Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Những Năm 60: Tôi Được Thừa Kế Hàng Tỉ Tài Sản
Chương 40:
Ái Cật Thổ Đậu Ti Đích Nam Nam
28/09/2024
Bột mì thì hai hào tám một cân.
Trứng gà một cân một đồng ba hào.
Thịt heo ở cửa hàng thực phẩm bình thường là bảy hào tám một cân, mà còn cần cả phiếu thịt nữa, chỗ cháu là thịt mỡ loại một, một đồng bảy một cân.
Đường đỏ hai đồng một cân." Bà thím tính toán trong lòng, mặc dù giá cao hơn so với ở cửa hàng lương thực, nhưng không cần phiếu mua, lại còn rẻ hơn so với mua ở chợ đen một chút.
Nghĩ đến gạo trong nhà cũng không còn nhiều, mấy người lớn cũng chẳng được ăn, toàn nhường cho trẻ con.
Bà tính mua thêm một ít, dù sao nhà bà có ba người đi làm, con cháu còn nhỏ, cũng không tốn bao nhiêu.
Lại mua thêm chút thịt mỡ, cả nhà có thể cải thiện bữa ăn, lâu rồi cả nhà chưa ăn miếng thịt nào, trong bụng cũng chẳng có chút chất gì.
Ngẩng đầu lên, bà nói: "Ta muốn năm cân gạo, mười cân bột mì, thêm một cân trứng gà, hai cân thịt mỡ." Nghĩ đến trứng gà có thể nấu canh trứng cho cháu nội ăn, nhà chỉ có mỗi thằng bé là cục cưng, phải chăm sóc thật tốt.
Giản Thư tính toán: "Năm cân gạo là một đồng năm hào, mười cân bột mì là hai đồng tám hào, một cân trứng gà là một đồng ba hào, hai cân thịt mỡ ba đồng bốn hào, tổng cộng là chín đồng tiền, bà có thể tính lại." Bà thím tính toán một lần, thấy không có vấn đề gì liền nói: "Đúng rồi, là chín đồng tiền.
Cô chờ chút, ta vào nhà lấy tiền cho cô, rồi lấy túi ra đựng nữa." Nói xong, bà quay người vào nhà.
Sau khi bà thím quay lại, hai người trao tiền rồi lấy đồ.
Giản Thư nhìn những món đồ còn lại, không muốn phải vác nhiều như thế đi bán từng nhà.
Thấy bà thím dễ tính, làm việc dứt khoát, cô liền nói: "Bà thím, bà xem, chỗ cháu còn thừa không ít, đi đi lại lại phiền quá.
Bà có quen ai đáng tin không, giới thiệu giúp cháu vài người.
Cháu không để bà làm không công đâu, cháu sẽ tặng bà nửa cân đường đỏ." Đường đỏ bây giờ là thứ hiếm, nếu phụ nữ sau sinh có đường đỏ để bồi bổ thì thật là quý.
Bà thím thấy việc này có thể làm, bây giờ nhà nào mà chẳng thiếu lương thực và thịt, tìm vài người kín tiếng, đáng tin là được.
Thế là bà đồng ý.
Không bao lâu sau, bà thím dẫn theo mấy ông bà cụ khác quay lại, nói với Giản Thư: "Những người này đều là chỗ quen biết, sẽ không đi ra ngoài làm ầm lên đâu, cô cứ yên tâm." Giản Thư bày hàng ra cho họ xem, một đám người lập tức ùa đến, ai cũng muốn mua: "Cho tôi năm cân gạo, hai cân thịt mỡ, cả nhà nửa tháng rồi chưa được ăn miếng thịt nào." "Cho tôi năm cân bột mì, một cân đường đỏ, con dâu tôi vừa sinh cháu trai, phải bồi bổ cho nó, không thể để cháu tôi thiếu dinh dưỡng được." "Tôi lấy hai cân gạo, năm cân bột mì…" "Cho tôi hai cân trứng gà…" ...
May mà ai nấy đều cảnh giác cao, nói chuyện không lớn tiếng.
Không bao lâu, hàng trong giỏ của Giản Thư đã bán hết.
Chờ khi mọi người đã về hết, Giản Thư đưa nửa cân đường đỏ còn lại cho bà thím, rồi cáo từ rời đi.
Trước khi đi, bà thím còn dặn nếu lần sau còn hàng thì đến tìm bà.
Giản Thư ngoài miệng nói vâng vâng, nhưng cô biết chắc sẽ không quay lại đây nữa.
Hôm nay chẳng qua là vì không có ai ở nhà, đa số mọi người đều đi làm, trong nhà chỉ còn vài ông bà già.
Trứng gà một cân một đồng ba hào.
Thịt heo ở cửa hàng thực phẩm bình thường là bảy hào tám một cân, mà còn cần cả phiếu thịt nữa, chỗ cháu là thịt mỡ loại một, một đồng bảy một cân.
Đường đỏ hai đồng một cân." Bà thím tính toán trong lòng, mặc dù giá cao hơn so với ở cửa hàng lương thực, nhưng không cần phiếu mua, lại còn rẻ hơn so với mua ở chợ đen một chút.
Nghĩ đến gạo trong nhà cũng không còn nhiều, mấy người lớn cũng chẳng được ăn, toàn nhường cho trẻ con.
Bà tính mua thêm một ít, dù sao nhà bà có ba người đi làm, con cháu còn nhỏ, cũng không tốn bao nhiêu.
Lại mua thêm chút thịt mỡ, cả nhà có thể cải thiện bữa ăn, lâu rồi cả nhà chưa ăn miếng thịt nào, trong bụng cũng chẳng có chút chất gì.
Ngẩng đầu lên, bà nói: "Ta muốn năm cân gạo, mười cân bột mì, thêm một cân trứng gà, hai cân thịt mỡ." Nghĩ đến trứng gà có thể nấu canh trứng cho cháu nội ăn, nhà chỉ có mỗi thằng bé là cục cưng, phải chăm sóc thật tốt.
Giản Thư tính toán: "Năm cân gạo là một đồng năm hào, mười cân bột mì là hai đồng tám hào, một cân trứng gà là một đồng ba hào, hai cân thịt mỡ ba đồng bốn hào, tổng cộng là chín đồng tiền, bà có thể tính lại." Bà thím tính toán một lần, thấy không có vấn đề gì liền nói: "Đúng rồi, là chín đồng tiền.
Cô chờ chút, ta vào nhà lấy tiền cho cô, rồi lấy túi ra đựng nữa." Nói xong, bà quay người vào nhà.
Sau khi bà thím quay lại, hai người trao tiền rồi lấy đồ.
Giản Thư nhìn những món đồ còn lại, không muốn phải vác nhiều như thế đi bán từng nhà.
Thấy bà thím dễ tính, làm việc dứt khoát, cô liền nói: "Bà thím, bà xem, chỗ cháu còn thừa không ít, đi đi lại lại phiền quá.
Bà có quen ai đáng tin không, giới thiệu giúp cháu vài người.
Cháu không để bà làm không công đâu, cháu sẽ tặng bà nửa cân đường đỏ." Đường đỏ bây giờ là thứ hiếm, nếu phụ nữ sau sinh có đường đỏ để bồi bổ thì thật là quý.
Bà thím thấy việc này có thể làm, bây giờ nhà nào mà chẳng thiếu lương thực và thịt, tìm vài người kín tiếng, đáng tin là được.
Thế là bà đồng ý.
Không bao lâu sau, bà thím dẫn theo mấy ông bà cụ khác quay lại, nói với Giản Thư: "Những người này đều là chỗ quen biết, sẽ không đi ra ngoài làm ầm lên đâu, cô cứ yên tâm." Giản Thư bày hàng ra cho họ xem, một đám người lập tức ùa đến, ai cũng muốn mua: "Cho tôi năm cân gạo, hai cân thịt mỡ, cả nhà nửa tháng rồi chưa được ăn miếng thịt nào." "Cho tôi năm cân bột mì, một cân đường đỏ, con dâu tôi vừa sinh cháu trai, phải bồi bổ cho nó, không thể để cháu tôi thiếu dinh dưỡng được." "Tôi lấy hai cân gạo, năm cân bột mì…" "Cho tôi hai cân trứng gà…" ...
May mà ai nấy đều cảnh giác cao, nói chuyện không lớn tiếng.
Không bao lâu, hàng trong giỏ của Giản Thư đã bán hết.
Chờ khi mọi người đã về hết, Giản Thư đưa nửa cân đường đỏ còn lại cho bà thím, rồi cáo từ rời đi.
Trước khi đi, bà thím còn dặn nếu lần sau còn hàng thì đến tìm bà.
Giản Thư ngoài miệng nói vâng vâng, nhưng cô biết chắc sẽ không quay lại đây nữa.
Hôm nay chẳng qua là vì không có ai ở nhà, đa số mọi người đều đi làm, trong nhà chỉ còn vài ông bà già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.