Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)
Chương 14: Xuyên Qua
Đường A Dao
19/05/2022
Editor: Hye Jin
Đến sân bay lúc 19:45, khoang hạng nhất có thể được làm thủ tục và lên máy bay trước, chỉ mất mười phút để đi bộ xuống lối đi đặc biệt lên máy bay.
Trong những ngày qua, Tư Ninh Ninh đã kiệt sức vì bận rộn, tối qua ngủ được một giấc sâu, dài nhưng thân thể vẫn cảm thấy rã rời.
Cũng may khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi, hoàn cảnh tốt lại sạch sẽ, Tư Ninh Ninh thắt dây an toàn, nhắm mắt, thực mau rơi vào giấc ngủ.
Vốn còn tưởng ngủ một giấc sẽ đến chỗ bà ngoại, không ngờ mở mắt, đã thay đổi, còn là thay đổi không thể ngờ tới được....
20-5-1972, ga xe lửa, tỉnh H.
Tư Ninh Ninh bị tiếng động lớn đánh thức, thái dương bên trái co rút đau đớn, cô dùng sức nắm mắt lại, hàng lông mi dài rung lên chậm rãi mở mắt ra.
Xung quanh có rất nhiều người, tất cả đều mặc quần áo cũ nát, khuôn mặt đen đen đỏ đỏ, lúc này đang xúm lại một vòng xung quanh cô, châu đầu vào nhìn cô.
Tư thế của cô có vẻ cũng hơi là lạ, cứ như là được ai đó ôm.
Đau đầu đau đến mức không kịp suy nghĩ, Tư Ninh Ninh đưa tay định sờ, nữa đường lại bị một bàn tay khác ngăn lại.
"Ai nha, cô gái à, con đây là bị sao vậy? Sao đột nhiên nằm trên mặt đất?"
“Như, như thế nào..........." Tư Ninh Ninh mở miệng định trả lời, còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng nói mềm mại của mình làm cho hoảng hồn.
Ôi cái này còn chưa tính, đầu óc của cô vừa mới thanh tỉnh được một chốc thì một đoạn ký ức ngắn, rời rạc không thuộc về cô cứ như cưỡi ngựa xem hoa từng đợt xuất hiện.
Cô xuyên thành người khác!
Đây không phải là thế giới mà cô đang ở, mà là thế giới song song những năm 70.
Nguyên chủ cũng tên là Tư Ninh Ninh, 17 tuổi, khi còn nhỏ thì gia đình hòa thuận hạnh phúc. Năm 9 tuổi mẹ ruột qua đời, 12 tuổi ba cưới mẹ kế vào nhà, từ đây cô có thêm một cô em gái kém một tuổi.
Người đời có câu, có mẹ kế thì có cha kế, lời này đúng, nhưng không đủ.
Ba Tư đối với nguyên chủ trước sau như một. Vì công việc bên ngoài nên rất ít khi về nhà. Mẹ kế, em gái thì lại thích diễn trò, âm thầm khắc khe nguyên chủ mà ngoài sáng không lộ ra chút dấu vết nào.
Nguyên chủ tính cánh mềm nhẹ như con cừu non nhút nhát, mềm yếu nên bị bắt nạt, đến năm 17 tuổi, tưởng rằng lớn rồi đi làm thì sẽ tốt hơn một chút, vậy mà nữa đường nguyên chủ bị em gái đoạt công tác còn đoạt luôn cả vị hôn phu.
Mẹ kế vì để che chở cho đứa em gái đó, sợ để lộ ra tiếng gió âm thầm bức nguyên chủ xuống nông thôn.
Cái này còn không tính là tuyệt tình nhất, cái không còn gì để nói chính là nguyên chủ này bởi vì nhìn đám người tha hương ở trên xe lửa kích động, tự mình hoảng sợ vấp vào chân của mình, ngã xuống lối vào nhà ga, rồi sau đó… đi đời nhà ma.
Đúng là không còn lời gì để nói mà.
Ngồi ở máy may, họa từ trên trời rơi xuống.
Nè, cô đang muốn đi tìm bà ngoại, tìm bà ngoại mang bà đi tránh mạt thế, chẳng hiểu kiểu gì mà xuyên đến nơi này.
Ủa, xuyên không mà tùy tiện vậy sao?
Ủa, ủa không thể hỏi ý kiến của cô một chút sao. Đáng ghét thật chứ.
Vấn đề là bây giờ không phải thời điểm để càu nhàu.
“Con không sao, cám ơn dì.” Tư Ninh Ninh đứng dậy khỏi vòng tay của người phụ nữ đang ôm mình, quay lại nhìn những người xung quanh: “Con là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Xin hỏi ở đây có ai biết thanh niên trí thức tập hợp ở đâu không?"
Thân thể này cùng Tư Ninh Ninh cô giống nhau như đúc, chỉ là nhỏ hơn 3 tuổi cho nên còn hơi chút trẻ con, ánh mắt ngây thơ, nhìn đối diện bộ diện ngây thơ như bé thú vô tội.
Những người xung quanh im lặng một lúc, có người nói: "Tôi biết! Vừa rồi đi bên đường tôi thấy được, bên kia chỗ rẽ có một chiếc máy kéo, có một đại hán tử nông thôn giơ một tấm biển, tập trung đó không ít người giống cô gái này, cái gì mà tập, tụ, a là tập hợp, điểm tập hợp!
Đến sân bay lúc 19:45, khoang hạng nhất có thể được làm thủ tục và lên máy bay trước, chỉ mất mười phút để đi bộ xuống lối đi đặc biệt lên máy bay.
Trong những ngày qua, Tư Ninh Ninh đã kiệt sức vì bận rộn, tối qua ngủ được một giấc sâu, dài nhưng thân thể vẫn cảm thấy rã rời.
Cũng may khoang hạng nhất chỉ có tám chỗ ngồi, hoàn cảnh tốt lại sạch sẽ, Tư Ninh Ninh thắt dây an toàn, nhắm mắt, thực mau rơi vào giấc ngủ.
Vốn còn tưởng ngủ một giấc sẽ đến chỗ bà ngoại, không ngờ mở mắt, đã thay đổi, còn là thay đổi không thể ngờ tới được....
20-5-1972, ga xe lửa, tỉnh H.
Tư Ninh Ninh bị tiếng động lớn đánh thức, thái dương bên trái co rút đau đớn, cô dùng sức nắm mắt lại, hàng lông mi dài rung lên chậm rãi mở mắt ra.
Xung quanh có rất nhiều người, tất cả đều mặc quần áo cũ nát, khuôn mặt đen đen đỏ đỏ, lúc này đang xúm lại một vòng xung quanh cô, châu đầu vào nhìn cô.
Tư thế của cô có vẻ cũng hơi là lạ, cứ như là được ai đó ôm.
Đau đầu đau đến mức không kịp suy nghĩ, Tư Ninh Ninh đưa tay định sờ, nữa đường lại bị một bàn tay khác ngăn lại.
"Ai nha, cô gái à, con đây là bị sao vậy? Sao đột nhiên nằm trên mặt đất?"
“Như, như thế nào..........." Tư Ninh Ninh mở miệng định trả lời, còn chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng nói mềm mại của mình làm cho hoảng hồn.
Ôi cái này còn chưa tính, đầu óc của cô vừa mới thanh tỉnh được một chốc thì một đoạn ký ức ngắn, rời rạc không thuộc về cô cứ như cưỡi ngựa xem hoa từng đợt xuất hiện.
Cô xuyên thành người khác!
Đây không phải là thế giới mà cô đang ở, mà là thế giới song song những năm 70.
Nguyên chủ cũng tên là Tư Ninh Ninh, 17 tuổi, khi còn nhỏ thì gia đình hòa thuận hạnh phúc. Năm 9 tuổi mẹ ruột qua đời, 12 tuổi ba cưới mẹ kế vào nhà, từ đây cô có thêm một cô em gái kém một tuổi.
Người đời có câu, có mẹ kế thì có cha kế, lời này đúng, nhưng không đủ.
Ba Tư đối với nguyên chủ trước sau như một. Vì công việc bên ngoài nên rất ít khi về nhà. Mẹ kế, em gái thì lại thích diễn trò, âm thầm khắc khe nguyên chủ mà ngoài sáng không lộ ra chút dấu vết nào.
Nguyên chủ tính cánh mềm nhẹ như con cừu non nhút nhát, mềm yếu nên bị bắt nạt, đến năm 17 tuổi, tưởng rằng lớn rồi đi làm thì sẽ tốt hơn một chút, vậy mà nữa đường nguyên chủ bị em gái đoạt công tác còn đoạt luôn cả vị hôn phu.
Mẹ kế vì để che chở cho đứa em gái đó, sợ để lộ ra tiếng gió âm thầm bức nguyên chủ xuống nông thôn.
Cái này còn không tính là tuyệt tình nhất, cái không còn gì để nói chính là nguyên chủ này bởi vì nhìn đám người tha hương ở trên xe lửa kích động, tự mình hoảng sợ vấp vào chân của mình, ngã xuống lối vào nhà ga, rồi sau đó… đi đời nhà ma.
Đúng là không còn lời gì để nói mà.
Ngồi ở máy may, họa từ trên trời rơi xuống.
Nè, cô đang muốn đi tìm bà ngoại, tìm bà ngoại mang bà đi tránh mạt thế, chẳng hiểu kiểu gì mà xuyên đến nơi này.
Ủa, xuyên không mà tùy tiện vậy sao?
Ủa, ủa không thể hỏi ý kiến của cô một chút sao. Đáng ghét thật chứ.
Vấn đề là bây giờ không phải thời điểm để càu nhàu.
“Con không sao, cám ơn dì.” Tư Ninh Ninh đứng dậy khỏi vòng tay của người phụ nữ đang ôm mình, quay lại nhìn những người xung quanh: “Con là thanh niên trí thức xuống nông thôn. Xin hỏi ở đây có ai biết thanh niên trí thức tập hợp ở đâu không?"
Thân thể này cùng Tư Ninh Ninh cô giống nhau như đúc, chỉ là nhỏ hơn 3 tuổi cho nên còn hơi chút trẻ con, ánh mắt ngây thơ, nhìn đối diện bộ diện ngây thơ như bé thú vô tội.
Những người xung quanh im lặng một lúc, có người nói: "Tôi biết! Vừa rồi đi bên đường tôi thấy được, bên kia chỗ rẽ có một chiếc máy kéo, có một đại hán tử nông thôn giơ một tấm biển, tập trung đó không ít người giống cô gái này, cái gì mà tập, tụ, a là tập hợp, điểm tập hợp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.