Mang Theo Không Gian Tái Hôn Sĩ Quan Lên Hải Đảo

Chương 9:

Nhân Thu

21/09/2024

Giang Vũ Sam nhìn thấy dưới đất còn vương vãi vài cuốn sách và đề bài tập, biết ngay là anh ta đang chuẩn bị thi đại học nên chắc hẳn tới đây để mua sách tham khảo.

Thật xui xẻo!

Hai ngày nay cô đã uống khá nhiều nước linh tuyền, dù nhìn bề ngoài vẫn có vẻ yếu ớt, như thể có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, nhưng sức lực của cô không hề nhỏ.

Cái tát vang dội, cộng thêm cảm giác nóng rát trên khuôn mặt và dấu vết ngón tay hiện rõ, khiến Đỗ Anh Phàm ngây người ngay tại chỗ.

“Cô…”

Anh ta không ngờ rằng mình chỉ vô tình va phải một cô gái xinh đẹp, lại nhìn cô thêm một chút, thế mà lại bị tát một cái.

Cô gái này bị gì vậy?

“Đồ lưu manh!” Chưa đợi Đỗ Anh Phàm nói gì, Giang Vũ Sam đã hét lên.

Ban đầu, cái tát bất ngờ đã thu hút nhiều người đi đường chú ý, giờ thêm một câu nói của Giang Vũ Sam, mọi người bắt đầu tụ tập lại để hóng chuyện.

“Chuyện gì vậy? Người đàn ông này là lưu manh à?”

“Đồ không biết xấu hổ! Thấy cô gái xinh đẹp nên định lợi dụng đúng không?”

“Nhìn quần áo trông có vẻ đàng hoàng, ai ngờ lại là loại người như thế.”

...



“Tôi không phải… a!” Đỗ Anh Phàm nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh, trong lòng lo lắng, vừa định mở miệng giải thích thì bất ngờ bị một lực mạnh đè xuống, mặt bị ép xuống đất cọ xát.

Trong đám đông, đột nhiên một bóng dáng cao lớn lao ra, nhanh chóng khống chế Đỗ Anh Phàm.

“Đồng chí đừng sợ, giữa ban ngày ban mặt thế này, hắn không làm gì được đâu.” Người đàn ông vừa khống chế Đỗ Anh Phàm còn không quên an ủi Giang Vũ Sam.

Giang Vũ Sam: “…”

Người đàn ông này cao lớn, cắt tóc húi cua, tôn lên những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, đôi mắt sâu thẳm, ánh nhìn sắc bén như chim ưng. Khi anh ta đè Đỗ Anh Phàm xuống đất, cơ bắp và gân xanh trên cánh tay nổi lên, trông vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là người từng được huấn luyện!

“Đau quá… anh, anh làm gì thế? Mau thả tôi ra!” Đỗ Anh Phàm sau khi ngây người trong giây lát thì lập tức cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô ích.

Đầu óc anh ta lúc này trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng anh chẳng làm gì cả, sao lại đột nhiên bị người ta đè xuống đất như thế này?

“Im miệng.” Người đàn ông trầm giọng quát, trong giọng nói chứa đầy uy nghiêm.

Đỗ Anh Phàm chỉ là một thanh niên trí thức chân què, yếu ớt, bị một lời quát như thế liền run rẩy, đột nhiên không dám nói thêm gì nữa.

“Cô gái nhỏ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Người này bắt nạt cô sao?” Một bà thím mập mạp đứng bên cạnh thấy tên lưu manh đã bị khống chế liền nhanh chóng bước tới hỏi, định đến gần để hóng chuyện.

“Người này… anh ta đột ngột đâm vào tôi… rồi cứ nhìn chằm chằm vào tôi, còn… còn chạm vào tay tôi… nhưng tôi không quen biết anh ta.” Đôi mắt Giang Vũ Sam ngấn lệ, trông như thể sắp khóc vì sợ hãi.

“Tôi không có! Tôi chỉ vô tình va phải cô ấy thôi, là không để ý, không phải cố ý mà!” Đỗ Anh Phàm nghe thấy vậy, liền toát mồ hôi lạnh, vội vàng lớn tiếng biện minh.

Anh ta không làm gì cả, nếu bị hiểu lầm là tội phạm lưu manh, thì không phải chuyện nhỏ, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng!



Tuy nhiên, bất kể anh ta có la lối thế nào, trong mắt mọi người, Giang Vũ Sam chỉ là một cô gái yếu đuối, nhìn vào ai cũng sẽ dễ dàng tin lời cô hơn.

Hơn nữa, Giang Vũ Sam lại rất xinh đẹp, có khi nào anh ta vì thấy cô đẹp nên mới nảy sinh ý đồ xấu chăng?

“Đi, theo tôi đến đồn công an.” Người đàn ông cao lớn giữ Đỗ Anh Phàm nghĩ như vậy, liền nhấc anh ta lên nhẹ như nhấc một con gà.

“Cô gái, mời cô cũng đi cùng để trình bày rõ sự việc.” Anh ta quay sang Giang Vũ Sam nói.

“Vâng.” Giang Vũ Sam khẽ gật đầu, diễn trọn vẻ ấm ức của người bị hại.

“Mà này, tên này gan cũng lớn thật, đồn công an ngay gần đây, dám công khai khiêu khích như vậy, phải phạt nặng!”

“Đúng đấy! Tôi nhìn thấy rồi, rõ ràng anh ta cố tình va vào mà, chẳng phải thấy cô gái xinh đẹp nên mới vậy sao?”

Những người xung quanh bắt đầu bàn tán rôm rả khi thấy Đỗ Anh Phàm bị giải đi.

Bây giờ tình hình đã rõ ràng, một người đàn ông tàn tật với một cô gái trẻ, ai bắt nạt ai đã quá rõ rồi.

Nhìn thấy mình sắp bị giải vào đồn, Đỗ Anh Phàm hoảng hốt hét lên.

“Tôi không có giở trò lưu manh, chỉ là vô tình… va phải cô ấy, tôi còn nhặt đồ giúp cô ấy mà. Là cô ấy tự dưng tát tôi, cô ấy vu oan cho tôi!” Đỗ Anh Phàm lúc này thật sự không biết làm gì hơn.

Dù lúc đầu khi nhìn thấy Giang Vũ Sam, anh quả thực bị mê hoặc và nhìn cô thêm vài cái… nhưng đâu phải thế mà bị cho là lưu manh chứ?

Rõ ràng là cô gái này không phân rõ phải trái và tát anh mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Không Gian Tái Hôn Sĩ Quan Lên Hải Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook