Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 113: Đồ Cổ

Thất Dạ Vong Tình

05/08/2020

Sáng, trong nhà cần đi làm thì đi làm cần đến trường thì đến trường, cha mẹ chuyển nhà xong, hiện tại bên nhà này cũng chỉ có nhà Thước Nhạc và mấy đồ đệ ở.

Nhà giữa Nhị Tiến Viện bỏ không, Thước Nhạc với Khúc Phàm ở hậu viện cũng đã quen, không muốn chuyển nữa. Hơn nữa mấy độ đệ chuyển vào, thư phòng ở Tây Sương phòng đã hơi nhỏ, Thước Nhạc liền dọn dẹp nhà giữa, làm phòng khách cùng thư phòng thêm. Đông Sườn gian với chính sảnh làm phòng khách, Tây Sườn gian với nhĩ phòng thành thư phòng. Diện tích tam gian nhà giữa lớn hơn nhiều so với Tây Sương phòng, mỗi gian đều rất lớn, sau này có khách lạ chỉ cần chiêu đãi ở chính sánh, còn với những khách đã quen thì có thể chiêu đãi ở Đông Sườn gian.

Tây Sương phòng bỏ không, dọn dẹp xong, sau này làm thành phòng khách, mấy độ đệ ở tại năm gian nhà giữa ở Đông viên, nhưng từ khi chú Lâm chuyển đến sân phía đông, bọn họ lại chuyển đến ở lại Đổ Tọa phòng, cũng giúp gác đêm luôn. Nhưng Thước Nhạc nói với họ, đêm đến nhà họ rất an toàn, cũng không khiến họ thay đổi, nên cũng không quản nữa.

Sáng, tiễn đám nhỏ, Thước Nhạc thấy không khí quá nóng, trải chiếu xuống mặt cỏ dưới gốc đại thụ để Miu Miu ở đó chơi đồ hàng, trên người thằng nhỏ mặc áo cộc tay, ngồi đó ngoan ngoãn chơi đùa. Thằng bé rất thông minh, đã có thể chơi ghép hình một trăm mảnh, lực tập trung cũng mạnh, có thể tĩnh tâm.

Thước Nhạc ngồi ở xích đu bên cạnh, cầm trong tay một cuốn sách chuyên ngành từ từ đọc, hai ngày nay cậu gọi điện thoại cho giao sư Lâm trong trường, hỏi thử có thể đến bệnh viện trực thuộc trường học đi làm, giáo sư Lâm là một trong số ít người biết bản lĩnh thật sự của Thước Nhạc, ông cũng là người có tiếng khoa não ngoại, nghe được tin như vậy rất vui vẻ nhưng việc này vẫn có chút phiền phức. Bệnh viện trực thuộc Hoa Cảnh cũng rất có tiếng ở Yến Kinh, muốn vào cũng không dễ như vậy, hơn nữa, theo ý Thước Nhạc là không muốn làm lộ lý lích trước đó của cậu, chuyện này càng thêm phiền. Thước Nhạc lại không chút để ý, cứ tùy duyên đi.

Đang đọc sách, di động reo, « Chào giáo sư Lâm… vậy sao, vậy cảm ơn ngài… dạ, vâng, cuối tuần được ạ… vâng, làm phiền ngài. Cứ vậy đi ạ, ngài tiếp tục làm việc ạ. »

Ngắt điện thoại, tâm trạng Thước Nhạc khá tốt, việc này cũng đã thành công.

Cậu lại không biết vì việc này mà giáo sư Lâm đã cố ý sử dụng chút đặc quyền của mình, bệnh viện phụ thuộc Hoa Cảnh có thể nói là bệnh viện khó vào nhất ngoài bệnh viện quân y, nhưng giáo sư Lâm hiểu rất rõ về Thước Nhạc, thành tựu về khoa ngoại não của cậu có thể nói là đứng đầu trên thế giới, cũng bởi vì địa vị đặc biệt của cậu nên người bên ngoài không biết đến. Tuy rằng ông không rõ vì sao Thước Nhạc đang làm quân y lại không muốn, đi vào con đường bác sĩ bình thường này, nhưng dù nói sao giáo sư Lâm vẫn hy vọng giữ được cậu ở lại.

Dù sao cuối tuần sao cũng mới đi báo danh, giờ Thước Nhạc cần làm gì vẫn cứ làm. Ánh nắng mùa hè chiếu lên người rất thoải mái, có lẽ vì kế thừa truyền thừa của Kim Liên, Thước Nhạc rất thích phơi nắng, hơn nữa, dù phơi thế nào cũng không đen, cơ thể càng phơi càng tốt.

Đột nhiên, Thước Nhạc cảm giác được gì đó, quay lại nhìn về trong sân, chỉ thấy một làn khói nhẹ nhàng tản đi, Anthony xuất hiện trong tứ hợp viện.

Thước Nhạc híp mắt, Anthony dường như lại tiến bộ, mùi máu tươi trên người hình như đậm hơn chút, đoán chừng ở Châu Âu đã ăn không ít thứ đâu. Tuy rằng Anthony sau khi tu luyện trong không gian, cơ thể thay đổi rất lớn, không sợ ánh nắng, đặc thù của Vampire cũng ít đi rất nhiều, nhưng bản năng của Vampire vẫn không thay đổi, nói vậy, lần này ở Châu Âu đã thu hoạch không ít đâu.

« Thưa ngài, Anthony đã trở lại. » Anthony thấy Thước Nhạc thì khom lưng hành lễ, còn cung kính hơn khi rời đi nữa.

« Quay lại rất nhanh, tình huống bên phía Châu Âu ra sao rồi. » Thước Nhạc đặt sách trên tay xuống.

« Cuộc chiến hắc ám lần này khiến lực lượng của cả Vampire và người sói đều yếu bớt không ít, lần này tôi trở về thu phục được hai gia tộc. Hiện giờ ở Châu Âu đã là gia tộc đứng thứ ba. »



Thước Nhạc vừa nghe vậy, nhìn kỹ Anthony, hắn ta quả thật có thể làm được, so với tưởng tượng của cậu với Khúc Phàm còn lợi hại hơn chút. « À… vậy à, vậy sao nhanh quay lại thế, chỉnh lý hai gia tộc này không dễ dàng như vậy chứ. »

Anthony nghe xong mang túi không gian trên người ra, hai tay dâng lên, « Lần này về là muốn đưa chiến lợi phẩm cho chủ nhân, còn có những đồ mà phận tôi tớ cất giữ nhiều năm. »

Thước Nhạc nhận lấy túi không gian, quét thần thức vào bên trong, ôi—có không ít đâu a. Cầm túi không gian cười như không cười nhìn Anthony, người này thật là, « Dùng hết linh tuyền rồi hả ? »

Anthony cảm thấy bản thân giống như không thể che giấu, có chút không yên tâm, hắn cũng không phải quá sợ hãi người này mới phải, rõ ràng cậu không có chút võ lực nào, « Đúng vậy, thưa ngài, Anthony vì gia tộc tìm thêm vài người hầu mạnh mẽ và đáng tin. »

Ước lượng túi không gian, « Quên đi, ta cũng không muốn quản chuyện của cậu, chờ đến tối Khúc Phàm về cậu nói với anh ấy đi. Trong thời gian này cậu cũng không tu luyện cho tốt, vậy đến không gian tu luyện chút đi, lần sau không nên trở thành toàn thân ngập mùi máu thế nữa, khi tiến cảnh cũng không tốt. »

Anthony có vẻ rất vui, « Dạ thưa ngài, Anthony sẽ chú ý. »

Thước Nhạc vung tay đưa Anthony vào trong không gian, nhưng lần này cho hắn chút phúc lợi, đưa hắn đến nơi cách cột đá không xa, lực lượng thần thú ở nơi đây càng thêm mạnh, rất có lợi cho anthony. Coi như thưởng cho hắn vì đã đưa tới nhiều đồ tốt như vậy đi.

Vừa tiễn Anthony xong, Thước Nhạc lập tức vui đến nhãy cẫng lên, ôm Miu Miu tiến vào Tam Tiến viện của Tam Gian thính, vào phòng gọi điện cho ba mẹ cùng anh cả, Phí Dương nhà bên kia, « Mau tới Tam Gian thính bên này đi, có đồ tốt. » Từ lúc cha mẹ chuyển qua thì trong nhà liền lắp điện thoại nội tuyến, như vậy khi muốn gọi mọi người cũng tiện hơn.

Nghĩ nghĩ, lấy ra một chiếc bàn gỗ khá lớn đặt ở đại sảnh, sau đó mở túi không gian mà Anthony đưa ra, lấy những thứ bên trong ra ngoài.

Vampire cũng xem như chủng tộc sinh sống lâu đời trên Địa Cầu, nhất là vào lúc linh khí trên Địa Cầu thưa thớt, rất nhiều người tu hành tu luyện chậm chạp, muốn nói tới thời gian giống, Vampire và người sói đều không khác nhau là mấy, bọn họ gần như là song sinh, nhưng so với người sói, cuộc sống sinh hoạt của Vampire lại càng thêm giàu có. Hơn nữa, Vampire lại có ham mêm cất giữ đồ vật, dường như mỗi Vampire mang tước vị đều có đồ bản thân muốn cất giữ, nghệ thuộc trong sinh mệnh trường kỳ của họ có một tác dụng rất quan trọng. Mà đồ cổ Trung quốc lại là món đồ mà họ ưa chuộng để cất giữ nhất.

Tuy rằng lúc trước Anthony nói trong nhà có chút đồ cổ sẽ dâng lên cho họ, nhưng Thước Nhạc biết rõ tự thân Anthony không có được bao nhiêu. Hắn ta tuy rằng sống hơn ba trăm năm nhưng cũng không thể coi là Vampire cao tầng, những thứ có được đó rất ít. Túi không gian trải qua nhiều nghiên cứu của Thước Nhạc và Khúc Phàm đã đạt tới diện tích khoảng một trăm mét vuông, hiện tại trong không gian trăm mét vuông này đã được lấp đầy.

Hơn nữa còn đã được sắp xếp qua, về cơ bản không lãnh phí bất cứ nơi nào, Thước Nhạc đoán rằng đa số vật phẩm trong này hẳn là lấy được từ hai gia tộc bị Anthony tiêu diệt kia.

Thước Nhạc dùng thần thức nhìn qua một chút, thi họa, đồ sứ, đồ ngọc, đồ đồng, nghiên mực, bút… thật sự rất nhiều chủng loại. Trong nhất thời cũng không thể xem hết được, Thước Nhạc lấy ra một bức tượng Quan Âm bằng vàng, cho dù ở phương diện nào cũng không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Sau đó lại lấy ra chiếc bình thời Nguyên Thanh khắc hình hoa mẫu đơn cùng hoa văn rồng bay, một cặp bình sứ thời Nguyên Thanh khắc long văn tám phương vờn nước, mỗi món đều rất tinh xảo. Đến lúc này, Thước Nhạc lại hơi nghi ngờ, đưa Anthony từ không gian ra, hỏi thử mới biết, đại đa số đồ nơi này đều lấy được từ chỗ của một thân vương Vampire. Hắn ta rất thích cất giữ đồ cổ Trung Quốc, đây cũng chỉ là một phần trong số đó, bởi vì túi không gian không đủ nên không đưa hết đến được. Mấy thứ này phần lớn là do người dưới dâng lên, nhiều nhất vẫn là từ di tích Viên Minh viên, Vampire vì bị hạn chế nên không thể đi vào phương Đông, nhưng lại không ngại việc cướp đoạt từ những nơi khác. Cho nên, nhưng thứ kia lại từ rất nhiều thời đại khác nhau.

Nghe xong lời Anthony, Thước Nhạc trầm mặc, từ Anthony cậu biết được có rất nhiều quý tộc phương Tây đều cất giữ đồ của Trung Quốc, rất nhiều đều được cướp đoạt qua nhiều năm.



« Anthony, sau khi trở về, nếu có thể, hãy thu nhiều văn vật một chút đi. » Thu hồi được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Tiễn bước Anthony, cha mẹ đều đã đến, thấy Thước Nhạc bầy đầy đồ cổ trên bàn, đều rất ngạc nhiên.

« Nhạc Nhạc, đây là thật sao ? » Ba Khúc cầm lên một chiếc bình sứ Thanh Hoa nhìn.

« Dạ, hẳn là thật. Là Anthony cầm từ chỗ Vampire trở về, mang về nhiều lắm, ba mẹ chọn chút lấy về bày đi ạ. » Thước Nhạc thưởng thức pho tượng đồng trên tay, tượng Phật dát vàng, phía dưới còn có dấu ấn của Đại Minh Tuyên Đức cùng năm làm ra, thư pháp hợp quy tắc, sạch sẽ rõ ràng, đúng là một pho tượng thời Tuyên Đức.

« Nhạc Nhạc có tranh chữ hay không, ba muốn tìm một bức thích hợp treo trên tường chính sảnh. » Ba Thước vui vẻ nhìn đám vật phẩm trên bàn.

« Có a, nhưng tranh chữ không tiện bảo tồn, chờ con vẽ mấy trận pháp bên tường bên ấy, phù hợp với việc bảo vệ tranh chữ rồi mới treo ạ. Tranh chữ ở đây cũng nhiều lắm, ba muốn xem thì vào không gian xem thử, tránh lo đến việc bảo tồn tranh chữ. »

« Được, vậy đặt tạm đó, lát nữa ba xem những thứ bên ngoài này. »

« Mẹ, hai mẹ chọn thử xem có thích hay không. » Lấy từ không gian ra một chiếc hộp tử đàn, trong đó đặt chút trang sức, trang sức Trung Đông hơi ít, nhưng lại có không ít trang sức phương Tây, đa số đều là bảo thạch, kim cương… Như vậy, các mẹ sẽ thích đi.

Mẹ Thước từ từ xem qua hộp chấu báu kia, vẻ mặt vui vẻ, lục xem thử, « Đều rất tốt, mẹ thấy đều là đổ cổ cả. »

« Dạ, Vampire cũng không thiếu đồ cổ mà, rất thích sưu tầm, chú thím Lâm, hai người thích gì cũng chọn một chút đi ạ. »

« Được a, bọn thím cũng chọn. » Thím Ngô vui vẻ trả lời, nhưng cũng không thật sự tiến lên, mà đưng cùng thím Lâm ở bên cạnh. Nhưng mẹ Thước mẹ Khúc lại lấy ra đồ thích hợp tặng hai người hai bộ.

Phí Dương chọn một cặp bình sứ Thanh Hoa, những thứ khác không thích, không xứng với hoàn cảnh nhà họ, nhưng lại vui vẻ chọn mấy món đồ trang sức cho nam ở trong hộp trang sức. Y là nghệ sĩ, bình thưỡng cũng đeo chút trang sức, nhưng trang sức cổ này cũng khiến người ta rất thích.

Cuối cùng, Thước Nhạc lưu lại một chút đồ để làm phong phú giá bác cổ trong nhà, còn lại đều đưa hết vào không gian.

Bởi vậy, những món đồ tốt trong viện không ít đâu, phải tăng mạnh sự bảo vệ mới được, khi mời người cũng không thể tùy tiện được. Việc cần chờ Khúc Phàm về giải quyết đúng là ngày càng nhiều lên, các mẹ cũng cần rảnh tay để tu luyện, như vậy cả ngôi nhà lớn cũng không có người quản lý được. Đúng rồi, dù sao cũng đã nhận đồ đệ, việc này giao cho đám đồ đệ làm đi vậy, bọn họ cũng nên tham dự giải quyết chút chuyện, sư phụ có việc giao cho đệ tử là đương nhiên. Cậu cũng là người có đồ đệ mà ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook