Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 27: Xung Đột Ký Ức
Đường A Dao
21/05/2022
Editor: Hye Jin
Đồ ngu xuẩn, Tư Ninh Ninh không muốn phải ứng với thể loại người này không có nghĩa cô không có tính nóng nảy.
Thích nhảy nhót đúng không?
Vậy nhảy tôi xem, hừ.
Tư Ninh Ninh ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn bộ đều là lửa giận, khuôn mặt diễm lệ như bóng ma, nhìn từ trên xuống dưới nhìn xuống Tưởng Nguyệt.
Cả Tưởng Nguyệt với phản ứng này của Tư Ninh Ninh sinh ra sự sợ hãi, ngoan ngoãn nắm chặt cây chổi trong tay.
Bầu không khí nặng nề, giằng co, Tư Ninh Ninh thu liễm lại khí tức, quay sang Từ Thục Hoa: "Vừa rồi tới nhìn thấy giếng nước ở bên ngoài, tớ đi xem có thể lấy nước được không."
Dứt lời bước nhanh ra ngoài.
Giếng nằm ở trước nhà bên tay phải, chỉ cần đi hai bước là tới.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên.
Cổ tay của cô rất gầy, làn da trắng như sứ, dưới tán lá cây ánh mặt trời chiếu xuống.
Cổ tay xắn lên từng mảng xanh xanh tím tím lọt vào tầm mắt, vô cùng chói mắt.
Tư Ninh Ninh mới xuyên đến, ký ức của nguyên chủ chỉ mới tiếp nhận một chút, vừa rồi kích hoạt thêm kí ức khi Tưởng Nguyệt chụp lấy tay của cô, rất nhiều ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu.
Trong ấm nước quân dụng có đồ ăn thừa, hộp cơm lẫn than đá, kim đặt trong giày còn đầy những lời chế giễu: "Ăn đi! Ăn cho no đi ha, tiện nhân!"
Kiên cường cỡ nào mới có thể nhịn được chứ.
Bị ảnh hưởng bởi ký ức, Tư Ninh Ninh áp lực đến bật khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
m thanh nghẹn ngào khó chịu, chính là thực mau giống như có ai đó bóp nghẹt cổ họng, khó chịu không chịu nổi nữa.
Tư Ninh Ninh lau nước mắt, xấu hổ đứng lên: “Cậu đứng ở đó bao lâu rồi?”
Cách đó năm sáu mét, dưới bóng cây, là một người đàn ông cao lớn, vai rộng, eo thon.
Mạc Bắc xoay vai sang một bên: “Nhà vệ sinh ở đằng kia.”
Mặc Bắc không chỉ cao mà bộ dạng vô cùng đoan chính, mày kiếm, mắt sáng, đường viền khuôn hàm rõ ràng sắt bén, đặt ở đời sau dùng 2 từ để mô tả "đại soái".
Ngay cả giọng nói cũng giống như suối núi chảy róc rách, thanh mát dễ chịu.
Ơ mà từ từ!
Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện sau lần tự giới thiệu nhỉ.
À mà lúc đó cũng không xem như là giới thiệu đi.
Ai nấy đều giới thiệu tớ tên là xxx tớ năm nay xx tuổi, tớ đến từ xx.
Đến trong miệng cậu ấy chỉ có đơn giản hai chữ: "Mạc Bắc."
Đẹp trai đó, cũng cá tính đó chỉ là quá lãnh đạm.
Tư Ninh Ninh đúng là thân tình cực lãnh đạm, nhưng không thể phủ nhận cô là thiên kim hào môn hàng thiệt, cô chưa từng giống những thiên kim khác phô trương, xa hoa, thế nhưng từ nhỏ môi trường tạo nên tính tình kiêu kỳ, ngạo nghễ.
Vì vậy, cô không thích tìm ngược.
Nói cách khác, cô không quen mặt nóng dán mông lạnh.
Tư Ninh Ninh rũ xuống mi mắt, thả tay áo xuống xoay người xem xét dưới miệng giếng.
Đầu giếng lồi đường kính khoảng 50-60 cm, rất sâu.
Tư Ninh Ninh ghét mắt xuống trong giếng, ánh phản chiếu cô dưới giếng chỉ to bằng cái mâm nhỏ, đầu cô nhỏ nhỏ như cái ngón cái.
“Đừng nhìn, không có thùng không lấy được nước.” Giọng Mạc Bắc vang lên, không biết từ lúc nào, cậu ấy đã đứng bên cạnh cô rồi.
"Ồ", đương nhiên cô đã biết không thể múc được nước rồi.
Ở nơi này lâu rồi không ai ở, đừng nói không có thùng lấy nước, đến lá rụng đầy trong giếng cũng không ai thu dọn.
Phủi phủi cái tay dính đầy rêu xanh, cô đứng dậy quay trở lại phòng.
Mạc Bắc ung dung thong thả đi theo phía sau Tư Ninh Ninh, ánh mắt nhìn chằm chằm bím tóc lắc qua lắc lại sau vai của người con gái trước mặt.
Đồ ngu xuẩn, Tư Ninh Ninh không muốn phải ứng với thể loại người này không có nghĩa cô không có tính nóng nảy.
Thích nhảy nhót đúng không?
Vậy nhảy tôi xem, hừ.
Tư Ninh Ninh ánh mắt trở nên lạnh lùng, toàn bộ đều là lửa giận, khuôn mặt diễm lệ như bóng ma, nhìn từ trên xuống dưới nhìn xuống Tưởng Nguyệt.
Cả Tưởng Nguyệt với phản ứng này của Tư Ninh Ninh sinh ra sự sợ hãi, ngoan ngoãn nắm chặt cây chổi trong tay.
Bầu không khí nặng nề, giằng co, Tư Ninh Ninh thu liễm lại khí tức, quay sang Từ Thục Hoa: "Vừa rồi tới nhìn thấy giếng nước ở bên ngoài, tớ đi xem có thể lấy nước được không."
Dứt lời bước nhanh ra ngoài.
Giếng nằm ở trước nhà bên tay phải, chỉ cần đi hai bước là tới.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, xắn tay áo lên.
Cổ tay của cô rất gầy, làn da trắng như sứ, dưới tán lá cây ánh mặt trời chiếu xuống.
Cổ tay xắn lên từng mảng xanh xanh tím tím lọt vào tầm mắt, vô cùng chói mắt.
Tư Ninh Ninh mới xuyên đến, ký ức của nguyên chủ chỉ mới tiếp nhận một chút, vừa rồi kích hoạt thêm kí ức khi Tưởng Nguyệt chụp lấy tay của cô, rất nhiều ký ức vụn vặt hiện lên trong đầu.
Trong ấm nước quân dụng có đồ ăn thừa, hộp cơm lẫn than đá, kim đặt trong giày còn đầy những lời chế giễu: "Ăn đi! Ăn cho no đi ha, tiện nhân!"
Kiên cường cỡ nào mới có thể nhịn được chứ.
Bị ảnh hưởng bởi ký ức, Tư Ninh Ninh áp lực đến bật khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.
m thanh nghẹn ngào khó chịu, chính là thực mau giống như có ai đó bóp nghẹt cổ họng, khó chịu không chịu nổi nữa.
Tư Ninh Ninh lau nước mắt, xấu hổ đứng lên: “Cậu đứng ở đó bao lâu rồi?”
Cách đó năm sáu mét, dưới bóng cây, là một người đàn ông cao lớn, vai rộng, eo thon.
Mạc Bắc xoay vai sang một bên: “Nhà vệ sinh ở đằng kia.”
Mặc Bắc không chỉ cao mà bộ dạng vô cùng đoan chính, mày kiếm, mắt sáng, đường viền khuôn hàm rõ ràng sắt bén, đặt ở đời sau dùng 2 từ để mô tả "đại soái".
Ngay cả giọng nói cũng giống như suối núi chảy róc rách, thanh mát dễ chịu.
Ơ mà từ từ!
Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện sau lần tự giới thiệu nhỉ.
À mà lúc đó cũng không xem như là giới thiệu đi.
Ai nấy đều giới thiệu tớ tên là xxx tớ năm nay xx tuổi, tớ đến từ xx.
Đến trong miệng cậu ấy chỉ có đơn giản hai chữ: "Mạc Bắc."
Đẹp trai đó, cũng cá tính đó chỉ là quá lãnh đạm.
Tư Ninh Ninh đúng là thân tình cực lãnh đạm, nhưng không thể phủ nhận cô là thiên kim hào môn hàng thiệt, cô chưa từng giống những thiên kim khác phô trương, xa hoa, thế nhưng từ nhỏ môi trường tạo nên tính tình kiêu kỳ, ngạo nghễ.
Vì vậy, cô không thích tìm ngược.
Nói cách khác, cô không quen mặt nóng dán mông lạnh.
Tư Ninh Ninh rũ xuống mi mắt, thả tay áo xuống xoay người xem xét dưới miệng giếng.
Đầu giếng lồi đường kính khoảng 50-60 cm, rất sâu.
Tư Ninh Ninh ghét mắt xuống trong giếng, ánh phản chiếu cô dưới giếng chỉ to bằng cái mâm nhỏ, đầu cô nhỏ nhỏ như cái ngón cái.
“Đừng nhìn, không có thùng không lấy được nước.” Giọng Mạc Bắc vang lên, không biết từ lúc nào, cậu ấy đã đứng bên cạnh cô rồi.
"Ồ", đương nhiên cô đã biết không thể múc được nước rồi.
Ở nơi này lâu rồi không ai ở, đừng nói không có thùng lấy nước, đến lá rụng đầy trong giếng cũng không ai thu dọn.
Phủi phủi cái tay dính đầy rêu xanh, cô đứng dậy quay trở lại phòng.
Mạc Bắc ung dung thong thả đi theo phía sau Tư Ninh Ninh, ánh mắt nhìn chằm chằm bím tóc lắc qua lắc lại sau vai của người con gái trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.