Chương 40: Tam giác
Quân tử bạch
05/08/2020
Mưa rơi xuống tí tách tí tách, hôm nay Ngôn Diễm Yên không tới cửa hàng bán hoa cũng không đi học, chỉ nhàn nhã ngồi ở phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những đóa hoa mới nở trên sân thượng, trọng miệng nhấm nháp dương mai, thật sự nhàn nhã.
Mà Giản Dực cũng ngồi an vị bên cạnh cậu.
“A a, hai tháng không gặp, rất nhớ cậu a ~” Giản Dực hạnh phúc gọt vỏ táo, nhìn nhan sắc mỹ diệu, nhìn hơi nước sáng bóng, nhìn sao cũng thấy quả táo trên tay đều là cực phẩm.
“ Sao ta cảm thấy so với nhớ ta thì cậu nhớ táo của nhà ta hơn a?” Ngôn Diễm Yên biểu cảm có chút ngốc, thời điểm nói ra những lời này cũng không làm cho người khác cảm thấy đây là nói đùa, mà là cảm giác rất chân thành.
“ Giống nhau a.” Giản Dực gọt xong vỏ táo, rất không khách khí cắn xuống, nước táo theo cái cằm chảy xuống cổ hắn, Ngôn Diễm Yên cau cau mày, cảm thấy như vậy thật không tốt.
“ Lau đi.” Ngôn Diễm Yên đem khăn giấy đưa tới, Giản Dực cũng không khách khí mà nhận lấy.
Nhìn Giản Dực tự tại giống như ở nhà mình, Ngôn Diễm Yên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước kia cậu cảm thấy mình không biết sẽ đối mặt với bạn tốt “Kiếp trước” như thế nào, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền chấp nhận.
… Không, phải nói là, không cẩn thận lại quen với sự tồn tại của người này một lần nữa a.
Không thể không thừa nhận câu nói kia, thói quen đôi khi… thật sự là một điều đáng sợ.
“ Đúng rồi, ngày mai sẽ là lễ tốt nghiệp của cậu a? Ta muốn đi chụp chung với cậu một tấm ảnh.” Giản Dực không thay đổi sắc mặt ném hạt táo xuống, nghiêm mặt nói với Ngôn Diễm Yên.
“A, nha, có thể.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu.
“ Ôi chao thật là lãnh đạm a ~” Giản Dực đưa vặn vặn lưng, không khỏi kêu lên.
“ Ta không có ý đó.” Ngôn Diễm Yên rất chân thành nhìn Giản Dực nói, mà Giản Dực ngẩn người phù một tiếng cười ha hả.
“ A Yên, cậu thật sự rất thú vị.”
Mưa vẫn rơi xuống.
Hôm sau.
“ Giản Dực cậu có khỏe không.” Bởi vì ngày hôm qua Giản Dực cứng rắn muốn ngủ ở nhà Ngôn Diễm Yên, cho nên sáng sớm hôm sau liền trở về nhà rửa mặt.
Về phần vì sao lại muốn ở lại nhà Ngôn Diễm Yên, đại khái là vì hương vị ở nhà Ngôn Diễm Yên.
Bởi vì mỗi ngày hai tư giờ đều có hương hoa, cho nên nhà Ngôn Diễm Yên luôn mang theo một cỗ hương hoa tươi mát, hỗn tạp rất nhiều loại hoa nhưng vì phòng ốc rất thông thoáng nên cũng không khiến người khác thấy khó chịu. Tiếp theo nữa, trên người Ngôn Diễm Yên cũng có mùi hương như căn phòng này.
Giản Dực nói hương vị này làm hắn ngủ rất tốt.
Mà bởi vì nhà Ngôn Diễm Yên cũng không chuẩn bị thêm dụng cụ rửa mặt cho khách, cũng chỉ có thể trở về, nhưng cũng chỉ hai ba bước chân mà thôi, cũng không có gì phải phàn nàn. (Tuy rằng Giản Dực muốn dùng công cụ rửa mặt của Ngôn Diễm Yên, nhưng bị Ngôn Diễm Yên từ chối vì lí do không hợp vệ sinh.)
“Tốt lắm.” Giản Dực mặc tây trang đi ra, Giản Dực lớn lên rất tuấn tú, dáng người cũng là cái giá treo quần áo, cho nên khi hắn từ trong nhà bước ra thật sự làm cho người ta kinh diễm, đáng tiếc thưởng thức của Ngôn Diễm Yên luôn không tốt, đối với người khác xấu hay đẹp hoàn toàn không có cảm giác gì. Kỳ thật Ngôn Diễm Yên như vậy mà lại có thể trồng ra những đóa hoa thật mỹ lệ thật sự làm những nhân viên của cậu cảm thấy kinh ngạc thật lâu a.
Hai người cứ như vậy đi xuống lầu.
“Yên.” Cố Thần dựa vào thân xe, vẫy vẫy tay với Ngôn Diễm Yên, không có dấu vết nhìn thoáng qua Giản Dực, không nhìn thằng “Anh tới đón em đến trường.”
“A.” Ngôn Diễm Yên thật không ngờ Cố Thần sẽ xuất hiện dưới nhà cậu, dù sao mỗi lần Cố Thần gặp cậu sẽ gọi điện thoại trước, nhưng lần này không có.
Mà Cố Thần vốn muốn cho Ngôn Diễm Yên một sự ngạc nhiên lại không ngờ rằng Yên yên của hắn (?) sẽ cùng một chỗ với một người xa lạ (?).
“ Diễm Yên.” Giang Bách Huy không biết từ chỗ nào đi ra, “Cùng đi đến trường a.”
“A?” Ngôn Diễm Yên nhìn thấy Giang Bách Huy xuất hiện thà càng bất ngờ, dù sao cậu hình như cho nói cho Giang Bách Huy nhà cậu ở đâu, chỉ nói địa chỉ cửa hàng hoa cho hắn mà thôi.
“ A lạp, thật sự là náo nhiệt.” Giản Dực đứng đằng sau Ngôn Diễm Yên híp mắt cười hì hì, “ A Yên, cậu muốn đi với ai a?”
A a?
Mà Giản Dực cũng ngồi an vị bên cạnh cậu.
“A a, hai tháng không gặp, rất nhớ cậu a ~” Giản Dực hạnh phúc gọt vỏ táo, nhìn nhan sắc mỹ diệu, nhìn hơi nước sáng bóng, nhìn sao cũng thấy quả táo trên tay đều là cực phẩm.
“ Sao ta cảm thấy so với nhớ ta thì cậu nhớ táo của nhà ta hơn a?” Ngôn Diễm Yên biểu cảm có chút ngốc, thời điểm nói ra những lời này cũng không làm cho người khác cảm thấy đây là nói đùa, mà là cảm giác rất chân thành.
“ Giống nhau a.” Giản Dực gọt xong vỏ táo, rất không khách khí cắn xuống, nước táo theo cái cằm chảy xuống cổ hắn, Ngôn Diễm Yên cau cau mày, cảm thấy như vậy thật không tốt.
“ Lau đi.” Ngôn Diễm Yên đem khăn giấy đưa tới, Giản Dực cũng không khách khí mà nhận lấy.
Nhìn Giản Dực tự tại giống như ở nhà mình, Ngôn Diễm Yên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước kia cậu cảm thấy mình không biết sẽ đối mặt với bạn tốt “Kiếp trước” như thế nào, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền chấp nhận.
… Không, phải nói là, không cẩn thận lại quen với sự tồn tại của người này một lần nữa a.
Không thể không thừa nhận câu nói kia, thói quen đôi khi… thật sự là một điều đáng sợ.
“ Đúng rồi, ngày mai sẽ là lễ tốt nghiệp của cậu a? Ta muốn đi chụp chung với cậu một tấm ảnh.” Giản Dực không thay đổi sắc mặt ném hạt táo xuống, nghiêm mặt nói với Ngôn Diễm Yên.
“A, nha, có thể.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu.
“ Ôi chao thật là lãnh đạm a ~” Giản Dực đưa vặn vặn lưng, không khỏi kêu lên.
“ Ta không có ý đó.” Ngôn Diễm Yên rất chân thành nhìn Giản Dực nói, mà Giản Dực ngẩn người phù một tiếng cười ha hả.
“ A Yên, cậu thật sự rất thú vị.”
Mưa vẫn rơi xuống.
Hôm sau.
“ Giản Dực cậu có khỏe không.” Bởi vì ngày hôm qua Giản Dực cứng rắn muốn ngủ ở nhà Ngôn Diễm Yên, cho nên sáng sớm hôm sau liền trở về nhà rửa mặt.
Về phần vì sao lại muốn ở lại nhà Ngôn Diễm Yên, đại khái là vì hương vị ở nhà Ngôn Diễm Yên.
Bởi vì mỗi ngày hai tư giờ đều có hương hoa, cho nên nhà Ngôn Diễm Yên luôn mang theo một cỗ hương hoa tươi mát, hỗn tạp rất nhiều loại hoa nhưng vì phòng ốc rất thông thoáng nên cũng không khiến người khác thấy khó chịu. Tiếp theo nữa, trên người Ngôn Diễm Yên cũng có mùi hương như căn phòng này.
Giản Dực nói hương vị này làm hắn ngủ rất tốt.
Mà bởi vì nhà Ngôn Diễm Yên cũng không chuẩn bị thêm dụng cụ rửa mặt cho khách, cũng chỉ có thể trở về, nhưng cũng chỉ hai ba bước chân mà thôi, cũng không có gì phải phàn nàn. (Tuy rằng Giản Dực muốn dùng công cụ rửa mặt của Ngôn Diễm Yên, nhưng bị Ngôn Diễm Yên từ chối vì lí do không hợp vệ sinh.)
“Tốt lắm.” Giản Dực mặc tây trang đi ra, Giản Dực lớn lên rất tuấn tú, dáng người cũng là cái giá treo quần áo, cho nên khi hắn từ trong nhà bước ra thật sự làm cho người ta kinh diễm, đáng tiếc thưởng thức của Ngôn Diễm Yên luôn không tốt, đối với người khác xấu hay đẹp hoàn toàn không có cảm giác gì. Kỳ thật Ngôn Diễm Yên như vậy mà lại có thể trồng ra những đóa hoa thật mỹ lệ thật sự làm những nhân viên của cậu cảm thấy kinh ngạc thật lâu a.
Hai người cứ như vậy đi xuống lầu.
“Yên.” Cố Thần dựa vào thân xe, vẫy vẫy tay với Ngôn Diễm Yên, không có dấu vết nhìn thoáng qua Giản Dực, không nhìn thằng “Anh tới đón em đến trường.”
“A.” Ngôn Diễm Yên thật không ngờ Cố Thần sẽ xuất hiện dưới nhà cậu, dù sao mỗi lần Cố Thần gặp cậu sẽ gọi điện thoại trước, nhưng lần này không có.
Mà Cố Thần vốn muốn cho Ngôn Diễm Yên một sự ngạc nhiên lại không ngờ rằng Yên yên của hắn (?) sẽ cùng một chỗ với một người xa lạ (?).
“ Diễm Yên.” Giang Bách Huy không biết từ chỗ nào đi ra, “Cùng đi đến trường a.”
“A?” Ngôn Diễm Yên nhìn thấy Giang Bách Huy xuất hiện thà càng bất ngờ, dù sao cậu hình như cho nói cho Giang Bách Huy nhà cậu ở đâu, chỉ nói địa chỉ cửa hàng hoa cho hắn mà thôi.
“ A lạp, thật sự là náo nhiệt.” Giản Dực đứng đằng sau Ngôn Diễm Yên híp mắt cười hì hì, “ A Yên, cậu muốn đi với ai a?”
A a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.