Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con
Chương 43: Không Nhiều 3
Lê Tô Tô
07/06/2024
"Anh muốn đổi cái gì?" Kiều Nhiễm hỏi ngược lại.
Trong không gian của cô muốn gì có đó.
Cho nên mặc kệ đồng nghiệp của Lý Kiến Vĩ cần vật tư gì, hẳn là cô đều có thể thỏa mãn.
Nghe Kiều Nhiễm nói như vậy, người nọ biết trong tay cô không thiếu hàng.
Đã như vậy, anh ta đánh bạo hỏi một câu: "Có thịt không? Có trứng gà không? Có lương thực tinh không?"
"Có!" Kiều Nhiễm không chút do dự đáp, sau đó hỏi một câu: "Anh muốn bao nhiêu?"
"Cô đổi cho tôi một ít là được, cha tôi ngã bệnh, cần thứ tốt để bồi bổ thân thể."
"Vậy tôi lấy cho anh hai cân thịt, 20 quả trứng gà, 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh, 3 cân dầu vừng, anh thấy thế nào?
Giá cả thì thịt hai đồng rưỡi một cân, trứng gà hai hào năm xu một cái, gạo năm hào một cân, bột mì tinh bảy hào, dầu vừng ba đồng, ngoài ra anh đưa tôi phiếu lò than là được."
Đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ không nghĩ tới Kiều Nhiễm có thể lấy ra nhiều vật tư như vậy.
Chỉ riêng thịt đã có tận hai cân!
Mỗi tháng trong xưởng cũng phát phiếu thịt hai cân, anh ta sớm đã dùng hết.
Có đôi khi cho dù có phiếu, vào thời điểm bên trên thắt chặt nguồn cung, muốn mua được thịt cũng là chuyện khó.
Kiều Nhiễm lấy ra nhiều đồ như vậy, lại kê giá thấp, chỉ thu thêm một tấm phiếu của anh ta, đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Anh ta đoán chẳng qua người ta đang thiếu phiếu lò than, chứ bình thường anh ta dùng phiếu lò than đi đổi cũng không thể đổi được nhiều đồ như vậy.
Cho nên anh ta không chút suy nghĩ đã gật đầu đồng ý: "Được, thành giao."
Đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ nói, sau đó lấy tiền cùng với phiếu lò than ra đưa cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm kiểm tra lại một chút, cô đã nhận đủ.
Sau khi hoàn thành hai đơn hàng, cô kiếm được không ít tiền.
Lúc này cô không quan tâm đến chuyện kiếm tiền nữa, dù sao tùy tiện giao dịch hai lần, số tiền kiếm được cũng đủ cho cô tiêu xài một khoảng thời gian.
Khi nào thiếu tiền, cô sẽ trở lại chợ đen huyện thành.
Tốt nhất là có thể tìm được đối tượng có nguồn tiền và phiếu ổn định, cứ như vậy mà làm, cô sẽ có thể kiếm được tiền, lại bảo đảm an toàn.
"Sau này còn cần cái gì, các anh có thể đi tìm tôi.
Hoặc nếu người quen, bạn bè của các anh cần hàng, cũng có thể giới thiệu đến chỗ tôi.
Tôi có thể kiếm được hàng, nhưng mà tôi nói trước, người các anh giới thiệu phải đàng hoàng thì mới có được giá tốt, lộn xộn là tôi không bán." Trước khi đi, Kiều Nhiễm nói với Lý Kiến Vĩ và đồng nghiệp của anh ấy một câu.
Hai người đều gật đầu đồng ý.
Không chỉ có nhà bọn họ thiếu lương thực thực phẩm, rất nhiều họ hàng, người thân, bạn bè của họ cũng thiếu.
Nếu có thể lấy được hàng từ trong tay Kiều Nhiễm thì không thể tốt hơn.
"Được rồi, các anh có biết đồng nghiệp, họ hàng hoặc là bạn bè nào có phiếu than không? Có thể hỏi giúp tôi được không? Nếu như có, trong tay tôi cũng có đồ để đổi."
Trước đó Kiều Nhiễm đã từng đề cập, hiện tại cô lặp lại một lần nữa.
Dù sao chỉ có mỗi lò than thôi thì chưa được, còn phải có than nữa.
Mùa đông đến, than đá cũng trở nên hiếm hoi, không dễ kiếm.
Than đá khó sản xuất, lương thực càng khó trồng.
Trong tay cô có lương thực, cầm lương thực đi đổi khẳng định không thành vấn đề.
Đồng nghiệp của Lý Kiến Vĩ nói: "Tôi có một người họ hàng công tác trong xưởng than. Nội bộ công nhân của bọn họ, khả năng tháng nào cũng nhận được phiếu than khá cao, cho nên trong tay anh ấy chắc là dư phiếu than, hôm nào tôi sẽ hỏi thăm giúp cô."
"Được, ba ngày sau tôi lại đi huyện thành một chuyến, không có thì thôi, có thì bảo tôi đến đổi vật tư nhé."
"Không thành vấn đề."
Trong không gian của cô muốn gì có đó.
Cho nên mặc kệ đồng nghiệp của Lý Kiến Vĩ cần vật tư gì, hẳn là cô đều có thể thỏa mãn.
Nghe Kiều Nhiễm nói như vậy, người nọ biết trong tay cô không thiếu hàng.
Đã như vậy, anh ta đánh bạo hỏi một câu: "Có thịt không? Có trứng gà không? Có lương thực tinh không?"
"Có!" Kiều Nhiễm không chút do dự đáp, sau đó hỏi một câu: "Anh muốn bao nhiêu?"
"Cô đổi cho tôi một ít là được, cha tôi ngã bệnh, cần thứ tốt để bồi bổ thân thể."
"Vậy tôi lấy cho anh hai cân thịt, 20 quả trứng gà, 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh, 3 cân dầu vừng, anh thấy thế nào?
Giá cả thì thịt hai đồng rưỡi một cân, trứng gà hai hào năm xu một cái, gạo năm hào một cân, bột mì tinh bảy hào, dầu vừng ba đồng, ngoài ra anh đưa tôi phiếu lò than là được."
Đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ không nghĩ tới Kiều Nhiễm có thể lấy ra nhiều vật tư như vậy.
Chỉ riêng thịt đã có tận hai cân!
Mỗi tháng trong xưởng cũng phát phiếu thịt hai cân, anh ta sớm đã dùng hết.
Có đôi khi cho dù có phiếu, vào thời điểm bên trên thắt chặt nguồn cung, muốn mua được thịt cũng là chuyện khó.
Kiều Nhiễm lấy ra nhiều đồ như vậy, lại kê giá thấp, chỉ thu thêm một tấm phiếu của anh ta, đây thực sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Anh ta đoán chẳng qua người ta đang thiếu phiếu lò than, chứ bình thường anh ta dùng phiếu lò than đi đổi cũng không thể đổi được nhiều đồ như vậy.
Cho nên anh ta không chút suy nghĩ đã gật đầu đồng ý: "Được, thành giao."
Đồng nghiệp Lý Kiến Vĩ nói, sau đó lấy tiền cùng với phiếu lò than ra đưa cho Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm kiểm tra lại một chút, cô đã nhận đủ.
Sau khi hoàn thành hai đơn hàng, cô kiếm được không ít tiền.
Lúc này cô không quan tâm đến chuyện kiếm tiền nữa, dù sao tùy tiện giao dịch hai lần, số tiền kiếm được cũng đủ cho cô tiêu xài một khoảng thời gian.
Khi nào thiếu tiền, cô sẽ trở lại chợ đen huyện thành.
Tốt nhất là có thể tìm được đối tượng có nguồn tiền và phiếu ổn định, cứ như vậy mà làm, cô sẽ có thể kiếm được tiền, lại bảo đảm an toàn.
"Sau này còn cần cái gì, các anh có thể đi tìm tôi.
Hoặc nếu người quen, bạn bè của các anh cần hàng, cũng có thể giới thiệu đến chỗ tôi.
Tôi có thể kiếm được hàng, nhưng mà tôi nói trước, người các anh giới thiệu phải đàng hoàng thì mới có được giá tốt, lộn xộn là tôi không bán." Trước khi đi, Kiều Nhiễm nói với Lý Kiến Vĩ và đồng nghiệp của anh ấy một câu.
Hai người đều gật đầu đồng ý.
Không chỉ có nhà bọn họ thiếu lương thực thực phẩm, rất nhiều họ hàng, người thân, bạn bè của họ cũng thiếu.
Nếu có thể lấy được hàng từ trong tay Kiều Nhiễm thì không thể tốt hơn.
"Được rồi, các anh có biết đồng nghiệp, họ hàng hoặc là bạn bè nào có phiếu than không? Có thể hỏi giúp tôi được không? Nếu như có, trong tay tôi cũng có đồ để đổi."
Trước đó Kiều Nhiễm đã từng đề cập, hiện tại cô lặp lại một lần nữa.
Dù sao chỉ có mỗi lò than thôi thì chưa được, còn phải có than nữa.
Mùa đông đến, than đá cũng trở nên hiếm hoi, không dễ kiếm.
Than đá khó sản xuất, lương thực càng khó trồng.
Trong tay cô có lương thực, cầm lương thực đi đổi khẳng định không thành vấn đề.
Đồng nghiệp của Lý Kiến Vĩ nói: "Tôi có một người họ hàng công tác trong xưởng than. Nội bộ công nhân của bọn họ, khả năng tháng nào cũng nhận được phiếu than khá cao, cho nên trong tay anh ấy chắc là dư phiếu than, hôm nào tôi sẽ hỏi thăm giúp cô."
"Được, ba ngày sau tôi lại đi huyện thành một chuyến, không có thì thôi, có thì bảo tôi đến đổi vật tư nhé."
"Không thành vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.