạn linh tuyền thì chỉ có một kết quả là nổ tung. Loại chuyện này theo sự gia tăng tu vi của Thuớc Nhạc thì không gian ngày càng mở rộng, năng lực của linh tuyền cũng ngày càng lớn, họ không thể không ỷ lại sự nuôi dưỡng của Thước Nhạc. Hiện tại giới hạn cao nhất của cây đào là mười hai giọt, cho nên lời mời chào của Thước Nhạc vẫn rất hấp dẫn. Tuy rằng Thước Nhạc không cần linh tuyền, nhưng vẫn khống chế lượng hấp thu của phần đông hoa yêu thụ yêu, dù sao thì tốt quá hóa xấu. Lần này hào sảng đưa ra sự hấp dẫn lớn như vậy cũng phần lớn vì hoàn cảnh bên ngoài không tốt, cũng coi như bồi thường, so với ở trong không gian thì ưu đãi hơn chút chút đi.

Cây đào suy nghĩ lại có chút khó nâng lên đặt xuống, tuy nhiên rất nhanh nàng đã nghĩ ra một ý kiến hay. Chỉ thấy tán cây nàng khẽ rung, từ phía trên tách ra một cành cây, “Ngươi dùng cái này, ta vừa học được đó, suýt nữa quên mất luôn, cắm nó trên đất rồi tưới linh tuyền lên, ta có thể thông qua nó để làm việc.”

Thước Nhạc ôm cành cây to như miệng bát kia, hỏi: “Liệu được không đó? Có thể liên hệ giữa không gian với bên ngoài sao?”

Cây đào lắc lắc tán cây, “Thử rồi biết mà, hẳn là có thể đi, bình thường chúng ta ở không gian cũng có thể thông qua ngươi nhìn ra bên ngoài, nếu có một nhánh đặt ở đó, thì giống như một cái tọa độ vậy, hẳn không thành vấn đề.”

Thước Nhạc nghĩ thấy cũng phải, cứ thử xem sao.

Ôm cành cây đào đi đến vườn phía đông, phần lớn các phòng bên này đều để chứa đồ vật này nọ. Thước Nhạc nghĩ một chút, vẫn nên cắm ở trước gian nhà giữa Tây sườn ở Đông viên, bên kia được các tòa kiến trúc vây quanh.

Vỗ vỗ cành cây, “A Đào, có cảm thấy không?”

“Ách… nơi này quá kém, có thể cảm giác được trong phạm vi một dặm quanh cành cây, không hơn được nữa. Nếu ngươi dùng tức nhưỡng thay đổi đất một chút thì có thể mở rộng thêm phạm vi.”



“À, vậy thì tốt rồi.” Thước Nhạc đặt cành cây đào xuống đất, gọi chú Lâm với hai cha đến, bốn người hợp sức đưa cây lựu vào trong không gian, tạo thành khu đất trống rồi lấy tức nhưỡng từ không gian thứ hai ra, rải đều khắp sân mỗi nơi một ít, lập tức thực vật trong viện bừng bừng sức sống. Vốn trước kia những thực vật đó cũng đã mọc rất tốt, hiện tại lại càng thêm tươi tốt, phỏng chừng trong mấy ngày tới sẽ cao thêm nhiều lắm. Trồng cành của cây đào xuống, Thước Nhạc dựa theo cực hạn của nó mà tưới xuống bốn giọt linh tuyền.

“Mấy đứa đến xem đại thụ này.” Thước Nhạc ngước đầu nhìn cây đào lớn lên, vốn chỉ là một nhánh cây bằng miệng bát giờ đã cao hơn mười mét, tán cây cũng chiếm cả một phần tư khu vườn. Bởi vì trồng ở rìa phía tây bắc của Đông viên, nhưng tán cây lại có thể vươn sang cả Tây viên, che khuất cả hành lang gấp khúc phía đông sườn Tây viên. Kiểu đột nhiên phát triển này tạo nên cảnh tượng vô cùng đồ sộ, cho nên Thước Nhạc mới gọi đám nhỏ đang chơi đùa trong phòng ra đây, nhìn sự phát triển của cây đào này.

Cây đào nhánh này lớn đến mức hai người ôm không hết, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, tán lá vừa to lớn vừa rậm rạp, cả cây nhìn như thể đã có lịch sử mấy trăm năm vậy. Thân cây, nhánh cây trưởng thành rồi thì bắt đầu xuất hiện nụ hoa, sau đó rất nhanh nở ra thành cả trời hoa màu hồng hồng.

“Ba ba, cây đào này có cho quả không vậy?” Tiếu Tiếu ngửa đầu nhìn những đóa hoa đang nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, không lâu sau đã rụng xuống đầy sân thành một tầng dày, tuy nhiên, không phải sau khi hoa nở đều sẽ kết trái hay sao? Cây này sao lại cứ nở hoa mà không kết trái chứ.

Thước Nhạc khẽ lắc đầu, hỏi trong lòng, “A Đào, ngươi sao thế, sao chỉ nở hoa mà không kết trái.”

Qua một lúc lâu vẫn không có tiếng trả lời, Thước Nhạc còn muốn tiến vào không gian nhìn thử nhưng cũng may chuyện này cũng từ từ tốt lên, “Hô… rốt cuộc sống lại rồi.” Nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm của cây đào.

“Sao vậy?”

“Đột nhiên dinh dưỡng dư thừa quá nhiều, ngươi đánh giá hơi bị cao năng lực thừa nhận của ta rồi đó.”

“Đây là kết quả của sự tham ăn đó, nếu dinh dưỡng quá dư thừa thì sao không kết trái luôn đi.” Thước Nhạc cũng thấy rất lạ, nhưng ngay cả cây đào trong không gian cũng luôn chỉ nở hoa chứ không kết trái.

“Ế…” Cây đào trong đầu khẽ dừng một chút, thật lâu sau mới nói, người ta là nữ nhi mà sao có thể tự kết trái chứ.

A ….. “Cây đào mà còn phân ra nam với nữ nữa hả?” Theo cậu biết thì đào đều là cây lưỡng tính mà.

“Tất nhiên rồi… ta đây chính là đào thượng cổ mà, ngay cả đào trong vườn của Vương mẫu nương nương cũng phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ nữa đó, đâu phải mấy kiểu đào chắt chít kia, đương nhiên phải phân ra nam nữ chứ?”

Đến lượt Thuớc Nhạc ngạc nhiên, “Thật sự có Vương mẫu nương nương hả?”



Cây đào trong không gian thứ hai vẫy vẫy tán cây, “Đâu có đâu, nhưng mấy loại như bàn đào ấy ta đều quen hết, cũng không phải cùng giống với ta sao, xuất hiện muộn hơn cả ta nữa. Cũng không mạnh được như ta đâu.” Thước Nhạc cảm thấy cây đào kia có hơi ủ rũ, hơi cảm ứng một chút, không khỏi thấy buồn cười. Cây đào kia a, cảm thấy nàng mạnh hơn so với đám bàn đào kia thế mà lại không được nổi tiếng như vậy. Thật sự là cây đào kỳ quái mà.

“Ngươi đã tốt hơn bàn đào kia, vậy quả của ngươi có tác dụng gì?”

“Kỳ thật bàn đào kia không có tác dụng lớn như vậy đâu, chỉ là một loại trái cây của người tu chân thôi, ăn nó có thể bổ sung linh khí, hiệu quả rất tốt, dùng với người thường cũng tốt, có thể thoát thai hoán cốt, nhưng mà không ai ăn được đến một quả cả. Trái cây của ta thì mạnh hơn chút, sau khi ăn xong có thể giúp người thường hoàn toàn trúc cơ, ngay cả tiên nhân cũng thích ăn nữa đó. Đáng tiếc, hiện tại chỉ có mình ta thì không thể kết trái được.” Cây đào cảm thấy hơi tiếc, kỳ thật còn có vài điều nàng không nói. Bộ tộc cây đào của họ sẽ căn cứ theo số năm sống mà tác dụng của quả cũng sẽ tăng theo. Nếu nàng biến hóa tu thành yêu tiên thì quả sinh ra có thể trực tiếp đưa một người tu chân đạt tới kỳ Độ Kiếp. Tuy rằng khi độ kiếp có thể gặp nguy hiểm nhưng từ đó cũng có thể thấy được sự lợi hại của nàng rồi. Huống chi nếu tu thành yêu thần vậy thì lại càng lợi hại, nhưng theo truyền thừa của nàng thì chưa từng có ai tu thành yêu thần cả. Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là tưởng tượng vậy thôi, trên thế giới này chắc không còn cây đào nào khác cả, cho dù hoàn cảnh tu hành có tốt đến đâu chăng nữa, nàng cũng chỉ có thể vì tu luyện mà biến hóa, cây đào mà không có quả thì tu hành cũng không tiến cao được.

Thước Nhạc không biết được tiếc nuối trong lòng nàng, nghĩ cây đào này thật thú vị, sau này nhất định phải thu thập thật nhiều hạt giống hoặc cành lá thực vật, không chừng có thể tìm được giống cây đào nam đấy. Hơn nữa, cây đào này được mọc lên từ một đoạn gỗ đào, về sau cũng nên thu thập một chút đoạn gỗ, không chừng có thể sống được ấy chứ.

Cây đào bên ngoài đã dừng quá trình sinh trưởng, màu hồng khiến viện tăng thêm một phần diễm lệ, đứng nơi nào trong viện cũng có thể nhìn thấy một góc trời màu hồng. Với bộ rễ vững chắc, a Đào cắm sâu rễ xuống lòng đất, dường như bao quát cả viện, phạm vi cảm ứng mở rộng đến ba km. Cảnh vật chung quanh nhà Thước Nhạc, ngõ nhỏ trước sau đều được bao dưới sự giám thị của cây đào. Thước Nhạc kiểm tra thử thấy cây đào có thể hoàn toàn khống chế cây cối trong viện, hơn nữa còn điều khiển được cả thất linh hương nữa, chẳng những có thể điều khiển nó phát ra mùi hương còn có thể lấy mùi hương đặc biệt của nó dùng trên người mình, khiến cho hoa đào cũng tỏa ra mùi hương đó. Hơn nữa, nàng còn có thể thu phát tự nhiên, những động vật cần hô hấp mà nằm trong phạm vi khống chế của nàng đều chịu ảnh hưởng của nàng, chỉ cần nàng muốn thì có thể làm bất cứ kẻ nào hôn mê. Đương nhiên, ngoại trừ người trong nhà Thước Nhạc, dù sao họ cũng đã miễn dịch với mùi hương này rồi.

Mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, ngoại trừ, “A Đào, hoa của ngươi sẽ nở đến lúc nào chứ?” Thước Nhạc nhìn lớp hoa thật dày trên mặt đất, còn có cả trời hồng trong viện, nói.

“Ừm, trước khi kết trái thì cứ bảy ngày lại kết hoa một lần, ngươi yên tâm, sau này sẽ không nhiều như vậy nữa đâu, lần này là đặc biệt mà. Hơn nữa, hoa của ta không bị ô nhiễm, rất nhanh sẽ hòa vào đất, không sao đâu.” Lúc này, Thước Nhạc mới nhớ ra mỗi lần vào không gian đều đúng hoa quý (lúc hoa nở), hơn nữa ngày nào cũng có hoa rơi xuống, thì ra là vì nguyên nhân này, xem ra quả thật nên tìm thêm một cây đào nữa.

“Đúng rồi, những cánh hoa này cũng không nên lãng phí, ngâm vào nước tắm sẽ có tác dụng làm đẹp đó. Phải biết rằng đào là xinh đẹp nhất đó. Còn có thể mở rộng mạch máu, đả thông kinh mạch nữa. Tác dụng rất từ từ đó.”

Vậy không tồi, “Mẹ ơi, mẹ thu nhặt chút cánh hoa đi, tối ngâm nước tắm có tác dụng làm đẹp đó.”

“Vậy ư? Vậy chúng ta biến nó thành hoa khô đi.” Phụ nữ quả rất yêu thích việc làm đẹp.

“Không cần, hôm nay mọi người cùng ngâm tắm đi, cũng không có tác dụng khác là mấy. Sau này mỗi ngày đều có rất nhiều hoa rụng xuống, đủ dùng. Trong không gian của con cũng có, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng thu nhặt lại.”

“Ừ ừ… con đừng lo việc này, đây là chuyện của phụ nữ chúng ta, nhiều như vậy phơi thành hoa khô rồi làm túi hương a, còn có thể mang tặng cho người ta nữa. Aiz… mấy đứa kia đừng dẫm lên chứ, lại giúp bà nhặt đi nào. Đúng rồi, nói đến hoa khô mẹ mới nhớ, mai mẹ tới không gian của con hái chút hoa về, cùng làm thành hoa khô, ngâm nước tắm cũng rất tốt nữa, đại muội nè, chị nhớ lần trước em giới thiệu trà lài gì đó, nghiên cứu chút đi, trước kia sao không nghĩ ra nhỉ?” Lòng của phụ nữ quả không dễ đoán chút nào.

Thước Nhạc kệ họ luôn, ôm Nữu Nữu vừa xuất hiện cùng Miu Miu quay về hậu viện, chuẩn bị phòng cho Nữu Nữu. Tên trộm ban ngày bị cậu ném ra sau đầu, dù sao có cây đào giúp cậu trông nom rồi, cậu ngồi chờ kết quả nữa thôi. Hiện tại quan trọng nhất là trao đổi tình cảm với thiên kim bảo bối nhà họ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook