Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 33:
Viên Nguyệt Dữu Tử
30/07/2024
Thương phẩm mới tăng thêm là lương khô và rau quả khô.
Thịnh Quân lấy ra hai gói hàng mẫu, đặt ở trong tay quan sát cẩn thận.
Lương khô này hẳn là bán quân đội, nhìn rất chống đói, quy cách là hộp 4 cân, trong mỗi hộp đều có 10 cái túi nhỏ, mỗi túi 200g, có 4 cái bánh bích quy nhỏ.
Thịnh Quân cảm thấy thứ này rất thực dụng, dù sao các cổ nhân dường như luôn ăn không đủ no. Nghe các nàng nói, thường xuyên có rất nhiều người nấu một nồi mì tôm, lại thêm chút đồ vật lung tung lộn xộn vào bên trong, sau đó chia nhau ăn, nghe rất thê lương.
Nhưng lương khô thì khác, xem trên sách hướng dẫn nói, một người ăn một miếng là có thể no cả ngày, cho dù các nàng ngâm nở một bao chia ra ăn, không chống đỡ được một ngày cũng có thể chống đỡ được nửa ngày nhỉ?
Ít nhất có thể no một thời gian, không cần lúc nào cũng đói.
Xem xong lương khô, Thịnh Quân lại cầm lấy rau quả khô thập cẩm bên cạnh, rau quả khô này đựng trong túi, mỗi túi 500g, cũng chính là 1 cân, nhưng đồ vật bên trong rất đầy đủ, có chín loại rau quả.
Nhìn tờ giấy hướng dẫn, có khoai lang và khoai lang tím, cà rốt và củ cải trắng, thu quỳ, chuối tiêu, khoai tây, nấm hương, táo đỏ.
Sản phẩm được lựa chọn vô cùng hợp lý, không chỉ có trái cây rau quả giàu dinh dưỡng, táo đỏ bổ huyết, lại còn có khoai lang và khoai tây, nếu không phải mỗi loại số lượng không nhiều, hai loại này thậm chí có thể coi là món chính.
Cách túi hàng hơi mờ có thể nhìn thấy màu sắc phong phú bên trong, ngón tay Thịnh Quân rục rịch, cảm giác thứ này cũng rất thích hợp để ăn khi xem phim!
Trước đó nàng không có cách nào chạm vào những đồ ăn này, chỉ có thể làm máy móc không có tình cảm.
Nhưng mà, sau khi thăng cấp lần này, Thịnh Quân phát hiện mình có thể lấy được đồ. Tuy rằng ăn vào trong miệng cũng chỉ là giải thèm, nếm được vị, chứ không có cảm giác no bụng thực chất, nhưng cũng làm cho nàng vô cùng hạnh phúc.
Thịnh Quân vội vàng mở một túi rau quả khô, cầm một miếng khoai lang ra, bỏ vào trong miệng cắn một cái, răng rắc một tiếng, miệng đầy hương vị xốp giòn ngọt ngào, quả thực làm người ta cảm động đến chảy nước mắt.
Nàng nhanh chóng bày hai món đồ mới lên kệ, định giá của lương khô tạm thời là 10 đồng, rau quả khô thì 3 đồng một túi.
Hạnh Nhi và mấy hài tử đang lau người cho Phương Tiên Nhi, phát hiện hình dáng của nó giống như có biến hóa mới, có thêm hai vòng tròn dẹp biết phát sáng, thứ trong bụng cũng nhiều hơn.
"Chẳng lẽ là do pháp lực của Phương Tiên Nhi tăng trưởng, trở nên lợi hại hơn?" Nàng ấy nhịn không được suy đoán.
Vừa rồi nàng ấy ném quả Vạn Thọ vào dâng cúng xong, cũng không vội vã tìm Phương Tiên Nhi lấy đồ, pháp thuật kia đến bây giờ vẫn còn sáng.
Hạnh Nhi phát hiện hai cái tròn dẹp mới xuất hiện, một cái thì sáng, một cái khác lại không có sáng.
Thấy công tác lau chùi đã gần xong, nàng ấy tò mò chọc vào cái tròn tròn mới sáng lên, chợt nghe thấy một tiếng động quen thuộc vang lên, là Phương Tiên Nhi lại đưa đồ cho nàng ấy.
Hạnh Nhi cúi người, từ hộc lấy hàng lấy ra một bọc giấy nặng trịch, cái này hoàn toàn không giống với bánh mì trước đó, cái này nặng hơn chút, hình dạng cũng vuông vức.
"Trong này chứa cái gì vậy?" Thúy Thúy cũng phát hiện nó khác biệt, tò mò hỏi.
"Chúng ta mở ra xem một chút đi, như vậy trở về mới có thể nói rõ ràng với người lớn!" Đại Mao mở to mắt, lanh lợi đề nghị.
"Vậy ta mở ra nhé?" Hạnh Nhi nuốt ngụm nước bọt, trong lòng dấy lên vài phần chờ mong.
Nàng ấy cũng rất muốn biết bên trong là cái gì.
Hạnh Nhi chậm rãi mở bọc giấy ra, bên trong hiện ra đồ vật xinh đẹp đủ mọi màu sắc, mấy đứa nhỏ đều dúi đầu tới gần xem, sau đó đồng loạt "Oa" một tiếng.
"Cái này hình như là nấm!" Thúy Thúy chỉ vào một cây nấm hương khô nói.
Thịnh Quân lấy ra hai gói hàng mẫu, đặt ở trong tay quan sát cẩn thận.
Lương khô này hẳn là bán quân đội, nhìn rất chống đói, quy cách là hộp 4 cân, trong mỗi hộp đều có 10 cái túi nhỏ, mỗi túi 200g, có 4 cái bánh bích quy nhỏ.
Thịnh Quân cảm thấy thứ này rất thực dụng, dù sao các cổ nhân dường như luôn ăn không đủ no. Nghe các nàng nói, thường xuyên có rất nhiều người nấu một nồi mì tôm, lại thêm chút đồ vật lung tung lộn xộn vào bên trong, sau đó chia nhau ăn, nghe rất thê lương.
Nhưng lương khô thì khác, xem trên sách hướng dẫn nói, một người ăn một miếng là có thể no cả ngày, cho dù các nàng ngâm nở một bao chia ra ăn, không chống đỡ được một ngày cũng có thể chống đỡ được nửa ngày nhỉ?
Ít nhất có thể no một thời gian, không cần lúc nào cũng đói.
Xem xong lương khô, Thịnh Quân lại cầm lấy rau quả khô thập cẩm bên cạnh, rau quả khô này đựng trong túi, mỗi túi 500g, cũng chính là 1 cân, nhưng đồ vật bên trong rất đầy đủ, có chín loại rau quả.
Nhìn tờ giấy hướng dẫn, có khoai lang và khoai lang tím, cà rốt và củ cải trắng, thu quỳ, chuối tiêu, khoai tây, nấm hương, táo đỏ.
Sản phẩm được lựa chọn vô cùng hợp lý, không chỉ có trái cây rau quả giàu dinh dưỡng, táo đỏ bổ huyết, lại còn có khoai lang và khoai tây, nếu không phải mỗi loại số lượng không nhiều, hai loại này thậm chí có thể coi là món chính.
Cách túi hàng hơi mờ có thể nhìn thấy màu sắc phong phú bên trong, ngón tay Thịnh Quân rục rịch, cảm giác thứ này cũng rất thích hợp để ăn khi xem phim!
Trước đó nàng không có cách nào chạm vào những đồ ăn này, chỉ có thể làm máy móc không có tình cảm.
Nhưng mà, sau khi thăng cấp lần này, Thịnh Quân phát hiện mình có thể lấy được đồ. Tuy rằng ăn vào trong miệng cũng chỉ là giải thèm, nếm được vị, chứ không có cảm giác no bụng thực chất, nhưng cũng làm cho nàng vô cùng hạnh phúc.
Thịnh Quân vội vàng mở một túi rau quả khô, cầm một miếng khoai lang ra, bỏ vào trong miệng cắn một cái, răng rắc một tiếng, miệng đầy hương vị xốp giòn ngọt ngào, quả thực làm người ta cảm động đến chảy nước mắt.
Nàng nhanh chóng bày hai món đồ mới lên kệ, định giá của lương khô tạm thời là 10 đồng, rau quả khô thì 3 đồng một túi.
Hạnh Nhi và mấy hài tử đang lau người cho Phương Tiên Nhi, phát hiện hình dáng của nó giống như có biến hóa mới, có thêm hai vòng tròn dẹp biết phát sáng, thứ trong bụng cũng nhiều hơn.
"Chẳng lẽ là do pháp lực của Phương Tiên Nhi tăng trưởng, trở nên lợi hại hơn?" Nàng ấy nhịn không được suy đoán.
Vừa rồi nàng ấy ném quả Vạn Thọ vào dâng cúng xong, cũng không vội vã tìm Phương Tiên Nhi lấy đồ, pháp thuật kia đến bây giờ vẫn còn sáng.
Hạnh Nhi phát hiện hai cái tròn dẹp mới xuất hiện, một cái thì sáng, một cái khác lại không có sáng.
Thấy công tác lau chùi đã gần xong, nàng ấy tò mò chọc vào cái tròn tròn mới sáng lên, chợt nghe thấy một tiếng động quen thuộc vang lên, là Phương Tiên Nhi lại đưa đồ cho nàng ấy.
Hạnh Nhi cúi người, từ hộc lấy hàng lấy ra một bọc giấy nặng trịch, cái này hoàn toàn không giống với bánh mì trước đó, cái này nặng hơn chút, hình dạng cũng vuông vức.
"Trong này chứa cái gì vậy?" Thúy Thúy cũng phát hiện nó khác biệt, tò mò hỏi.
"Chúng ta mở ra xem một chút đi, như vậy trở về mới có thể nói rõ ràng với người lớn!" Đại Mao mở to mắt, lanh lợi đề nghị.
"Vậy ta mở ra nhé?" Hạnh Nhi nuốt ngụm nước bọt, trong lòng dấy lên vài phần chờ mong.
Nàng ấy cũng rất muốn biết bên trong là cái gì.
Hạnh Nhi chậm rãi mở bọc giấy ra, bên trong hiện ra đồ vật xinh đẹp đủ mọi màu sắc, mấy đứa nhỏ đều dúi đầu tới gần xem, sau đó đồng loạt "Oa" một tiếng.
"Cái này hình như là nấm!" Thúy Thúy chỉ vào một cây nấm hương khô nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.