Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 39:
Viên Nguyệt Dữu Tử
31/07/2024
Trên nắp hộp gỗ có một cái khóa, nhưng không có móc khóa, Tảo Nhi mở nắp hộp ra xem, bên trong có rất nhiều bọc giấy nhỏ.
Thừa dịp trời sáng, còn có thể thấy rõ, nàng ấy lấy một cái bọc giấy mở ra, phát hiện bên trong có bốn khối nhỏ vuông vức, có chút giống bánh ngọt.
Tảo Nhi cúi đầu ngửi ngửi, cảm giác thơm ngào ngạt, hẳn là bánh ngọt không sai.
Chóp mũi nàng ấy bỗng nhiên chua xót, sờ lên khóa bình an bằng gỗ đeo trên cổ, chợt nhớ tới cha nương.
Trước kia ngày lễ ngày tết, nếu trong nhà tích cóp được tiền, ngoại trừ ăn thịt, còn có thể mua thêm hai miếng bánh ngọt, cả nhà chia nhau ăn.
Chỉ là về sau, cuộc sống trong thôn không dễ chịu, các nàng có lẽ đã lâu không ăn bánh ngọt, về sau nữa, cha nương liền qua đời.
Tảo Nhi còn nhớ rõ, tâm nguyện lớn nhất trước khi cha nương chết, chính là hai nàng có thể sống sót. Vốn là các nàng thiếu chút nữa đã chịu không nổi, nhờ có Phương Tiên Nhi săn sóc, cuộc sống mới chậm rãi tốt lên, bây giờ còn được ăn điểm tâm tinh xảo như vậy.
Nếu cha nương nhìn thấy, ở dưới đất cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi.
Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, Tảo Nhi mang theo tâm sự lần cuối cùng cảm ơn Phương Tiên Nhi, liền ôm hộp gỗ trở về sơn động.
Thịnh Quân đưa mắt nhìn bóng lưng của Tảo Nhi, cảm thấy có chút cô đơn, nhưng nàng cũng không tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhớ lại cách đóng gói lương khô vừa nhìn thấy.
Lương khô ở bên trong hệ thống được đựng bằng hộp sắt màu xanh, mỗi túi nhỏ đều được đóng gói hai lớp kín kẽ, lớp trong là màng nhựa, lớp ngoài là niêm phong màng nhôm, hạn sử dụng cực kỳ dài đến ba bốn năm.
Nhưng vừa rồi Thịnh Quân phát hiện, hộp sắt kia đóng gói đến trong tay Tảo Nhi lại thay đổi, thành hộp gỗ và bọc giấy.
Nói như vậy, hạn sử dụng chắc chắn sẽ không còn lâu như vậy.
Nhưng chắc cũng có thể để mấy tháng chứ nhỉ? Thịnh Quân không chắc chắn.
Cũng may các cổ nhân khẳng định sẽ coi nó như cơm ăn, sẽ không để quá lâu.
Thịnh Quân lắc đầu, cảm thấy tạm thời không cần quan tâm, liền xem phim tài liệu tiếp.
Ở đầu kia, Tảo Nhi đã ôm một đống đồ vật về tới sơn động, lập tức bị bọn nhỏ vây lại.
"Oa, lại có một túi rau quả khô!"
"Tảo Nhi tỷ, trong hộp này là cái gì vậy?"
"Là chút bánh ngọt." Tảo Nhi xốc nắp hộp lên, lấy ra một cái bọc giấy cho mọi người xem.
"Đã muộn rồi, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, vẫn nên giữ lại để sáng mai nếm thử." Nàng ấy nói: "Các ngươi giúp ta chia một phần, đưa qua cho Hà Hoa thẩm và các lão nhân."
Những thứ này đều là lấy măng đất và tiền đổi lấy, măng đất xem như là đồ ăn chung, số lượng điểm tâm lại tương đối nhiều, vừa vặn phân chia ra.
Về phần rau quả khô, Tảo Nhi định giữ lại, coi như đồ tích trữ của nhà mình.
Bọn nhỏ dường như rất thích chia đồ, rất nhanh đã chia bánh quy thành ba phần, mỗi cái hang chia ba túi, trong một túi nhỏ có bốn cái, mỗi nhà lại chia một cái, một cái cuối cùng để lại cho Tảo Nhi.
"Đưa bánh ngọt đi đi!"
Mấy túi lương khô rất nhanh đã được đưa đến hai cái hang khác.
Các nhà đều còn chưa ngủ, đang nằm nói chuyện trời đất. Bởi vì gần đây cơm nước tạm được, mọi người cũng không cần tiết kiệm khí lực nói chuyện, buổi tối thường xuyên nói chuyện phiếm, mặc sức tưởng tượng một chút chuyện sau này, càng nói càng hăng hái.
Nhìn thấy bọn nhỏ đưa đồ tới, Hà Hoa kinh ngạc nói:"Phương Tiên Nhi lại có đồ ăn mới?”
"Đúng vậy, Tảo Nhi tỷ lấy măng đất đưa cho Phương Tiên Nhi mới đổi được!" Thúy Thúy nói.
Thừa dịp trời sáng, còn có thể thấy rõ, nàng ấy lấy một cái bọc giấy mở ra, phát hiện bên trong có bốn khối nhỏ vuông vức, có chút giống bánh ngọt.
Tảo Nhi cúi đầu ngửi ngửi, cảm giác thơm ngào ngạt, hẳn là bánh ngọt không sai.
Chóp mũi nàng ấy bỗng nhiên chua xót, sờ lên khóa bình an bằng gỗ đeo trên cổ, chợt nhớ tới cha nương.
Trước kia ngày lễ ngày tết, nếu trong nhà tích cóp được tiền, ngoại trừ ăn thịt, còn có thể mua thêm hai miếng bánh ngọt, cả nhà chia nhau ăn.
Chỉ là về sau, cuộc sống trong thôn không dễ chịu, các nàng có lẽ đã lâu không ăn bánh ngọt, về sau nữa, cha nương liền qua đời.
Tảo Nhi còn nhớ rõ, tâm nguyện lớn nhất trước khi cha nương chết, chính là hai nàng có thể sống sót. Vốn là các nàng thiếu chút nữa đã chịu không nổi, nhờ có Phương Tiên Nhi săn sóc, cuộc sống mới chậm rãi tốt lên, bây giờ còn được ăn điểm tâm tinh xảo như vậy.
Nếu cha nương nhìn thấy, ở dưới đất cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi.
Trong đầu suy nghĩ ngàn vạn, Tảo Nhi mang theo tâm sự lần cuối cùng cảm ơn Phương Tiên Nhi, liền ôm hộp gỗ trở về sơn động.
Thịnh Quân đưa mắt nhìn bóng lưng của Tảo Nhi, cảm thấy có chút cô đơn, nhưng nàng cũng không tìm tòi nghiên cứu, chỉ nhớ lại cách đóng gói lương khô vừa nhìn thấy.
Lương khô ở bên trong hệ thống được đựng bằng hộp sắt màu xanh, mỗi túi nhỏ đều được đóng gói hai lớp kín kẽ, lớp trong là màng nhựa, lớp ngoài là niêm phong màng nhôm, hạn sử dụng cực kỳ dài đến ba bốn năm.
Nhưng vừa rồi Thịnh Quân phát hiện, hộp sắt kia đóng gói đến trong tay Tảo Nhi lại thay đổi, thành hộp gỗ và bọc giấy.
Nói như vậy, hạn sử dụng chắc chắn sẽ không còn lâu như vậy.
Nhưng chắc cũng có thể để mấy tháng chứ nhỉ? Thịnh Quân không chắc chắn.
Cũng may các cổ nhân khẳng định sẽ coi nó như cơm ăn, sẽ không để quá lâu.
Thịnh Quân lắc đầu, cảm thấy tạm thời không cần quan tâm, liền xem phim tài liệu tiếp.
Ở đầu kia, Tảo Nhi đã ôm một đống đồ vật về tới sơn động, lập tức bị bọn nhỏ vây lại.
"Oa, lại có một túi rau quả khô!"
"Tảo Nhi tỷ, trong hộp này là cái gì vậy?"
"Là chút bánh ngọt." Tảo Nhi xốc nắp hộp lên, lấy ra một cái bọc giấy cho mọi người xem.
"Đã muộn rồi, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, vẫn nên giữ lại để sáng mai nếm thử." Nàng ấy nói: "Các ngươi giúp ta chia một phần, đưa qua cho Hà Hoa thẩm và các lão nhân."
Những thứ này đều là lấy măng đất và tiền đổi lấy, măng đất xem như là đồ ăn chung, số lượng điểm tâm lại tương đối nhiều, vừa vặn phân chia ra.
Về phần rau quả khô, Tảo Nhi định giữ lại, coi như đồ tích trữ của nhà mình.
Bọn nhỏ dường như rất thích chia đồ, rất nhanh đã chia bánh quy thành ba phần, mỗi cái hang chia ba túi, trong một túi nhỏ có bốn cái, mỗi nhà lại chia một cái, một cái cuối cùng để lại cho Tảo Nhi.
"Đưa bánh ngọt đi đi!"
Mấy túi lương khô rất nhanh đã được đưa đến hai cái hang khác.
Các nhà đều còn chưa ngủ, đang nằm nói chuyện trời đất. Bởi vì gần đây cơm nước tạm được, mọi người cũng không cần tiết kiệm khí lực nói chuyện, buổi tối thường xuyên nói chuyện phiếm, mặc sức tưởng tượng một chút chuyện sau này, càng nói càng hăng hái.
Nhìn thấy bọn nhỏ đưa đồ tới, Hà Hoa kinh ngạc nói:"Phương Tiên Nhi lại có đồ ăn mới?”
"Đúng vậy, Tảo Nhi tỷ lấy măng đất đưa cho Phương Tiên Nhi mới đổi được!" Thúy Thúy nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.