Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 17: Tình Huống
Đường A Dao
19/05/2022
Editor: Hye Jin
Có những người quen biết đứng cạnh nhau, lập tức quay đầu kéo hai tay thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Chúng ta có có phải sẽ ở cùng một chỗ hay không? Thật là tốt?"
Có nữ thanh niên trí thức cao hứng nhảy cẫng lên.
Có thể quen biết nhau từ trước rất ít, hầu hết tình huống đều giống như Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa, nửa đường quen biết được nhau.
Chốn tha hương khó tránh sinh ra cảm giác quý mến, coi như là nương tựa nhau mà sống.
So với thanh niên nữ, thanh niên nam đang dậy thì ý tưởng thẳng thắn hơn rất nhiều, hầu hết đều là:
Mấy thanh niên trí thức nữ xinh đẹp kia đi chỗ nào thì bọn họ đi chỗ đó là được rồi.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Lý Đức Khôn đã hoàn toàn phá tan tâm tư của mọi người: "Mọi người được chia xuống đại đội nào dùng rút thăm để quyết định, liền từ nữ thanh niên trí thức trước đi!"
Nói xong, ông ấy tiến lên hai bước, đưa một cái hộp hướng về phía nữ thanh niên trí thức đầu tiên.
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn, trong cái hộp chứa các cục giấy nhỏ.
Quả nhiên ai bài này không được như mong đợi, ngay sau đó lan bùng nổ oán hận, khiếu nại.
"A, tại sao như vậy được chứ? Chúng tôi quen biết nhau không thể cùng nhau sao? Tiện bề chiếu cố lẫn nhau."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lý Đức Khôn đưa tay ra hiệu ấn ấn xuống, thế nhưng âm thanh nghị luận không những không dừng lại mà càng trở nên gay gắt.
"An tĩnh!"
Lý Đức Khôn lông mày nhíu lại, khuôn mặt của ông ấy thuộc loại thân thiện, nhưng giọng nói như sấm, nghiêm mặt lên cũng rất là dọa người."
Hầu hết những thanh niên trí thức ở đây chỉ tầm 16, 17 tuổi, lớn lắm cũng chỉ 20 tuổi, sợ mất mặt cũng có, bị dọa cũng có, mấy chốc im lặng.
Lý Đức Khôn lạnh lùng liếc nhìn mọi người bên dưới, người xưa có câu không đánh ba ngày leo lên nóc nhà lật ngói, điển hình là mấy đứa nhỏ này đây mà.
"Đây là quy định! Mười mấy năm trước đều đã như vậy, chẳng lẽ các đồng chí đến đây là phải sửa lại?"
Lý Đức Khôn vỗ "bụp bụp" vào cái hộp, đảo mắt nhìn nữ thanh niên trí thức xếp hàng đầu tiên: "Bắt đầu từ đồng chí này đi."
Nữ thanh niên trí thức xếp hàng đầu tiên run run, lấy mảnh giấy, Lý Đức Khôn di chuyển cái hộp sang người thứ hai.
……
Hết hàng nữ thì đến hàng nam.
Tư Ninh Ninh mở mảnh giấy của mình ra: Trấn Ba Hà, đại đội Cát Lĩnh.
"Tưởng Nguyệt, cậu bắt được ta ở đâu? Tớ ở đại đội Cát Lĩnh."
"A, tớ bắt được đại đội Chu Cương."
Những người khác cũng mở mảnh giấy ra, có người vui, có người buồn.
Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn lại, dùng khẩu hình hỏi Từ Thục Hoa bắt được ở đâu, kết quả vui vẻ Từ Thục Hoa bắt được đại đội Cát Lĩnh.
Tư Ninh Ninh nhướng mày, còn chưa kịp vui vẻ bả vai đã có người xô một cái.
Cô ổn định cơ thể, xoay đầu lại, người đẩy cô đúng là nữ thanh niên trí thức liên tục chế giễu cô ban nãy.
Tư Ninh Ninh vừa nghe người khác gọi tên cô ta, Tưởng Nguyệt.
“Cậu bị làm sao vậy?” Đôi môi đỏ mọng của Tư Ninh Ninh hơi mím lại, lông mày cũng nhíu lại, liếc nhìn Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt mặc một áo trắng, áo khoác xanh lam, bên dưới là quần tây xanh ngắn đến mắt cá chân. Chân đi đôi giày vải, bên trái còn thủng một lỗ lòi ngón chân cái ra ngoài.
Hầu hết những thanh niên trí thức ở đây ăn mặt đều có thể diện, liền tính trong nhà không có gì ăn như Từ Thục Hoa cũng là quần áo mới khoảng 80%.
Từ Thục Hoa hiểu chuyện, biết chia sẻ trong nhà, ba mẹ không phải là loại nghèo hèn keo kiệt, ác độc, bệnh tật.
Con gái xuống nông thôn, Từ gia đau lòng con gái, chắp vá lung tung liều mạng may cho Từ Thục Hoa một bộ quần áo mới.
Còn Tưởng Nguyệt ăn mặc như thế này, nếu không phải gia cảnh không tốt thì chính là tình cảnh cô ấy không tốt.
Có những người quen biết đứng cạnh nhau, lập tức quay đầu kéo hai tay thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Chúng ta có có phải sẽ ở cùng một chỗ hay không? Thật là tốt?"
Có nữ thanh niên trí thức cao hứng nhảy cẫng lên.
Có thể quen biết nhau từ trước rất ít, hầu hết tình huống đều giống như Tư Ninh Ninh và Từ Thục Hoa, nửa đường quen biết được nhau.
Chốn tha hương khó tránh sinh ra cảm giác quý mến, coi như là nương tựa nhau mà sống.
So với thanh niên nữ, thanh niên nam đang dậy thì ý tưởng thẳng thắn hơn rất nhiều, hầu hết đều là:
Mấy thanh niên trí thức nữ xinh đẹp kia đi chỗ nào thì bọn họ đi chỗ đó là được rồi.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Lý Đức Khôn đã hoàn toàn phá tan tâm tư của mọi người: "Mọi người được chia xuống đại đội nào dùng rút thăm để quyết định, liền từ nữ thanh niên trí thức trước đi!"
Nói xong, ông ấy tiến lên hai bước, đưa một cái hộp hướng về phía nữ thanh niên trí thức đầu tiên.
Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn, trong cái hộp chứa các cục giấy nhỏ.
Quả nhiên ai bài này không được như mong đợi, ngay sau đó lan bùng nổ oán hận, khiếu nại.
"A, tại sao như vậy được chứ? Chúng tôi quen biết nhau không thể cùng nhau sao? Tiện bề chiếu cố lẫn nhau."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Lý Đức Khôn đưa tay ra hiệu ấn ấn xuống, thế nhưng âm thanh nghị luận không những không dừng lại mà càng trở nên gay gắt.
"An tĩnh!"
Lý Đức Khôn lông mày nhíu lại, khuôn mặt của ông ấy thuộc loại thân thiện, nhưng giọng nói như sấm, nghiêm mặt lên cũng rất là dọa người."
Hầu hết những thanh niên trí thức ở đây chỉ tầm 16, 17 tuổi, lớn lắm cũng chỉ 20 tuổi, sợ mất mặt cũng có, bị dọa cũng có, mấy chốc im lặng.
Lý Đức Khôn lạnh lùng liếc nhìn mọi người bên dưới, người xưa có câu không đánh ba ngày leo lên nóc nhà lật ngói, điển hình là mấy đứa nhỏ này đây mà.
"Đây là quy định! Mười mấy năm trước đều đã như vậy, chẳng lẽ các đồng chí đến đây là phải sửa lại?"
Lý Đức Khôn vỗ "bụp bụp" vào cái hộp, đảo mắt nhìn nữ thanh niên trí thức xếp hàng đầu tiên: "Bắt đầu từ đồng chí này đi."
Nữ thanh niên trí thức xếp hàng đầu tiên run run, lấy mảnh giấy, Lý Đức Khôn di chuyển cái hộp sang người thứ hai.
……
Hết hàng nữ thì đến hàng nam.
Tư Ninh Ninh mở mảnh giấy của mình ra: Trấn Ba Hà, đại đội Cát Lĩnh.
"Tưởng Nguyệt, cậu bắt được ta ở đâu? Tớ ở đại đội Cát Lĩnh."
"A, tớ bắt được đại đội Chu Cương."
Những người khác cũng mở mảnh giấy ra, có người vui, có người buồn.
Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn lại, dùng khẩu hình hỏi Từ Thục Hoa bắt được ở đâu, kết quả vui vẻ Từ Thục Hoa bắt được đại đội Cát Lĩnh.
Tư Ninh Ninh nhướng mày, còn chưa kịp vui vẻ bả vai đã có người xô một cái.
Cô ổn định cơ thể, xoay đầu lại, người đẩy cô đúng là nữ thanh niên trí thức liên tục chế giễu cô ban nãy.
Tư Ninh Ninh vừa nghe người khác gọi tên cô ta, Tưởng Nguyệt.
“Cậu bị làm sao vậy?” Đôi môi đỏ mọng của Tư Ninh Ninh hơi mím lại, lông mày cũng nhíu lại, liếc nhìn Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt mặc một áo trắng, áo khoác xanh lam, bên dưới là quần tây xanh ngắn đến mắt cá chân. Chân đi đôi giày vải, bên trái còn thủng một lỗ lòi ngón chân cái ra ngoài.
Hầu hết những thanh niên trí thức ở đây ăn mặt đều có thể diện, liền tính trong nhà không có gì ăn như Từ Thục Hoa cũng là quần áo mới khoảng 80%.
Từ Thục Hoa hiểu chuyện, biết chia sẻ trong nhà, ba mẹ không phải là loại nghèo hèn keo kiệt, ác độc, bệnh tật.
Con gái xuống nông thôn, Từ gia đau lòng con gái, chắp vá lung tung liều mạng may cho Từ Thục Hoa một bộ quần áo mới.
Còn Tưởng Nguyệt ăn mặc như thế này, nếu không phải gia cảnh không tốt thì chính là tình cảnh cô ấy không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.