Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 49: Giả Thiết Về Không Gian
Đường A Dao
25/05/2022
Editor: Hye Jin
Hắn không làm gì cô ấy, không đại biểu người khác sẽ không.
Nhân tính, vĩnh viễn không thể xem nhẹ.
Luồng khí nóng trên mặt nhanh chóng biến mất, Tư Ninh Ninh mở to hai mắt, người đàn ông đã đứng cách đó hai bước.
Ai nha, cho nên, vừa rồi....
Hoắc Lãng là muốn nhắc nhở cô.
Cô còn tưởng, còn tưởng rằng.....
A a a, mày đang nghĩ gì vậy hả? Tư Ninh Ninh!
Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng cúi đầu, hai tay ôm bụng véo mạnh vào eo một cái.
Tính táo lại đi, mày là cô gái nhỏ tuổi dậy thì à?
Thấy soái ca thì liền chịu không nổi?
Lúc này rồi mà còn suy nghĩ cái gì dậy chứ?
Có tiền đồ hay không?
Mặc dù được nhắc nhở, Tư Ninh Ninh rất biết ơn, thế nhưng trước sau vẫn thấy thẹn thùng.
So sánh với Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, khẽ nâng cằm lên: "Đi đằng trước."
"..... Vâng"
Đỉnh đầu xấu hổ, trên đường trở về Tư Ninh Ninh trầm mặt không hé răng.
Cô đi theo Hoắc Lãng vào tận cửa nhà họ Trần, sau đó mới mở miệng: "Anh mang đồ có thể đựng lại đây, em đem nấm báo mưa chia cho anh một ít."
Cùng nhau đào, ai cũng có phần.
“Nó……”
Hoắc Lãng nuổi từ "hôi" lại, cúi đầu múc một gáo nước từ trong bồn nước trong sân rửa sạch cánh tay, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị: "Quá ít, đồng chí mang về ăn đi."
Tư Ninh Ninh cũng nghĩ tới, Hoắc Lãng chưa bao giờ ăn nấm báo mưa, chắc không cầm đâu, không bằng cô lấy hết về, quay đầu có cơ hội thì cho anh ấy thử thành phẩm.
"Vậy em đi về trước."
Tư Ninh Ninh không từ chối nữa, đi ngược về phía cổng, tay ôm cái sọt: ""Chiếu của em không vội, chuyện của đồng chí Hoắc Lãng vội thì làm trước ha, thời tiết nắng nóng còn cách tận một thời gian nữa."
"Đi đây, tạm biệt!"
Cô gái nhỏ lưu loát xoay người, bím tóc buông thõng sau đầu nhấp nháy từng bước, còn vui vẻ hơn cả chủ nhân.
Hoắc Lãng nín thở nhìn theo cho đến khi giọng nói của Sớm Mầm từ phía sau gọi với ra: "Anh cả ơi, anh hai hôm nay lúc ăn kẹo lại phát bệnh...."
Hoắc Lãng nghe thấy tiếng động quay đầu, đưa con rắn hoa cho Sớm Mầm, đi vào trong phòng cất giọng: "Sao lại thế này."
Mặc dù Sớm Mầm là một cô bé bảy, tám tuổi thế nhưng lớn lên ở nông thôn không sợ rắn, ôm chặt con rắn nhỏ trong tay, trên mặt cô bé còn có chút ý cười cùng chờ mong.
Chuẩn bị có thịt rắn ăn.
Loạng choạng đi theo vào phòng, cái miệng nhỏ nhắn của Sớm Mầm há ra đóng lại: "Em không biết, anh hai cứ nhéo nhéo gói kẹo rồi đột nhiên khóc. Em đút cho anh ấy ăn, anh ấy liền phun ra...."
Trần gia bên này nháo nháo, còn Tư Ninh Ninh đi về chỗ thanh niên trí thức.
Khi đi ngang qua một căn nhà đổ nát, Tư Ninh Ninh nhìn nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, cô nghiêng người sang một bên vài bước, nép người vào không gian.
Như thường lệ, cô đến xem mấy con heo nhỏ trước, bốn con heo con lần này đã nằm ngay ngắn, có lẽ sợ bị Tư Ninh Ninh kéo đi làm heo sữa quay, vừa nghe thấy động tĩnh thì cả bọn chạy tán loạn.
Có tinh thần là tốt.
Sau khi trộn thức ăn cho heo con, Tư Ninh Ninh đi kiểm tra tình trạng của ruộng rau và cây ăn quả.
Cây ăn quả đã mọc ra được bốn năm lá mềm.
Còn những hạt giống được gieo trên ruộng rau ngày hôm qua, được tưới nước hay không được tưới nước đều đã mọc lên những chồi non cỡ bằng một lóng ngón tay, mọc ra lá con ở cả hai bên.
Có một số hạt giống còn chưa bóc ra.
Hai luống rau trồng không có bất cứ cái gì chênh lệch.
Như vậy, cô có thể phán định được hai điểm:
1. Trồng cây trong không gian tưới nước hay không không có ảnh hưởng.
2. Do không gian và thời gian trôi nhanh nên cây cối lớn rất nhanh.
Cuối cùng là đồng ruộng quá nhiều, lấy sức lực một mình cô trồng đầy lương thực là không có khả năng.
Hắn không làm gì cô ấy, không đại biểu người khác sẽ không.
Nhân tính, vĩnh viễn không thể xem nhẹ.
Luồng khí nóng trên mặt nhanh chóng biến mất, Tư Ninh Ninh mở to hai mắt, người đàn ông đã đứng cách đó hai bước.
Ai nha, cho nên, vừa rồi....
Hoắc Lãng là muốn nhắc nhở cô.
Cô còn tưởng, còn tưởng rằng.....
A a a, mày đang nghĩ gì vậy hả? Tư Ninh Ninh!
Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng cúi đầu, hai tay ôm bụng véo mạnh vào eo một cái.
Tính táo lại đi, mày là cô gái nhỏ tuổi dậy thì à?
Thấy soái ca thì liền chịu không nổi?
Lúc này rồi mà còn suy nghĩ cái gì dậy chứ?
Có tiền đồ hay không?
Mặc dù được nhắc nhở, Tư Ninh Ninh rất biết ơn, thế nhưng trước sau vẫn thấy thẹn thùng.
So sánh với Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, khẽ nâng cằm lên: "Đi đằng trước."
"..... Vâng"
Đỉnh đầu xấu hổ, trên đường trở về Tư Ninh Ninh trầm mặt không hé răng.
Cô đi theo Hoắc Lãng vào tận cửa nhà họ Trần, sau đó mới mở miệng: "Anh mang đồ có thể đựng lại đây, em đem nấm báo mưa chia cho anh một ít."
Cùng nhau đào, ai cũng có phần.
“Nó……”
Hoắc Lãng nuổi từ "hôi" lại, cúi đầu múc một gáo nước từ trong bồn nước trong sân rửa sạch cánh tay, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị: "Quá ít, đồng chí mang về ăn đi."
Tư Ninh Ninh cũng nghĩ tới, Hoắc Lãng chưa bao giờ ăn nấm báo mưa, chắc không cầm đâu, không bằng cô lấy hết về, quay đầu có cơ hội thì cho anh ấy thử thành phẩm.
"Vậy em đi về trước."
Tư Ninh Ninh không từ chối nữa, đi ngược về phía cổng, tay ôm cái sọt: ""Chiếu của em không vội, chuyện của đồng chí Hoắc Lãng vội thì làm trước ha, thời tiết nắng nóng còn cách tận một thời gian nữa."
"Đi đây, tạm biệt!"
Cô gái nhỏ lưu loát xoay người, bím tóc buông thõng sau đầu nhấp nháy từng bước, còn vui vẻ hơn cả chủ nhân.
Hoắc Lãng nín thở nhìn theo cho đến khi giọng nói của Sớm Mầm từ phía sau gọi với ra: "Anh cả ơi, anh hai hôm nay lúc ăn kẹo lại phát bệnh...."
Hoắc Lãng nghe thấy tiếng động quay đầu, đưa con rắn hoa cho Sớm Mầm, đi vào trong phòng cất giọng: "Sao lại thế này."
Mặc dù Sớm Mầm là một cô bé bảy, tám tuổi thế nhưng lớn lên ở nông thôn không sợ rắn, ôm chặt con rắn nhỏ trong tay, trên mặt cô bé còn có chút ý cười cùng chờ mong.
Chuẩn bị có thịt rắn ăn.
Loạng choạng đi theo vào phòng, cái miệng nhỏ nhắn của Sớm Mầm há ra đóng lại: "Em không biết, anh hai cứ nhéo nhéo gói kẹo rồi đột nhiên khóc. Em đút cho anh ấy ăn, anh ấy liền phun ra...."
Trần gia bên này nháo nháo, còn Tư Ninh Ninh đi về chỗ thanh niên trí thức.
Khi đi ngang qua một căn nhà đổ nát, Tư Ninh Ninh nhìn nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, cô nghiêng người sang một bên vài bước, nép người vào không gian.
Như thường lệ, cô đến xem mấy con heo nhỏ trước, bốn con heo con lần này đã nằm ngay ngắn, có lẽ sợ bị Tư Ninh Ninh kéo đi làm heo sữa quay, vừa nghe thấy động tĩnh thì cả bọn chạy tán loạn.
Có tinh thần là tốt.
Sau khi trộn thức ăn cho heo con, Tư Ninh Ninh đi kiểm tra tình trạng của ruộng rau và cây ăn quả.
Cây ăn quả đã mọc ra được bốn năm lá mềm.
Còn những hạt giống được gieo trên ruộng rau ngày hôm qua, được tưới nước hay không được tưới nước đều đã mọc lên những chồi non cỡ bằng một lóng ngón tay, mọc ra lá con ở cả hai bên.
Có một số hạt giống còn chưa bóc ra.
Hai luống rau trồng không có bất cứ cái gì chênh lệch.
Như vậy, cô có thể phán định được hai điểm:
1. Trồng cây trong không gian tưới nước hay không không có ảnh hưởng.
2. Do không gian và thời gian trôi nhanh nên cây cối lớn rất nhanh.
Cuối cùng là đồng ruộng quá nhiều, lấy sức lực một mình cô trồng đầy lương thực là không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.