Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 46: Lại Đây
Đường A Dao
25/05/2022
Editor: Hye Jin
Hồng, trắng, tím, dây leo, hoa mọc đơn lẻ, hoa mọc thành chùm, có loại hoa Tư Ninh Ninh từng thấy, có loại cô chưa thấy qua bao giờ.
Tư Ninh Ninh tay ngắt bên này, tay véo bên kia, lơ đãng kêu lên mấy tiếng, âm thanh dễ nghe, hòa vào trong cảnh núi rừng.
"Đồng chí Hoắc Lãng, đây là loại hoa gì, anh có biết không?"
"Cái này là hoa nhài."
Hết chỗ này, lại chạy chỗ kia, cô gái này tinh lực có vẻ là vô tận.
Ríu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Lãng hít sâu một hơi, không kiên nhẫn quay đầu, không khỏi ngẩn ngơ.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay cài cúc màu xanh nhạt và quần tây màu xanh bình thường. Cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống một bụi cây thấp, ngón tay mảnh khảnh như nụ hoa luồng vào trong đám hoa, kéo kéo đám hoa lại gần mình, hít sâu một hơi, cánh môi giương lên, đôi mắt vui vẻ cong lên thành hình trăng khuyết.
Rõ ràng là một cô gái trẻ không trang điểm, tóc đen môi đỏ, mặt mày tươi sáng, xinh đẹp mê hồn, dung mạo như hoa lan trong thung lũng vắng vẻ, như ẩn như hiện.
Phảng phất được ánh mắt ở bên này, cô gái nhỏ quay đầu, đôi mắt nai khẽ chớp chớp. Cong lên thành vầng trăng khuyết nhỏ: "Đồng chí Hoắc Lãng"
"Cái này đào về trồng được không? Rất thơm."
Gió đang thổi trên núi, xào xạc và xào xạc, còn có.........
“Thình thịch ——”
“Thình thịch……”
……
Một trái tim đang đập thình thịch.
Suy nghĩ của Hoắc Lãng bị tạm dừng ngay lập tức, trong đầu xuất hiện một câu:
Nàng tự núi sông trong rừng tới, kinh hồng cười bách hoa khai.
"..........." Gương mặt cương nghị vừa vừa mới có chút mềm mại, lập tức lại trở nên cứng ngắc: "Không thể."
Cô bé mới 16, 17 tuổi thôi.
Hoắc Lãng xoay người, môi mỏng hơi mím lại, suy nghĩ đang mâu thuẫn lẫn nhau, hạ mi mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
Nụ cười của Tư Ninh Ninh sụp đổ, khịt mũi nhìn bóng lưng người đàn ông kia, lại liếc nhìn đám hoa, buồn ủ rũ đứng chạy đi theo.
Muốn trồng trước cửa nhà cho vui vẻ chút thôi cũng không được, thôi vậy về sau có cơ hội rồi nói, có thể đào đem vào không gian trồng.
Tư Ninh Ninh cô muốn sống một cuộc sống thật tốt, muốn vun đắp tình cảm với cuộc sống ở nơi này ~
Lặng lẽ đi thêm nửa canh giờ, tầm nhìn trống trãi cả một khoảng, Tư Ninh Ninh đừng ở trên cao nhìn ra xa, cách đó trăm mét là một khu rừng tre rậm rạp.
Thế nhưng muốn đến được rừng tre, trước tiên người ta phải băng qua một sườn núi chênh vênh.
Tư Ninh Ninh bản năng nhìn Hoắc Lãng.
Lúc nãy anh ấy kéo cô qua con mương, bây giờ liệu có thể kéo cô lên không?
Vừa mới đang suy nghĩ, liền thấy Hoắc Lãng tự nhiên lùn xuống một khúc, lưu loạt trượt xuống dưới.
“……”
Không giúp cô chút sao? Hu hu
Cơ mà nói thế nào cũng là cô tự mình theo chân tới, cô không thể kéo chân sau.
Tư Ninh Ninh xoa xoa tay, ngồi xổm trên sườn dốc cố gắng duỗi chân để trượt xuống thì nghe thấy giọng Hoắc Lãng: "Đứng yên ở chỗ đó đừng nhúc nhích."
“……”
Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở đó, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Dưới con dốc, Hoắc Lãng khom người, cầm dao chẻ củi, chặt lung tung một hồi, lại đưa cán dao về phía Tư Ninh Ninh như ban nãy qua mương.
“Lại đây.”
Giọng nói trầm thấp gần như ra lệnh khiến Tư Ninh Ninh lại cau mày.
Cái người này không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Nhưng sau khi xuống dốc, Tư Ninh Ninh thấy những chỗ mà Hoắc Lãng vừa chặt cây, không khỏi cảm khái, tre bị chặt để lại những góc xiên xiên y như là cọc gỗ trên sông vậy, có vẽ Hoắc Lãng đã cố gắng chặt sát gốc mấy cây tre sát ra bên ngoài, nhưng mà số lượng quá nhiều.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy cây tre bị chặt ra, Hoắc Lãng nhẹ giọng giải thích: "Dù là chặt tre trong đội hay trên núi, cũng không được để lại vết cắt chéo, tốt nhất là chặt sát gốc."
"Nếu không ai đó vô tình vấp phải nó, nhẹ thì sẽ bị thương, nặng thì tử vong."
Tư Ninh Ninh cổ họng thắt lại, nghiêm túc gật gật đầu.
Hồng, trắng, tím, dây leo, hoa mọc đơn lẻ, hoa mọc thành chùm, có loại hoa Tư Ninh Ninh từng thấy, có loại cô chưa thấy qua bao giờ.
Tư Ninh Ninh tay ngắt bên này, tay véo bên kia, lơ đãng kêu lên mấy tiếng, âm thanh dễ nghe, hòa vào trong cảnh núi rừng.
"Đồng chí Hoắc Lãng, đây là loại hoa gì, anh có biết không?"
"Cái này là hoa nhài."
Hết chỗ này, lại chạy chỗ kia, cô gái này tinh lực có vẻ là vô tận.
Ríu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Lãng hít sâu một hơi, không kiên nhẫn quay đầu, không khỏi ngẩn ngơ.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay cài cúc màu xanh nhạt và quần tây màu xanh bình thường. Cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống một bụi cây thấp, ngón tay mảnh khảnh như nụ hoa luồng vào trong đám hoa, kéo kéo đám hoa lại gần mình, hít sâu một hơi, cánh môi giương lên, đôi mắt vui vẻ cong lên thành hình trăng khuyết.
Rõ ràng là một cô gái trẻ không trang điểm, tóc đen môi đỏ, mặt mày tươi sáng, xinh đẹp mê hồn, dung mạo như hoa lan trong thung lũng vắng vẻ, như ẩn như hiện.
Phảng phất được ánh mắt ở bên này, cô gái nhỏ quay đầu, đôi mắt nai khẽ chớp chớp. Cong lên thành vầng trăng khuyết nhỏ: "Đồng chí Hoắc Lãng"
"Cái này đào về trồng được không? Rất thơm."
Gió đang thổi trên núi, xào xạc và xào xạc, còn có.........
“Thình thịch ——”
“Thình thịch……”
……
Một trái tim đang đập thình thịch.
Suy nghĩ của Hoắc Lãng bị tạm dừng ngay lập tức, trong đầu xuất hiện một câu:
Nàng tự núi sông trong rừng tới, kinh hồng cười bách hoa khai.
"..........." Gương mặt cương nghị vừa vừa mới có chút mềm mại, lập tức lại trở nên cứng ngắc: "Không thể."
Cô bé mới 16, 17 tuổi thôi.
Hoắc Lãng xoay người, môi mỏng hơi mím lại, suy nghĩ đang mâu thuẫn lẫn nhau, hạ mi mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
Nụ cười của Tư Ninh Ninh sụp đổ, khịt mũi nhìn bóng lưng người đàn ông kia, lại liếc nhìn đám hoa, buồn ủ rũ đứng chạy đi theo.
Muốn trồng trước cửa nhà cho vui vẻ chút thôi cũng không được, thôi vậy về sau có cơ hội rồi nói, có thể đào đem vào không gian trồng.
Tư Ninh Ninh cô muốn sống một cuộc sống thật tốt, muốn vun đắp tình cảm với cuộc sống ở nơi này ~
Lặng lẽ đi thêm nửa canh giờ, tầm nhìn trống trãi cả một khoảng, Tư Ninh Ninh đừng ở trên cao nhìn ra xa, cách đó trăm mét là một khu rừng tre rậm rạp.
Thế nhưng muốn đến được rừng tre, trước tiên người ta phải băng qua một sườn núi chênh vênh.
Tư Ninh Ninh bản năng nhìn Hoắc Lãng.
Lúc nãy anh ấy kéo cô qua con mương, bây giờ liệu có thể kéo cô lên không?
Vừa mới đang suy nghĩ, liền thấy Hoắc Lãng tự nhiên lùn xuống một khúc, lưu loạt trượt xuống dưới.
“……”
Không giúp cô chút sao? Hu hu
Cơ mà nói thế nào cũng là cô tự mình theo chân tới, cô không thể kéo chân sau.
Tư Ninh Ninh xoa xoa tay, ngồi xổm trên sườn dốc cố gắng duỗi chân để trượt xuống thì nghe thấy giọng Hoắc Lãng: "Đứng yên ở chỗ đó đừng nhúc nhích."
“……”
Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở đó, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Dưới con dốc, Hoắc Lãng khom người, cầm dao chẻ củi, chặt lung tung một hồi, lại đưa cán dao về phía Tư Ninh Ninh như ban nãy qua mương.
“Lại đây.”
Giọng nói trầm thấp gần như ra lệnh khiến Tư Ninh Ninh lại cau mày.
Cái người này không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
Nhưng sau khi xuống dốc, Tư Ninh Ninh thấy những chỗ mà Hoắc Lãng vừa chặt cây, không khỏi cảm khái, tre bị chặt để lại những góc xiên xiên y như là cọc gỗ trên sông vậy, có vẽ Hoắc Lãng đã cố gắng chặt sát gốc mấy cây tre sát ra bên ngoài, nhưng mà số lượng quá nhiều.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy cây tre bị chặt ra, Hoắc Lãng nhẹ giọng giải thích: "Dù là chặt tre trong đội hay trên núi, cũng không được để lại vết cắt chéo, tốt nhất là chặt sát gốc."
"Nếu không ai đó vô tình vấp phải nó, nhẹ thì sẽ bị thương, nặng thì tử vong."
Tư Ninh Ninh cổ họng thắt lại, nghiêm túc gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.