Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 47:
Viên Nguyệt Dữu Tử
31/07/2024
Có nhiều lương khô sung túc như vậy, rốt cuộc Tảo Nhi cũng đành phải dời ánh mắt, nhìn về phía chùm sáng pháp thuật mới.
Nàng ấy giơ tay ấn xuống một cái, rất nhanh đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống.
Hạnh Nhi ngồi xổm phía dưới lập tức đưa tay vào hòm chúc phúc, từ bên trong lấy ra một bọc giấy lớn.
"A tỷ, muốn mở ra xem một chút không?" Nàng ấy mong đợi hỏi.
"Mở đi." Tảo Nhi gật đầu.
Hạnh Nhi lập tức mở bọc giấy ra, một mùi thịt nồng đậm lập tức từ bên trong tỏa ra, thẳng tắp rót vào mũi của nàng ấy.
Chờ thấy rõ đồ vật bên trong, nàng ấy nhịn không được thất thanh kêu lên: "A tỷ, ngửi thấy là thịt, thật là nhiều thịt thơm quá đi!"
Tảo Nhi cũng nhìn thấy đồ vật bên trong, không kịp kinh ngạc, vội vàng nói với Hạnh Nhi: "Nhanh, ngươi mau đứng lên, nhanh trở về trong động, gọi tất cả mọi người đến đây. Đúng rồi, cõng thêm một cái sọt tới đây!"
Vốn tưởng rằng bánh bột đã là ân đức lớn bằng trời, ai ngờ Phương Tiên Nhi ngay cả thịt cũng cho các nàng.
Để tiện cho các nàng ăn, còn đều là dải thịt đã chế biến xong!
Tiếp nhận nhiều thứ như vậy, đủ để ban đơn cho tất cả mọi người, hai người nàng ấy và Hạnh Nhi bái tạ liền có vẻ đặc biệt đơn bạc.
Nhất định phải gọi tất cả mọi người tới, chính thức khấu tạ một phen, mới có thể thể hiện ra đủ thành ý!
Hạnh Nhi chạy nhanh về trong động truyền lời, nói xong nguyên do, đám người vội vàng chạy tới cực nhanh.
Đây cũng là lần đầu tiên số người đến gặp Phương Tiên Nhi nhiều nhất, bởi vì mọi người bình thường đều là từng nhóm tới đây dâng lễ.
Đoàn người rất nhanh quỳ gối trước mặt Phương Tiên Nhi.
Một đám cổ nhân thành kính quỳ gối trước một cái máy bán hàng tự động, hình ảnh như vậy nếu đặt trong phim truyền hình hiện đại, có lẽ có chút khôi hài. Nhưng giờ này khắc này, biểu tình chân thành trên mặt bọn họ lại làm cho Thịnh Quân vô cùng sợ hãi động dung.
Nàng đến đây đã rất nhiều ngày, tuy rằng vô số lần nghe qua lời cảm kích, cũng không phải lần đầu tiên được cổ nhân quỳ lạy, nhưng cho đến lúc này, nàng mới thật sự cảm nhận được, máy bán hàng của nàng đối với những cổ nhân thiếu ăn thiếu mặc này mà nói quan trọng đến cỡ nào.
Thịnh Quân nhận ra, mảnh đất nâng thân người máy nặng nề của nàng là sự tồn tại thực sự, không phải là một phó bản trò chơi, cũng không phải thế giới nhiệm vụ phù phiếm gì.
Ngoại trừ tích lũy năng lượng về nhà, nàng tựa hồ lại tìm được ý nghĩa mới của việc xuyên tới nơi này.
Ít nhất bây giờ, nàng có thể làm cho rất nhiều người sắp chết đói, ăn đồ ăn ngon.
Trong miệng mọi người trước mắt không ngừng la lên những mong ước tốt đẹp, thanh âm không tính lớn, nhưng thần sắc đều vô cùng kiên định, dù là trung lão niên thoạt nhìn rất suy yếu cũng không ngoại lệ.
"Phương Tiên Nhi, mong pháp lực của người tăng nhiều, sống lâu trăm tuổi!"
"Phương Tiên Nhi, đại ân đại đức của người, chúng ta chắc chắn ghi nhớ ở trong lòng, con cháu đời đời ai cũng sẽ không quên!"
"Nếu không phải Phương Tiên Nhi, những người chúng ta khẳng định không sống được bao lâu, đều là Phương Tiên Nhi cứu mạng chúng ta! Dù sao cũng đã rời khỏi thôn Thạch Đầu, ta thấy không bằng đổi tên thôn mới đi, gọi là Phương gia thôn!"
Thịnh Quân vốn rất xúc động:
Điểm cuối cùng này thì không cần, nàng căn bản không phải họ Phương!
Thịnh Quân sau đó mới nhận ra mình đã bị cổ nhân gọi là Phương Tiên Nhi rất lâu, thậm chí còn quen thuộc với cách xưng hô này.
Đáng giận, cũng bởi vì vỏ ngoài của nàng rất vuông sao? Nếu như nàng là hình tròn, sẽ không bị gọi là Viên Tiên Nhi đó chứ? Đây cũng thật là nhìn mặt mà bắt hình dong rồi đó!
"Xin bỏ tiền vào!!" Thịnh Quân lập tức phát ra âm thanh bất mãn.
Đáng tiếc các cổ nhân hoàn toàn không thể lĩnh hội được một trong những phản kháng của nàng, ai cũng vui vẻ ra mặt nói:
"Quá tốt rồi, Phương Tiên Nhi đây là đáp ứng, về sau chúng ta đều là người của Phương gia thôn!"
Nàng ấy giơ tay ấn xuống một cái, rất nhanh đã nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống.
Hạnh Nhi ngồi xổm phía dưới lập tức đưa tay vào hòm chúc phúc, từ bên trong lấy ra một bọc giấy lớn.
"A tỷ, muốn mở ra xem một chút không?" Nàng ấy mong đợi hỏi.
"Mở đi." Tảo Nhi gật đầu.
Hạnh Nhi lập tức mở bọc giấy ra, một mùi thịt nồng đậm lập tức từ bên trong tỏa ra, thẳng tắp rót vào mũi của nàng ấy.
Chờ thấy rõ đồ vật bên trong, nàng ấy nhịn không được thất thanh kêu lên: "A tỷ, ngửi thấy là thịt, thật là nhiều thịt thơm quá đi!"
Tảo Nhi cũng nhìn thấy đồ vật bên trong, không kịp kinh ngạc, vội vàng nói với Hạnh Nhi: "Nhanh, ngươi mau đứng lên, nhanh trở về trong động, gọi tất cả mọi người đến đây. Đúng rồi, cõng thêm một cái sọt tới đây!"
Vốn tưởng rằng bánh bột đã là ân đức lớn bằng trời, ai ngờ Phương Tiên Nhi ngay cả thịt cũng cho các nàng.
Để tiện cho các nàng ăn, còn đều là dải thịt đã chế biến xong!
Tiếp nhận nhiều thứ như vậy, đủ để ban đơn cho tất cả mọi người, hai người nàng ấy và Hạnh Nhi bái tạ liền có vẻ đặc biệt đơn bạc.
Nhất định phải gọi tất cả mọi người tới, chính thức khấu tạ một phen, mới có thể thể hiện ra đủ thành ý!
Hạnh Nhi chạy nhanh về trong động truyền lời, nói xong nguyên do, đám người vội vàng chạy tới cực nhanh.
Đây cũng là lần đầu tiên số người đến gặp Phương Tiên Nhi nhiều nhất, bởi vì mọi người bình thường đều là từng nhóm tới đây dâng lễ.
Đoàn người rất nhanh quỳ gối trước mặt Phương Tiên Nhi.
Một đám cổ nhân thành kính quỳ gối trước một cái máy bán hàng tự động, hình ảnh như vậy nếu đặt trong phim truyền hình hiện đại, có lẽ có chút khôi hài. Nhưng giờ này khắc này, biểu tình chân thành trên mặt bọn họ lại làm cho Thịnh Quân vô cùng sợ hãi động dung.
Nàng đến đây đã rất nhiều ngày, tuy rằng vô số lần nghe qua lời cảm kích, cũng không phải lần đầu tiên được cổ nhân quỳ lạy, nhưng cho đến lúc này, nàng mới thật sự cảm nhận được, máy bán hàng của nàng đối với những cổ nhân thiếu ăn thiếu mặc này mà nói quan trọng đến cỡ nào.
Thịnh Quân nhận ra, mảnh đất nâng thân người máy nặng nề của nàng là sự tồn tại thực sự, không phải là một phó bản trò chơi, cũng không phải thế giới nhiệm vụ phù phiếm gì.
Ngoại trừ tích lũy năng lượng về nhà, nàng tựa hồ lại tìm được ý nghĩa mới của việc xuyên tới nơi này.
Ít nhất bây giờ, nàng có thể làm cho rất nhiều người sắp chết đói, ăn đồ ăn ngon.
Trong miệng mọi người trước mắt không ngừng la lên những mong ước tốt đẹp, thanh âm không tính lớn, nhưng thần sắc đều vô cùng kiên định, dù là trung lão niên thoạt nhìn rất suy yếu cũng không ngoại lệ.
"Phương Tiên Nhi, mong pháp lực của người tăng nhiều, sống lâu trăm tuổi!"
"Phương Tiên Nhi, đại ân đại đức của người, chúng ta chắc chắn ghi nhớ ở trong lòng, con cháu đời đời ai cũng sẽ không quên!"
"Nếu không phải Phương Tiên Nhi, những người chúng ta khẳng định không sống được bao lâu, đều là Phương Tiên Nhi cứu mạng chúng ta! Dù sao cũng đã rời khỏi thôn Thạch Đầu, ta thấy không bằng đổi tên thôn mới đi, gọi là Phương gia thôn!"
Thịnh Quân vốn rất xúc động:
Điểm cuối cùng này thì không cần, nàng căn bản không phải họ Phương!
Thịnh Quân sau đó mới nhận ra mình đã bị cổ nhân gọi là Phương Tiên Nhi rất lâu, thậm chí còn quen thuộc với cách xưng hô này.
Đáng giận, cũng bởi vì vỏ ngoài của nàng rất vuông sao? Nếu như nàng là hình tròn, sẽ không bị gọi là Viên Tiên Nhi đó chứ? Đây cũng thật là nhìn mặt mà bắt hình dong rồi đó!
"Xin bỏ tiền vào!!" Thịnh Quân lập tức phát ra âm thanh bất mãn.
Đáng tiếc các cổ nhân hoàn toàn không thể lĩnh hội được một trong những phản kháng của nàng, ai cũng vui vẻ ra mặt nói:
"Quá tốt rồi, Phương Tiên Nhi đây là đáp ứng, về sau chúng ta đều là người của Phương gia thôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.