Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 27:
Ái Cật Thổ Đậu Ti Đích Nam Nam
28/09/2024
Chị tính giúp tôi hết bao nhiêu tiền nhé.” Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu lên khỏi mớ len sợi.
Có lẽ mới đầu giờ làm nên vẫn chưa bận rộn, tâm trạng chị khá tốt: “Thịt kho tàu tám hào, không cần phiếu thịt.
Đậu phụ xào một hào hai.
Ba lạng cơm sáu xu và thêm ba lạng phiếu gạo, tổng cộng là chín hào tám xu và ba lạng phiếu gạo.” Giản Thư trả tiền, rồi tìm một bàn ngồi xuống chờ.
Một bữa ăn tốn chín hào tám và ba lạng phiếu gạo, bảo sao không có nhiều người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn.
Phải biết rằng hiện tại đa số công nhân chỉ có hơn ba mươi đồng tiền lương mỗi tháng, còn phải nuôi cả gia đình, nên chi phí này thực sự quá cao.
Đợi một lúc thì đồ ăn được mang ra, Giản Thư tự đến cửa “lấy cơm” để lấy phần của mình, rồi bưng về bàn.
Hai món ăn đều có lượng khá nhiều, không như các quán ăn sau này, chỉ được vài miếng thịt.
Phần thịt kho tàu là một bát lớn, khoảng nửa cân thịt.
Phải biết rằng lúc này một cân thịt giá bảy hào tám xu và cần có phiếu thịt, số lượng lại rất hạn chế, không phải lúc nào cũng mua được.
Ở đây, chỉ cần tám hào tiền cho một bát thịt kho tàu mà không cần phiếu thịt, đúng là rất đáng đồng tiền.
Giản Thư lấy đũa và bắt đầu ăn.
Thịt kho tàu óng ánh, nhìn thôi cũng đã thấy hấp dẫn.
Cô gắp một miếng, thịt mềm run rẩy theo nhịp đũa.
Cắn một miếng, đầu tiên là lớp da béo ngậy, rồi đến lớp mỡ mịn mà không hề ngán, sau đó là lớp thịt nạc tan ngay trong miệng.
Các lớp thịt mỡ và nạc xen kẽ nhau, trật tự rõ ràng, tạo nên một hương vị đậm đà khó quên.
Cô thử một miếng đậu hũ Ma Bà bên cạnh.
Vừa cho vào miệng, vị cay nồng và chút tê nhẹ lập tức lan tỏa.
Đậu hũ mềm mịn, tan ra ngay trong cổ họng, khiến cô không thể ngừng gắp thêm miếng nữa.
Sau một buổi sáng dọn dẹp, Giản Thư vốn đã rất đói.
Cộng thêm hương vị tuyệt vời của món ăn, cô ăn hết sạch cả hai món cùng với một bát cơm.
Giản Thư thấy món ăn ở đây thật sự ngon, có thể thi thoảng quay lại để thưởng thức, nhưng cũng không nên thường xuyên vì thời buổi này chẳng phải ai cũng có điều kiện đi ăn ngoài.
Cảm thấy vẫn còn thòm thèm, cô quyết định mua thêm một phần mang về ăn tối.
“Chị ơi, cho em thêm một phần thịt kho tàu và hai cái bánh bao mang về nhé.” Bữa trưa ăn no rồi, tối cô chỉ cần thêm chút bánh bao, thịt kho tàu ăn không hết thì có thể để dành.
“Không được, chỗ này bán giới hạn, em ăn hết phần của người khác rồi người ta ăn gì?” Chị chủ quán thẳng thừng từ chối.
“Chị ơi, em mới chuyển nhà, nhà cửa bề bộn lắm, em lại sắp phải đến Bách Hóa Đại Lâu làm việc, không có thời gian nấu nướng.
Em mua thêm để mang về hâm nóng ăn dần, chị giúp em với.” Các tiệm cơm ở đây thường có số lượng thịt dư nhất định, nhưng có bán hay không còn tùy thuộc vào quan hệ và lợi ích.
Vì vậy, Giản Thư nhắc khéo rằng mình làm việc ở Bách Hóa Đại Lâu, nơi có nhiều phúc lợi, có thể mua được nhiều hàng hóa mà không cần phiếu.
Quả nhiên, vừa nghe Giản Thư làm ở Bách Hóa Đại Lâu, chị chủ quán lập tức thay đổi thái độ: “Trời ơi, sao em không nói sớm.
Chúng ta đều là đồng nghiệp cả, có khó khăn thì chị giúp.
Có lẽ mới đầu giờ làm nên vẫn chưa bận rộn, tâm trạng chị khá tốt: “Thịt kho tàu tám hào, không cần phiếu thịt.
Đậu phụ xào một hào hai.
Ba lạng cơm sáu xu và thêm ba lạng phiếu gạo, tổng cộng là chín hào tám xu và ba lạng phiếu gạo.” Giản Thư trả tiền, rồi tìm một bàn ngồi xuống chờ.
Một bữa ăn tốn chín hào tám và ba lạng phiếu gạo, bảo sao không có nhiều người đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn.
Phải biết rằng hiện tại đa số công nhân chỉ có hơn ba mươi đồng tiền lương mỗi tháng, còn phải nuôi cả gia đình, nên chi phí này thực sự quá cao.
Đợi một lúc thì đồ ăn được mang ra, Giản Thư tự đến cửa “lấy cơm” để lấy phần của mình, rồi bưng về bàn.
Hai món ăn đều có lượng khá nhiều, không như các quán ăn sau này, chỉ được vài miếng thịt.
Phần thịt kho tàu là một bát lớn, khoảng nửa cân thịt.
Phải biết rằng lúc này một cân thịt giá bảy hào tám xu và cần có phiếu thịt, số lượng lại rất hạn chế, không phải lúc nào cũng mua được.
Ở đây, chỉ cần tám hào tiền cho một bát thịt kho tàu mà không cần phiếu thịt, đúng là rất đáng đồng tiền.
Giản Thư lấy đũa và bắt đầu ăn.
Thịt kho tàu óng ánh, nhìn thôi cũng đã thấy hấp dẫn.
Cô gắp một miếng, thịt mềm run rẩy theo nhịp đũa.
Cắn một miếng, đầu tiên là lớp da béo ngậy, rồi đến lớp mỡ mịn mà không hề ngán, sau đó là lớp thịt nạc tan ngay trong miệng.
Các lớp thịt mỡ và nạc xen kẽ nhau, trật tự rõ ràng, tạo nên một hương vị đậm đà khó quên.
Cô thử một miếng đậu hũ Ma Bà bên cạnh.
Vừa cho vào miệng, vị cay nồng và chút tê nhẹ lập tức lan tỏa.
Đậu hũ mềm mịn, tan ra ngay trong cổ họng, khiến cô không thể ngừng gắp thêm miếng nữa.
Sau một buổi sáng dọn dẹp, Giản Thư vốn đã rất đói.
Cộng thêm hương vị tuyệt vời của món ăn, cô ăn hết sạch cả hai món cùng với một bát cơm.
Giản Thư thấy món ăn ở đây thật sự ngon, có thể thi thoảng quay lại để thưởng thức, nhưng cũng không nên thường xuyên vì thời buổi này chẳng phải ai cũng có điều kiện đi ăn ngoài.
Cảm thấy vẫn còn thòm thèm, cô quyết định mua thêm một phần mang về ăn tối.
“Chị ơi, cho em thêm một phần thịt kho tàu và hai cái bánh bao mang về nhé.” Bữa trưa ăn no rồi, tối cô chỉ cần thêm chút bánh bao, thịt kho tàu ăn không hết thì có thể để dành.
“Không được, chỗ này bán giới hạn, em ăn hết phần của người khác rồi người ta ăn gì?” Chị chủ quán thẳng thừng từ chối.
“Chị ơi, em mới chuyển nhà, nhà cửa bề bộn lắm, em lại sắp phải đến Bách Hóa Đại Lâu làm việc, không có thời gian nấu nướng.
Em mua thêm để mang về hâm nóng ăn dần, chị giúp em với.” Các tiệm cơm ở đây thường có số lượng thịt dư nhất định, nhưng có bán hay không còn tùy thuộc vào quan hệ và lợi ích.
Vì vậy, Giản Thư nhắc khéo rằng mình làm việc ở Bách Hóa Đại Lâu, nơi có nhiều phúc lợi, có thể mua được nhiều hàng hóa mà không cần phiếu.
Quả nhiên, vừa nghe Giản Thư làm ở Bách Hóa Đại Lâu, chị chủ quán lập tức thay đổi thái độ: “Trời ơi, sao em không nói sớm.
Chúng ta đều là đồng nghiệp cả, có khó khăn thì chị giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.