Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 86: Phí Dương buồn phiền

Thất Dạ Vong Tình

05/08/2020

Phí Dương đi vào gian phòng Đông Sương, thấy Thước Nhạc đang ở phòng bếp chuẩn bị cơm chiều cùng mấy vị trưởng bối trong nhà, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hạnh phúc chân thật nhất. Y cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Thước Nhạc hạnh phúc như vậy, trước kia thích cậu bởi khí chất đặc biệt của cậu, sau khi tình cảm bị dập tắt thì làm bạn bè bình thường, nhưng cũng chưa từng thấy cậu hạnh phúc như vậy.

“Phí Dương, qua đây đi, sao không đi chơi với họ.” Thước Nhạc khẽ liếc qua Khúc mẹ, sắc mặt Khúc mẹ bình thường, đang nói chuyện cười với Thước mẹ, cũng không thể hiện gì. Đoán rằng mỗi năm đều nói cùng một chủ đề.

“Thôi, tôi giúp cậu nhé?”

Thước Nhạc đặt rau đã cắt lên đĩa, “Không cần đâu, tôi làm vậy là xong rồi, còn lại thì giao cho bếp trưởng trong nhà.”

“Được rồi, được rồi, cháu cũng chơi đi thôi, bên này không cần cháu làm gì đâu. Tiểu Dương đừng khách sáo, cứ coi đây như là nhà của mình vậy.” Thước mẹ cười tủm tỉm nói với hai người.

“Đi, đến viện sau.” Thước Nhạc rửa tay xong mang Phí Dương ra ngoài, đi vào Tam Tiến viện, bọn nhỏ đang đốt pháo trong này, Thước ba đang ôm Miu Miu đứng trên hành lang nhìn bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ. Thước ba và Thước mẹ đã rất lâu không gặp bọn nhỏ, lần này về, không chơi với chúng nó thì không chịu được.

“Kỳ Kỳ, Phi Phi, hai con không được đùa quá trớn, Tiếu Tiếu cách pháo xa chút nữa, thuốc nổ trong pháo không chính xác, không thể dựa vào xác suất của con được đâu. Quả Quả với Gia Gia nhớ trông mấy em, pháo này chờ đến tối thì để lão ba đốt với các con.” Thước Nhạc nói với các con của mình.

“YES, FATHER ha ha—-” Bọn nhỏ thích nhất là tết, cả nhà tụ tập chơi đùa thỏa thích, còn có thể đốt pháo, vui vô cùng.

Hai người tới nhà ba gian nhìn cha con Khúc gia cùng chú Lâm đang chơi cờ, chơi đến hăng say.

Đặt ít hoa quả cùng nước bên cạnh mấy người, Thước Nhạc dẫn Phí Dương vào phòng của mình ở hậu viện.

Phí Dương ngồi tiểu kháng ở phòng phía đông, cười ha ha nhìn Thước Nhạc, giống như vừa mới biết cậu vậy.



“Cười gì chứ?” Thước Nhạc bưng lên một đĩa trái cây, đặt ở bàn trên kháng.

“Tôi thế mà không biết cậu có tiềm chất hiền thê lương mẫu đó.”

Thước Nhạc ngồi xếp bằng dựa vào đệm, liếc nhìn y, cầm trái quýt đào lên, không thèm đáp lời.

Phí Dương cười cười cầm chùm nho lên.

“Nói đi, anh với anh cả qua lại từ khi nào vậy?’

Mặt Phí Dương cứng lại, hơi do dự.

“Sao vậy, khó nói à?”

“Không phải, tôi còn chưa nghĩ ra rốt cuộc có phải đang qua lại với anh ấy không nữa.” Mặt Phí Dương lúc trắng lúc xanh.

“Sao lại vậy? Tôi thấy rất tốt mà. Anh đừng thấy mặt Khúc ba đen vậy chứ thật ra tốt lắm. Có thể chỉ hơi không tự nhiên thôi. Anh xem ông cũng có nói gì đâu.” Khi Khúc Bình mang theo Phí Dương vào, anh cả Khúc gia cũng nói luôn với lão gia tử, đây là nửa khác mà mình tìm. Lần này quả thật chọc tức Khúc cha, nếu không phải đúng dịp tết chắc ông đuổi cho anh chạy mấy dặm luôn ấy chứ. Tuy nhiên, lão gia tử hiển nhiên cũng đã thông suốt hơn trước kia, ít nhất hiện tại còn có thể chấp nhận. Dù sao cũng có tiền lệ là cậu với Khúc Phàm mà.

“Khúc Bình kia rất ngang ngược, cậu biết chúng tôi tiến tới, chuyện đó… thật không tự nhiên đâu. Anh ấy đôi khi chủ nghĩa đàn ông quá lớn, tôi cũng có phải nữ đâu chứ.” Phí Dương nói xong thì đỏ mặt.

Thước Nhạc nghe một lúc thì đã hiểu, cười khúc khích.

Loại chuyện này quả thật khó nói, Khúc Bình vốn là thẳng, Phí Dương dù lăn lộn trong đám nghệ sĩ nhiều năm nhưng trước mặt anh cả Khúc gia lại chẳng có gì đáng nói, huống chi, Khúc Bình còn lớn hơn Phí Dương mấy tuổi, đương nhiên biết nhiều hơn y về mặt này. Phí Dương đã thích Thước Nhạc nhiều năm, còn là thầm mến nữa, càng không thể so với anh cả Khúc gia. Thêm nữa, Phí Dương tuy rằng thích nam nhưng không có nghĩa y chịu được cảnh ở dưới thân người khác. Hơn nữa bình thường Phí Dương vẫn luôn kiên cường, giữa hai người không hài hòa là chuyện đương nhiên.



Muốn nói lý do hai người ở cùng nhau thì hai bên nhất định là hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng hai người giải quyết thế nào thì đành xem đánh giá của họ khi lên giường thôi. Khi Thước Nhạc cùng Khúc Phàm ở chung với nhau, cậu không có ưu thế về tuổi tác, phương diện đó cũng thua kém chút, tính cách cậu lại ôn hòa, đối với mặt này cũng không quá cố chấp, sau đó nếm thử vài lần cũng không quá lý tưởng, không làm được còn khiến hai người không thoải mái. Dần dần cũng không có suy nghĩ đó nữa. (Kusami: Cho phép xen ngang một câu, ý là có phản công nhưng không thành công về mặt tâm-sinh lý đó hả??? >.<) (Irisbui1609: Nó đó nàng…. Tại tui có thử phản công nhưng cũng không thành công >.<!!.) (Kusami:haha…)

Thước Nhạc cùng Khúc Phàm ở cùng nhau rất ít khi xuất hiện vấn đề như vậy, nhiều năm như vậy hai người cũng không trở mặt làm gì. Một là vì hai người đều là đàn ông, tấm lòng rộng lượng, cũng sẽ không so đo việc nhỏ, hai nữa là Thước Nhạc thì ôn hòa còn Khúc Phàm thì bao dung. Cái gọi là bảy năm chi dương* cũng chưa từng xảy ra, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, nhất là khi mấy đứa nhỏ được sinh ra, tình yêu và tình thân gắn bó huyết mạch, do đó cậu có được gia đình, một gia đình xuất phát từ tình yêu của hai người. Cho nên, Thước Nhạc không cách nào trả lời Phí Dương, cuộc sống tình cảm của cậu với Phí Dương hoàn toàn khác nhau.

*bảy năm chi dương: bảy năm là khoảng thời gian đủ để khiến tình cảm phai nhạt, không còn như xưa, bắt đầu chán ghét nhau linh tinh… bảy năm chi dương là nói về mốc thời gian một mối tình không còn đẹp nữa, cũng như 1 dạng thử thách ha. Có ai từng trải qua bảy năm chi dương này chưa nhỉ? ^_^ Hay chỉ trải qua bảy năm mà không đụng phải nó?

Phí Dương thấy vẻ mặt Thước Nhạc thay đổi, nhìn cậu thật hạnh phúc. Phí Dương thở dài, đến người này cũng không có cách nào.

Y gặp Khúc Bình tại Hồng Kông, ngay từ đầu là ngoài ý muốn, lúc ấy, y tham gia một bữa tiệc từ thiện, rồi quen Khúc Bình. Sau tết Nguyên Đán không có lịch trình gì, mình y chạy tới Hawaii chơi, kết quả lại gặp Khúc Bình đang chạy trốn việc xem mắt, hẹn nhau vui chơi trên hoang đảo năm ngày. Hai người đều là người mạnh mẽ, ban ngày thì cùng nhau trải nghiệm cuộc sống hoang dã, ban đêm thì so bì sức mạnh, hiển nhiên, Phí Dương chẳng thắng được lần nào.

Vốn việc này qua đi, dựa theo ước hẹn ban đầu của hai người thì sẽ không gặp mặt nữa, không ngờ hai người lại hết lần này tới lần khác đụng mặt tại Hồng Kông. Về cơ bản thì cho dù họ làm gì, sáng hôm sau khẳng định sẽ cùng tỉnh lại trên một chiếc giường.

Nói thật, trong năm ngày kia, hai người đều cảm thấy phấn khích và có chút luyến tiếc. Phí Dương cũng rất thích Khúc Bình, Khúc Bình là một người rất cuồng dã, nhiều năm vì gia đình mà áp chế lại, cho đến khi hôn nhân chấm dứt mới khôi phục lại bản tính. Người như vậy quả thật có lực hấp dẫn trí mạng đối với Phí Dương, tựa như biết thuốc phiện có độc nhưng vẫn không cách nào từ bỏ. Khúc Bình lại rất thích Phí Dương vì dù cậu sống trong vũng bùn mà không hôi tanh mùi bùn, sống trong làng giải trí nhiều năm mà vẫn giữ được tính cách vốn có, điều đó không dễ chút nào. Anh còn thích cả bộ dáng muốn đánh bại anh của Phí Dương rồi lại vì thất bại mà uể oải, rất chọc người khác bắt nạt.

“Anh cả rất tốt, anh cùng anh ấy ở chung rồi sẽ biết.” Thước Nhạc không biết nên khuyên y như thế nào, người ngoài không thể nói về loại chuyện này, tuy nhiên, nói thật, cậu rất hy vọng hai người trở thành người yêu.

Phí Dương phiền muộn đặt chân lên kháng, “Quên đi, tôi biết ngay cậu cũng không có cách gì.” Y vẫn rất thích Khúc Bình, cũng muốn cùng anh một chỗ, nhưng vẫn có chút không cam lòng thôi.

Thước Nhạc cười hắc hắc, “Nếu không, hôm nào đó anh chuốc say anh cả rồi… —- sao nào? Tửu lượng của anh rất cao mà.”

Phí Dương khua tay, nói “Tôi đã sớm thử qua nhưng tửu lượng của yêu nghiệt kia còn cao hơn cả tôi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook