Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 101: Ngọn núi rỗng

Thất Dạ Vong Tình

05/08/2020

Phía sau tường đá là thông đạo tối om, nhưng ngoại trừ khối đá mở đầu này ra phần còn lại đều đã có niên kỷ, Quý Phong cầm điện thoại báo cho đội khảo cổ bên ngoài. May mà nơi này dù bị núi đá che lấp nhưng vẫn còn tín hiệu. Có điều người bên ngoài khảo sát xong thấy toàn bộ thông đạo đều bị bịt kín rồi, họ nếu muốn ra ngoài phải chờ thêm một thời gian.

Ba người ngồi trong thạch thất có hơi buồn bực, họ biết cứ như vậy là không được, nếu cứ kéo dài thì ba người sẽ không thể hít thở được.

Không còn cách nào khác, họ quyết định đi sâu vào bên trong, thông đạo rất tối, trên tay họ lại chỉ có hai chiếc đèn pin, cần tiết kiệm nên bật một cái, đi vào bên trong. Không khí bên trong dường như tươi mát hơn bên ngoài, thông đạo này hơi nghiêng xuống phía dưới, đi trên thông đạo được tạo thành từ đá này, họ cảm giác như đang bay nhưng vẫn đi xuống. Đi hơn nửa tiếng thì đến cuối thông đạo, phía trước là bậc thang, rất dốc, bám dọc theo vách tường, phía bên kia lại trống trơn, dùng đèn pin soi về phía trước thì thấy một không gian rất lớn, ánh đèn cũng không chiếu đến hết được.

“Giáo sư, chúng ta làm gì bây giờ?” Quý Phong hỏi, âm thanh tại nơi này thế nhưng không có tiếng vọng lại.

Giáo sư Thôi cầm đèn pin soi khắp nơi, xung quanh tối om, nhưng lại tràn ngập không khí, hơn nữa còn nặng mùi hơi nước, “Quay lại thôi, chờ cứu viện, tình hình nơi này vẫn nên đợi đến khi chúng ta thoát ra rồi tính tiếp.”

Thời gian ba người đi lên rất dài, khoảng một giờ, nơi này rất tĩnh mịch, ba người chỉ có thể đi men theo thông đạo, mọi chuyện có thể sẽ tốt hơn đôi chút, ít ra nơi này còn có lỗ thông khí. Chuyện bên ngoài được xử lý rất nhanh, đến chạng vạng, thông đạo đã được mở ra, có điều lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cửa đá phía trước đã bị đóng lại, khi ba người nghe thấy tiếng đi đến thì thấy đá trên đỉnh gian thạch thất rơi xuống, trong nháy mắt đã lấp kín thạch thất.

Hít hà— trong thông đạo chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người, quá yên lặng, không còn bất cứ âm thanh nào khác. Quý Phong thử gọi điện, nhưng chỉ có thể nói cho người bên ngoài họ còn sống, điện thoại hết pin.

“Đi xuống dưới đi, tình hình bây giờ càng thêm nguy cấp, chỉ sợ trước khi họ tới, chúng ta đã chết đói chết khát trong này rồi.” Giáo sư Thôi nói với Kỳ Kỳ và Quý Phong.

“Đúng đó giáo sư, chúng ta đi xuống đi, không chừng đi tiếp sẽ có đường ra đó, không khí bên dưới tươi mới hơn.” Quý Phong cất điện thoại đi, bất đắc dĩ nói.

Ba người tiếp tục đi xuống, lần này họ chú ý về phía trước, vị trí của họ hẳn đang hướng về phía gần đỉnh núi.

Lại đi vào không gian trống không, ba người nhìn lối đi tối như mực phía dưới mà hơi run sợ, “Kỳ Kỳ, còn đi được không?” Quý Phong nói với Kỳ Kỳ đang đi cuối cùng.

“Được ạ.” Kỳ thật trong ba người thì tố chất thân thể của Kỳ Kỳ là tốt nhất, trong cơ thể nó tràn ngập linh khí, mệt mỏi rất nhanh đã tan biến.

Cơ thể họ dán vào vách tường, cầu thang này chỉ rộng hai bàn tay, thoạt nhìn như được khắc men từ tường đi ra, cũng không biết vì sao lại như vậy. Tốc độ đi xuống không nhanh, dưới chân có rêu xanh trơn trượt, mọi người đều rất cẩn thận. Kỳ Kỳ đi cuối cùng, đối với hoàn cảnh tối tăm như vậy vẫn hơi sợ hãi, lặng lẽ đeo mấy tấm bùa hộ mệnh trong không gian lên cổ. Chúng nó khác với Thước Nhạc, bọn nó chỉ có thể dùng thần thức tiến vào không gian, thân thể lại không thể tiến vào, cho nên nếu có nguy hiểm thì cần bảo đảm cơ thể không bị làm sao. Trên người Kỳ Kỳ có mấy loại bùa hộ mệnh, yếu nhất có thể ngăn chặn một vài thương tổn bình thường, tác dụng không quá lớn, loại tốt hơn chút có thể phòng lửa chống nước, mà lợi hại nữa là loại phòng hộ có thể ngăn cản một chiêu của tu chân giả Kim Đan kỳ; tuy nhiên, đó chưa phải loại lợi hại nhất, mà lợi hại nhất là bùa hộ mệnh được chế thành từ những cánh hoa sen máu khi từng đứa sinh ra. Đây vẫn là loại được Thước Nhạc cải tiến sau này. Thước Nhạc có hai loại cánh sen, một loại cánh sen trắng tựa như dương chi bạch ngọc, một loại khác là cánh sen đỏ như máu. Cánh sen trắng được tách từ trên người Thước Nhạc ra, tất cả có hai mươi bảy cánh, tác dụng của hai loại cánh hoa cũng tương đương nhau. Tuy nhiên, bùa hộ mệnh mà cậu đưa cho Quả Quả và cha mẹ là loại cánh sen trắng này, chỉ cần mang theo một mảnh bên cạnh thì cậu có thể cảm nhận được tình trạng của họ, khoảng cách càng gần càng rõ ràng. Còn mấy đứa khác thì sử dụng cánh sen máu khi chúng nó sinh ra, sẽ tăng cao hiệu quả hơn với chúng nó.



Trận pháp lúc trước sử dụng cho Quả Quả còn chưa tốt lắm, sau đó Thước Nhạc lại tiếp tục nghiên cứu chế đạo ra rất nhiều trận pháp rồi tạo ra bùa hộ mệnh bây giờ. Loại bùa hộ mệnh này vào những lúc nguy cấp có thể bao lấy toàn thân chủ nhân, hơn nữa tạo thành một vòng bảo hộ, vòng bảo hộ này có thể bao quanh chủ nhân một tháng, người bên trong sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào, thậm chí còn có thể cung cấp linh khí để chủ nhân không có cảm giác đói khát. Khúc Phàm đã thử qua, sử dụng tốt hơn so với bùa hộ mệnh do ngọc chế thành, có thể chịu được nhiệt độ của Huyễn Tật Thiên Hỏa, ít nhất trong vòng ba giờ sẽ không bị cháy hỏng, hơn nữa có thể chịu được một chiêu khi dùng hết sức của hắn. Những khả năng khác gây ra thương tổn cũng được thử nghiệm, hiệu quả rất tốt, loại cánh sen này tạo thành bùa hộ mệnh có hiệu quả rất tốt, cũng chính vì thế Thước Nhạc và Khúc Phàm mới dám để bọn nhỏ chạy loạn khắp nơi.

Kỳ Kỳ ngoại trừ hơi sợ bóng tối, nó biết bản thân không có gì nguy hiểm cả, nếu bùa hộ mệnh hoa sen máu trên người khởi động thì ba ba nó nhất định sẽ biết, sẽ tới cứu nó, cho nên nó sẽ an toàn thôi. Nhưng nhìn nhìn sư huynh dẫn đường phía trước, cùng với người mà có thể gọi người ta là sư điệt nữa thì Kỳ Kỳ hơi không an tâm. Nghĩ một chút, lấy hai chiếc bùa hộ mệnh từ không gian ra, được tạo thành từ phỉ thúy lão khanh thủy tinh loại, loại bùa này giống như bùa được làm từ dương chi bạch ngọc, là loại tốt nhất, trong không gian của nó có không ít, hiện tại coi như đến lúc dùng tới. Kỳ Kỳ nhân bóng đêm bỏ vào túi áo sư huynh hắn, Quý Phong phía trước thì phải chờ dịp khác vậy.

Đoạn đường này rất xa, ba người đi hơn hai giờ thì thấy phía trước có một hồ nước, ba người lau mồ hôi trên đầu. Hiện tại bọn họ chỉ còn lại một chiếc đèn pin.

Hồ nước rất lớn, trong bóng đêm không thấy giới hạn, hai người lớn đều hơi tuyệt vọng, nơi này hiển nhiên là sâu trong nước, bởi vì vẫn chưa đi hết cầu thang, vẫn còn một đoạn chìm trong nước. Họ không biết nước sâu bao nhiêu, nơi này thế mà còn đào sâu vào núi.

“Mấy đứa nhìn bên kia.”

Quý Phòng cùng Kỳ Kỳ nhìn về nơi đèn pin chiếu đến, nơi cách mặt nước không xa đó có đặt một cây đuốc.

“Tốt quá, có đuốc, cách mặt đất không xa, nhưng nơi này lớn như vậy không biết còn có đường nào khác không nữa.”

Giáo sư Thôi soi đèn pin lên tường đá, trước đó không chú ý, trên tường đá có không ít nơi để đuốc, “Giờ vẫn chưa thể xác định, thầy đoán khả năng lớn là căn cứ bí mật được làm trong quá khứ. Nếu chúng ta muốn tìm được cửa ra chỉ có thể tìm thử dưới nước thôi. Những nơi như này không thể chỉ có một cửa ra, hơn nữa cửa ra kia cũng không quá thuận lợi.”

Quý Phong nhìn vào trong nước, “Em xuống thử xem sao.” Quý Phong đi tới trước một chút, cởi quần áo trên người ra, chỉ để lại quần trong, cẩn thận bước xuống dưới. Nước rất lạnh, khiến cậu ta giật mình. Rất nhanh nước đã ngập đầu cậu ta, chiếu đèn xuống cũng không thấy bóng dáng.

“Uỳnh—thầy, bên này—khụ–bên này có hang động.”

Quý Phong bơi về phía này, chỉ chỉ phía cây đuốc nói, “Nước không sâu lắm, khoảng bốn mét, em qua đó xem bên đó có gì.”

Bọn họ lấy từ túi dụng cụ ra một túi nhựa, bao lấy đèn pin chống thấm nước. Quý Phong cầm đèn pin bơi đi.



Lần này thời gian dài hơn chút, “Uỳnh–hô–khụ–khụ–khụ–khôngđược, thông đạo bên đó quá dài, em không thấy điểm cuối.”

Hai người nhanh chóng kéo cậu ta lên, người cậu ta lạnh như băng, nước rất lạnh.

“Cầm ạ–” Kỳ Kỳ lấy từ ba lô ra một miếng thịt, đưa cho cậu ta.

“Kỳ Kỳ, em kiếm đâu ra thứ này vậy.” Quý Phong cùng giáo sư Thôi đều hơi ngạc nhiên.

“Dạ, trong túi đó.” Thằng nhỏ chỉ chỉ túi, “Sư huynh, Quý ca, em xuống thử xem. Kỹ năng bơi của em rất tốt, có lẽ sẽ bơi tới điểm cuối được.”

“Không được–” Hai người cùng phủ quyết.

“Không sao đâu mà, em bơi giỏi lắm, sư huynh cũng biết mà nhỉ?”

Giáo sư Thôi nhìn nhìn Kỳ Kỳ, trước đó cũng đã thấy nó bơi lội, thằng bé rất giỏi nín thở, nhưng mà “Nước rất lạnh, sao giống bể bơi được.”

“Không sao đâu ạ, cứ để em thử đi, chúng ta cũng đâu thể cứ bị kẹt ở đây chứ.” Kỳ Kỳ rõ ràng không quan tâm đến ý kiến của họ, đặt ba lô xuống, bắt đầu cởi quần áo.

Hai người khác không còn cách nào khác, “Kỳ Kỳ nếu thật sự không thấy thì nhất định phải về đó, kỹ năng bơi tốt đến mấy thì trong tình trạng này vẫn phải cẩn thận đó.”

“Dạ, yên tâm đi ạ. Em không sao đâu.”

Tiến vào trong nước khẽ giật mình, nhiệt độ nước này đây rất thấp, Kỳ Kỳ ở trong nước tựa như cá, theo hướng Quý Phong chỉ cũng bơi vào thông đạo, nơi này quả thật rất dài, đi đến cuối lại là một cánh cửa, nhưng gỗ đã mục nát, nó có thể tiến vào trong. Sau khi qua cánh cửa, Kỳ Kỳ thế mà phát hiện ra ánh sáng.

Trồi lên mặt nước, nhìn về phía nguồn sáng, thằng bé mở to mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook