Mang Theo Không Gian! Sống Qua Năm Tai Họa! Bảo Bối Được Cưng Chiều
Chương 12:
Sữa Đụng Chanh Xanh
10/10/2024
Trương thị cầm nửa bát canh cá lắc lư trước mũi Tường Vân, thấy đầu cô bé xoay theo hướng của bát, bà cười đến ngả nghiêng.
“Thật muốn ăn phải không? Con bé này thông minh quá, biết cháo gạo chẳng ngon, canh cá mới là thứ tốt!”
Trịnh thị cũng cười theo, lấy một đôi đũa nhúng vào canh cá rồi đưa trước mặt con gái. Chưa kịp chạm vào môi, cái lưỡi hồng nhỏ của Tường Vân đã lè ra chờ sẵn, khiến cả nhà cười rộ lên.
“Nếm thử tí thôi, không được tham ăn đâu, trẻ con bụng yếu không chịu được.” Trương thị uống cạn chén canh, rồi nhận lấy đứa bé từ tay Trịnh thị, “Để tôi bế cho, cô cả ngày mệt rồi, đi uống canh cá và ăn chút thịt đi.”
Trịnh thị ôm con không hề thấy mệt, vì cô bé quá đáng yêu, cô càng bế càng không muốn rời.
“Không sao đâu, chị dâu. Để em bế thêm chút nữa, lát em sẽ ăn sau.”
Trương thị dùng khuỷu tay huých nhẹ Trịnh thị, ra hiệu về phía Triệu Nhược Hà.
“Lát nữa thì chẳng còn cả xương cá mà ăn.”
Triệu Nhược Hà đang nhanh tay gắp cá vào miệng, miệng còn chưa nhai hết đã vội vã thò đũa tiếp tục cào nồi canh, tiếng nhai nuốt không ngừng. Cô đã uống hết hai bát canh cá, giờ còn định múc thêm nữa.
Lâm lão nhị không chịu nổi, nhẹ giọng nhắc nhở mấy lần: “Tam đệ muội còn chưa ăn, để lại chút cho cô ấy đi.”
Triệu Nhược Hà coi như không nghe thấy, còn trả lời ngang ngạnh: “Tôi đâu có cấm cô ấy ăn? Nồi canh ở đây, là do cô ấy cứ ôm đứa bé mãi, tôi làm gì được?”
Lâm lão tam không chịu được nữa, liền giật lấy cái muôi, múc một bát to đầy canh cá rồi gắp thêm vài miếng thịt cá béo bở, tất cả đều là những miếng mà Triệu Nhược Hà vừa định gắp.
Khi Trịnh thị ngồi xuống, Lâm lão tam dịu dàng đưa bát canh đến trước mặt vợ: “Cảm ơn em đã vất vả cả ngày, lại còn nấu bữa tối cho cả nhà. Em nên ăn nhiều hơn.”
Triệu Nhược Hà chỉ còn thấy mấy mẩu xương cá trong nồi, liền hậm hực vứt đũa đi và tìm chỗ nghỉ.
Trong ngôi chùa đêm khuya, không gian vắng lặng đến rợn người, gió rít mạnh, và ngọn lửa cuối cùng cũng tàn.
Cả nhà họ Lâm ôm lấy nhau, vừa để giữ ấm vừa để tự trấn an nhau.
Nửa đêm, Tường Vân bị tiếng sấm đánh thức. Cháo gạo buổi tối không đủ no, cái bụng nhỏ của cô lại đói cồn cào. Cô định ráng chịu đựng đến khi Trịnh thị thức dậy để cho ăn, nhưng đúng lúc đó, một tia chớp lóe sáng, Tường Vân phát hiện có một bóng đen đang cúi rạp bên đống lửa nấu canh cá, dường như đang lén lút làm gì đó.
Ban đầu, Tường Vân tưởng đó là người nhà họ Lâm chưa no. Cô ngó qua đếm lại người trong nhà, không thiếu ai cả.
Vậy thì, người này chỉ có thể là kẻ trộm.
Chẳng lẽ là đám người hôm trước không săn được gì đã bám theo để trộm đồ?
Tường Vân cố gắng cử động để đánh thức Trịnh thị, nhưng cô ngủ say quá không phản ứng. Cô bé đành khóc thật lớn, tiếng khóc vang dội khắp gian chùa.
Tiếng khóc không chỉ đánh thức cả nhà họ Lâm, mà còn khiến tên trộm hoảng sợ, vội vã tìm đường thoát thân.
“Ai đó!”
Lâm lão tam phản ứng nhanh nhạy, lập tức phát hiện ra điều bất thường, liền lao đến bắt tên trộm, đè người đó xuống đất, bẻ ngoặt tay ra sau.
Những người đàn ông khác trong nhà cũng xông đến, chặn kín mọi lối thoát. Lâm tứ lang thổi sáng cây đuốc, giơ lên trước mặt tên trộm.
“Để ta xem là ai to gan lớn mật, dám ăn trộm đồ của nhà ta.”
Lâm lão đại tính nóng nảy, định giơ chân đạp mạnh vào đầu tên trộm để trừng trị hắn, nhưng ngay khi ánh sáng từ cây đuốc chiếu rõ mặt người, anh đột ngột dừng lại.
“Thím... Sao lại là thím?”
“Thật muốn ăn phải không? Con bé này thông minh quá, biết cháo gạo chẳng ngon, canh cá mới là thứ tốt!”
Trịnh thị cũng cười theo, lấy một đôi đũa nhúng vào canh cá rồi đưa trước mặt con gái. Chưa kịp chạm vào môi, cái lưỡi hồng nhỏ của Tường Vân đã lè ra chờ sẵn, khiến cả nhà cười rộ lên.
“Nếm thử tí thôi, không được tham ăn đâu, trẻ con bụng yếu không chịu được.” Trương thị uống cạn chén canh, rồi nhận lấy đứa bé từ tay Trịnh thị, “Để tôi bế cho, cô cả ngày mệt rồi, đi uống canh cá và ăn chút thịt đi.”
Trịnh thị ôm con không hề thấy mệt, vì cô bé quá đáng yêu, cô càng bế càng không muốn rời.
“Không sao đâu, chị dâu. Để em bế thêm chút nữa, lát em sẽ ăn sau.”
Trương thị dùng khuỷu tay huých nhẹ Trịnh thị, ra hiệu về phía Triệu Nhược Hà.
“Lát nữa thì chẳng còn cả xương cá mà ăn.”
Triệu Nhược Hà đang nhanh tay gắp cá vào miệng, miệng còn chưa nhai hết đã vội vã thò đũa tiếp tục cào nồi canh, tiếng nhai nuốt không ngừng. Cô đã uống hết hai bát canh cá, giờ còn định múc thêm nữa.
Lâm lão nhị không chịu nổi, nhẹ giọng nhắc nhở mấy lần: “Tam đệ muội còn chưa ăn, để lại chút cho cô ấy đi.”
Triệu Nhược Hà coi như không nghe thấy, còn trả lời ngang ngạnh: “Tôi đâu có cấm cô ấy ăn? Nồi canh ở đây, là do cô ấy cứ ôm đứa bé mãi, tôi làm gì được?”
Lâm lão tam không chịu được nữa, liền giật lấy cái muôi, múc một bát to đầy canh cá rồi gắp thêm vài miếng thịt cá béo bở, tất cả đều là những miếng mà Triệu Nhược Hà vừa định gắp.
Khi Trịnh thị ngồi xuống, Lâm lão tam dịu dàng đưa bát canh đến trước mặt vợ: “Cảm ơn em đã vất vả cả ngày, lại còn nấu bữa tối cho cả nhà. Em nên ăn nhiều hơn.”
Triệu Nhược Hà chỉ còn thấy mấy mẩu xương cá trong nồi, liền hậm hực vứt đũa đi và tìm chỗ nghỉ.
Trong ngôi chùa đêm khuya, không gian vắng lặng đến rợn người, gió rít mạnh, và ngọn lửa cuối cùng cũng tàn.
Cả nhà họ Lâm ôm lấy nhau, vừa để giữ ấm vừa để tự trấn an nhau.
Nửa đêm, Tường Vân bị tiếng sấm đánh thức. Cháo gạo buổi tối không đủ no, cái bụng nhỏ của cô lại đói cồn cào. Cô định ráng chịu đựng đến khi Trịnh thị thức dậy để cho ăn, nhưng đúng lúc đó, một tia chớp lóe sáng, Tường Vân phát hiện có một bóng đen đang cúi rạp bên đống lửa nấu canh cá, dường như đang lén lút làm gì đó.
Ban đầu, Tường Vân tưởng đó là người nhà họ Lâm chưa no. Cô ngó qua đếm lại người trong nhà, không thiếu ai cả.
Vậy thì, người này chỉ có thể là kẻ trộm.
Chẳng lẽ là đám người hôm trước không săn được gì đã bám theo để trộm đồ?
Tường Vân cố gắng cử động để đánh thức Trịnh thị, nhưng cô ngủ say quá không phản ứng. Cô bé đành khóc thật lớn, tiếng khóc vang dội khắp gian chùa.
Tiếng khóc không chỉ đánh thức cả nhà họ Lâm, mà còn khiến tên trộm hoảng sợ, vội vã tìm đường thoát thân.
“Ai đó!”
Lâm lão tam phản ứng nhanh nhạy, lập tức phát hiện ra điều bất thường, liền lao đến bắt tên trộm, đè người đó xuống đất, bẻ ngoặt tay ra sau.
Những người đàn ông khác trong nhà cũng xông đến, chặn kín mọi lối thoát. Lâm tứ lang thổi sáng cây đuốc, giơ lên trước mặt tên trộm.
“Để ta xem là ai to gan lớn mật, dám ăn trộm đồ của nhà ta.”
Lâm lão đại tính nóng nảy, định giơ chân đạp mạnh vào đầu tên trộm để trừng trị hắn, nhưng ngay khi ánh sáng từ cây đuốc chiếu rõ mặt người, anh đột ngột dừng lại.
“Thím... Sao lại là thím?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.