Mang Theo Ngàn Tỉ Vật Tư Cùng Con Nhỏ Làm Ruộng
Chương 20:
Vĩ hoàn hoàn
07/10/2024
Cứ để giống cái ăn trước, nếu cô ta không sao, bọn họ cũng sẽ ăn. Như vậy, Mặc Diệm và Tiểu Ngọc có thể thưởng thức được món thịt thú Ô Ô ngon lành.
Mộ Khanh Khanh thấy Mặc Lâm đồng ý, mỉm cười vui vẻ.
Mặc Diệm tuy miễn cưỡng nhưng không thể không nghe lời đại ca. Thấy giống cái tỏ ra vui vẻ, cậu ta hậm hực đe dọa:
“Nếu ngươi dám bỏ độc vào nồi, tối nay ta sẽ cắn chết ngươi. Ngươi cũng biết rằng răng của ta có độc!”
Mộ Khanh Khanh lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhận ra. Đứa nhóc này là rắn, rắn độc.
“Được thôi.”
Mộ Khanh Khanh cầm lấy cây gậy từ tay Mặc Diệm, “Tránh ra nào.”
Cô khuấy nồi thịt vài lần, rồi giả vờ đi đến tủ để lấy gia vị, nhưng thực ra cô đã thò tay vào không gian của mình.
Cô lấy ra vài gia vị khử mùi tanh như hoa hồi và vỏ cam khô, rồi định cho vào nồi.
Mắt Mặc Diệm co lại, theo phản xạ muốn đưa tay ngăn lại, nhưng Mặc Lâm đã chặn cậu.
Cậu ta hét lên:
“Đại ca, cô ta đang bỏ độc!”
Chưa kịp để Mặc Lâm phản ứng, Tiểu Ngọc nghe thấy lời của anh hai liền chạy đến, ôm chặt lấy chân Mộ Khanh Khanh và bắt đầu đấm vào chân cô.
“Xấu xa! Giống cái xấu xa, có độc!”
Mặc Lâm và Mặc Diệm đều hốt hoảng.
“Tiểu Ngọc!”
“Tiểu Ngọc!”
Giống cái này chắc chắn sẽ đánh Tiểu Ngọc mất! Hỏng rồi!
Lẽ ra không nên để giống cái nấu ăn!
Tuy nhiên, trái ngược với nỗi sợ của hai anh em, Mộ Khanh Khanh lại nhẹ nhàng bế Tiểu Ngọc lên, bóp nhẹ hai má bụ bẫm của cô bé.
Phải công nhận rằng hai anh em đã nuôi Tiểu Ngọc rất tốt.
“Con gọi ta là gì? Hửm?”
“A... a mẹ.”
Tiểu Ngọc ngây ngô nhìn Mộ Khanh Khanh.
Mộ Khanh Khanh đã tắm rửa sạch sẽ, cơ thể thơm phức, cô còn thay một bộ da thú mới, mái tóc dài được buộc gọn phía sau, vài sợi tóc lòa xòa phía trước làm tăng thêm vẻ dịu dàng.
Dù ngoại hình của cô vốn rất quyến rũ, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, nhưng với sự đơn giản này lại càng mang thêm nét dịu dàng.
Tiểu Ngọc ngơ ngác, nhìn Mộ Khanh Khanh chăm chú đến mức khiến cô bật cười.
Dễ thương thật.
Hai cậu bé bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận, Mộ Khanh Khanh không dám bế Tiểu Ngọc lâu, liền nhéo nhẹ đôi má nhỏ xinh của cô bé rồi đặt xuống.
“Tiểu Ngọc ngoan, a mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Khi Mộ Khanh Khanh đặt Tiểu Ngọc xuống, hai anh em vội vàng chạy lại kiểm tra xem cô bé có sao không.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Khanh Khanh không khỏi đau đầu.
Những tội lỗi mà nguyên chủ đã gây ra, bây giờ cô phải trả giá. Con đường này còn dài lắm!
Sau khi khử sạch mùi tanh, Mộ Khanh Khanh thay nước và cho thêm gia vị, dưới ánh mắt cảnh giác của lũ trẻ. Một nồi thịt không có rau quả thật quá ngán, nên cô cho thêm khoai tây và cà rốt.
Thấy khoai tây, Mặc Diệm nắm chặt tay.
“Đại ca, khoai tây...”
Khoai tây có độc, đây là điều mà tất cả giống cái và thú nhân trên lục địa này đều biết. Giống cái này bỏ khoai tây vào nồi, rõ ràng có ý định xấu!
Mặc Lâm trầm ngâm, không hề ngăn cản hành động của Mộ Khanh Khanh.
Sói Dực thúc đã nói rằng, một khi đã chọn thì đừng hối hận. Cậu đã đồng ý để giống cái nấu ăn, cậu không thể ngăn cản nữa!
Mộ Khanh Khanh không hề nhận ra sự khác lạ của mấy đứa trẻ. Cô khuấy nồi, cẩn thận để khoai tây không dính đáy nồi.
Chẳng bao lâu sau, mùi thịt thơm lừng pha lẫn mùi khoai tây và cà rốt bắt đầu lan tỏa, xộc thẳng vào mũi lũ trẻ.
Cả ba đứa đều nuốt nước miếng ừng ực.
Mộ Khanh Khanh thấy Mặc Lâm đồng ý, mỉm cười vui vẻ.
Mặc Diệm tuy miễn cưỡng nhưng không thể không nghe lời đại ca. Thấy giống cái tỏ ra vui vẻ, cậu ta hậm hực đe dọa:
“Nếu ngươi dám bỏ độc vào nồi, tối nay ta sẽ cắn chết ngươi. Ngươi cũng biết rằng răng của ta có độc!”
Mộ Khanh Khanh lúc đầu không hiểu, sau đó chợt nhận ra. Đứa nhóc này là rắn, rắn độc.
“Được thôi.”
Mộ Khanh Khanh cầm lấy cây gậy từ tay Mặc Diệm, “Tránh ra nào.”
Cô khuấy nồi thịt vài lần, rồi giả vờ đi đến tủ để lấy gia vị, nhưng thực ra cô đã thò tay vào không gian của mình.
Cô lấy ra vài gia vị khử mùi tanh như hoa hồi và vỏ cam khô, rồi định cho vào nồi.
Mắt Mặc Diệm co lại, theo phản xạ muốn đưa tay ngăn lại, nhưng Mặc Lâm đã chặn cậu.
Cậu ta hét lên:
“Đại ca, cô ta đang bỏ độc!”
Chưa kịp để Mặc Lâm phản ứng, Tiểu Ngọc nghe thấy lời của anh hai liền chạy đến, ôm chặt lấy chân Mộ Khanh Khanh và bắt đầu đấm vào chân cô.
“Xấu xa! Giống cái xấu xa, có độc!”
Mặc Lâm và Mặc Diệm đều hốt hoảng.
“Tiểu Ngọc!”
“Tiểu Ngọc!”
Giống cái này chắc chắn sẽ đánh Tiểu Ngọc mất! Hỏng rồi!
Lẽ ra không nên để giống cái nấu ăn!
Tuy nhiên, trái ngược với nỗi sợ của hai anh em, Mộ Khanh Khanh lại nhẹ nhàng bế Tiểu Ngọc lên, bóp nhẹ hai má bụ bẫm của cô bé.
Phải công nhận rằng hai anh em đã nuôi Tiểu Ngọc rất tốt.
“Con gọi ta là gì? Hửm?”
“A... a mẹ.”
Tiểu Ngọc ngây ngô nhìn Mộ Khanh Khanh.
Mộ Khanh Khanh đã tắm rửa sạch sẽ, cơ thể thơm phức, cô còn thay một bộ da thú mới, mái tóc dài được buộc gọn phía sau, vài sợi tóc lòa xòa phía trước làm tăng thêm vẻ dịu dàng.
Dù ngoại hình của cô vốn rất quyến rũ, gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, nhưng với sự đơn giản này lại càng mang thêm nét dịu dàng.
Tiểu Ngọc ngơ ngác, nhìn Mộ Khanh Khanh chăm chú đến mức khiến cô bật cười.
Dễ thương thật.
Hai cậu bé bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận, Mộ Khanh Khanh không dám bế Tiểu Ngọc lâu, liền nhéo nhẹ đôi má nhỏ xinh của cô bé rồi đặt xuống.
“Tiểu Ngọc ngoan, a mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Khi Mộ Khanh Khanh đặt Tiểu Ngọc xuống, hai anh em vội vàng chạy lại kiểm tra xem cô bé có sao không.
Nhìn thấy cảnh này, Mộ Khanh Khanh không khỏi đau đầu.
Những tội lỗi mà nguyên chủ đã gây ra, bây giờ cô phải trả giá. Con đường này còn dài lắm!
Sau khi khử sạch mùi tanh, Mộ Khanh Khanh thay nước và cho thêm gia vị, dưới ánh mắt cảnh giác của lũ trẻ. Một nồi thịt không có rau quả thật quá ngán, nên cô cho thêm khoai tây và cà rốt.
Thấy khoai tây, Mặc Diệm nắm chặt tay.
“Đại ca, khoai tây...”
Khoai tây có độc, đây là điều mà tất cả giống cái và thú nhân trên lục địa này đều biết. Giống cái này bỏ khoai tây vào nồi, rõ ràng có ý định xấu!
Mặc Lâm trầm ngâm, không hề ngăn cản hành động của Mộ Khanh Khanh.
Sói Dực thúc đã nói rằng, một khi đã chọn thì đừng hối hận. Cậu đã đồng ý để giống cái nấu ăn, cậu không thể ngăn cản nữa!
Mộ Khanh Khanh không hề nhận ra sự khác lạ của mấy đứa trẻ. Cô khuấy nồi, cẩn thận để khoai tây không dính đáy nồi.
Chẳng bao lâu sau, mùi thịt thơm lừng pha lẫn mùi khoai tây và cà rốt bắt đầu lan tỏa, xộc thẳng vào mũi lũ trẻ.
Cả ba đứa đều nuốt nước miếng ừng ực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.