Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 102

Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường

27/11/2016

Tốc độ ngự kiếm phi hành đích thật là nhanh nhất , mà Trần Lạc căn bản không tính toán chờ Trần Lăng, nếu Trần Lăng không muốn bị cậu bỏ lại, liền không thể tiếp tục ngụy trang tu vi chính mình, hết sức đuổi kịp .

Tiểu kỹ xảo ngược lại làm Trần Lăng có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới sau khi lớn lên đệ đệ nhà mình cũng vẫn thú vị như vậy.

Con đường xa xôi, đi với tốc độ cao như vậy của hai người cũng cần mười sáu mười bảy ngày, Trần Lạc rốt cục hiển lộ ra một tia thần sắc mỏi mệt, cậu nhìn nhìn xuống phía dưới, gặp được một thành thị, nhân tiện nói: “Hôm nay chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút.”

Trần Lăng gật đầu đáp ứng , hai người lập tức phi kiếm xuống.

Hai huynh đệ tuy mệt nhọc rất nhiều cũng không thiếu cảnh giác, khi bọn hắn giảm xuống đến độ cao nhất định, đột nhiên cảnh giác lên.

Trong thành thị này giống như lan tràn không khí khẩn trương, ở trên không nhìn không thấy có người đi đường lui tới, yên tĩnh làm trong lòng người ta phát lạnh.

Trần Lạc nhíu mày,: “Chúng ta đi mau!”

Trần Lăng gật đầu, nhưng bọn hắn còn không có thay đổi phương hướng phi kiếm, chỉ thấy trong thành trì không biết tên phía trước kia bay ra vài đạo bóng trắng, nháy mắt vây quanh bọn họ.

Trần Lạc dừng động tác, La Linh kiếm nhanh chóng vọt ra, hơi hơi rung động bên người, giống như là cảnh cáo.

“Hai người sư đồ ta chỉ là muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, cũng không ý tứ khác, nếu không tiện chúng ta cũng có thể lập tức rời đi.”

Gương mặt mấy cái tu sĩ kia đều không thấy rõ, chắc là dùng ảo thuật, một người trong đó sau khi nghe được cậu nói, cười vài tiếng, sau đó đi ra từ trong đám người kia.

“Trần Lạc chân nhân không cần câu nệ như thế, nơi này là trận địa Tu Chân giới ta.” Nói xong, hắn liền cởi bỏ ảo thuật trên mặt, chỉ thấy một cái nữ tử minh mi xinh đẹp ánh mắt cong như trăng khuyết, đang cười khanh khách nhìn cậu.

Trần Lạc nhất thời mất tiếng, cậu tự nhiên là nhận thức nữ nhân này , Chung Vũ Phi Lăng Thiên Kiếm phái.

“Ở chỗ này chính là Lăng Thiên Kiếm phái?” Trần Lạc hỏi.

Chung Vũ Phi lắc đầu, nói: “Đều là chúng ta tự động tụ tập ở chỗ này , không biết có bao nhiêu ma tu đã đột nhập Thần Hiên đại lục, tòa thành trì này hôm qua suýt nữa bị ma tu tàn sát, lúc ta cùng vài người bạn tốt đi qua thì nhận được thư cầu cứu của tu sĩ trong thành, mới có thể chạy tới.” Nàng thở dài, lại nói, “Chỉ tiếc vẫn là chết không ít người, vài cái ma tu làm ác kia nhưng cũng chết, một chút tình báo chúng ta cũng hỏi không ra.”

Cảm xúc của nàng có chút suy sụp, cùng Trần Lạc nói xong, lại cố gắng làm chính mình cười rộ lên: “Trần Lạc chân nhân muốn đi Tân Linh thành sao. Cách nơi này còn có một khoảng, bất quá trước tiên nghỉ tay ở trong thành một ngày, phía trước còn có Hàn Nghĩa tiên nhân tọa trấn, không vội .”

Trần Lạc vốn không muốn nhấc lên quan hệ cùng cái nữ chủ nguyên tác này, nhưng không nói cái này, hai người cũng đích thật mệt mỏi, nhân tiện nói: “Đa tạ.”

Chung Vũ Phi liền mỉm cười, nói cùng mấy người phía sau, liền dẫn hai sư đồ vào thành.

“Ta cũng muốn đi Tân Linh thành , không ngại ngày mai cùng xuất phát chứ, cũng có người bạn.” Chung Vũ Phi vừa đi vừa nói chuyện.

“Cũng được.” Bất quá là đồng hành một đoạn đường, Trần Lạc cũng không để tâm.

“Ta nguyên tưởng rằng ngươi sẽ đi một người, như thế nào còn mang theo đồ đệ.” Chung Vũ Phi dẫn bọn họ vào một cái khách sạn trong thành, hướng khách điếm lão bản muốn cái phòng, ba người đi theo tiểu nhị đi hướng trong, “Đúng rồi , không phải đồ đệ của ngươi là tu vi luyện khí, lúc này mới vài ngày, mà ngay cả ngự kiếm cũng được, tiến triển không tránh khỏi quá nhanh đi.”

Trần Lạc lạnh nhạt nhìn thoáng qua Trần Lăng, nhìn đến có một cỗ tê dại chuyển dời từ trên mặt đến nửa người dưới đối phương, lúc này mới quay đầu trả lời: “Có lẽ là đồn đãi lầm đi.”

Chung Vũ Phi gật gật đầu, chấp nhận: “Cũng đúng, không thì ngươi cũng không có khả năng dẫn hắn đi .”

Chính lúc này, bọn họ chạy tới trước tiểu viện , Chung Vũ Phi liền đứng lại không động .



“Ta sẽ ngụ ở trong tiểu viện cách vách ngươi, có chuyện gì có thể tìm ta.”

Trần Lạc gật đầu: “Được.”

“Ai, ngươi thật đúng là biến thành khối băng lớn, nói cũng không nói nhiều một câu .” Chung Vũ Phi trêu ghẹo một câu, liền xoay người rời đi, vào tiểu viện cách vách.

Trần Lạc chờ nàng đi vào, mới trong ánh mắt thấp thỏm của tiểu nhị vào phòng.

Quần áo nơi ngực một trận mấp máy, Trần Lạc buông cổ áo ra, chỉ thấy cục bông trắng hỗn độn lộ ra cái đầu, thoải mái làm biếng duỗi thắt lưng.

Trần Lạc tìm địa phương ngồi xuống, lại bảo Trần Lăng cũng ngồi xuống: “Ta nghĩ, tại trước khi tới Tân Linh thành , có một số việc vẫn là giải quyết cho tốt.”

Sau đó, cậu liên tiếp buông xuống mấy pháp trận, tỏ rõ không nói rõ ràng không cho rời đi.

Trần Lăng không khỏi cười khổ.

“Việc bái sư này đích xác ta có tư tâm, nhưng nếu ngươi muốn biết thân phận của ta, bây giờ thì không được .”

Trần Lạc híp mắt, lạnh nhạt nhìn Trần Lăng: “Ta không làm khó người, ngươi nếu không muốn nói ra thân phận của mình, ít nhất nói cho ta, ngươi sẽ mang đến cho chúng ta cái gì.”

Trần Lăng chuyển đảo mắt châu, bắt đầu nửa thật nửa giả nói.

Trên thực tế hắn nói cái gì Trần Lạc đều không có khả năng tin tưởng toàn bộ , trừ phi hắn bại lộ thân phận của mình. Nhưng Trì Thiên Trạch chưa có vứt sạch sẽ những cái đuôi theo dấu vết của hắn mà truy tới, tùy tiện bại lộ thân phận thực có khả năng mang đến vô tận phiền toái cho Trần Lạc.

Vô luận như thế nào, ngày này cuối cùng đi qua, hai sư đồ từng người nghỉ ngơi, chờ đến Chung Vũ Phi gõ vang cửa phòng, bọn họ đã sớm tỉnh.

Vài cái tán tu cùng đồng hành ở sau lưng tiễn đưa nàng, bọn họ muốn lưu lại bảo hộ tòa thành trì này .

Phân biệt phương hướng, ba người tiếp tục đi, Trần Lạc lại cảm thấy, ánh mắt Chung Vũ Phi liên tiếp nhìn hướng cậu, đến cuối cùng thật sự là rất rõ ràng , cậu chỉ phải quay đầu đối diện ánh mắt đối phương, hỏi.

“Chung đạo hữu có chuyện gì quan trọng?”

Chung Vũ Phi xấu hổ xoay đầu,: “Không có gì.” Nhưng không đến mấy phút đồng hồ, nàng liền hỏi, “Năm đó lúc Trần Lăng đạo hữu rời đi, ngươi không có phản ứng sao.”

Lời này là có ý gì, là trách cứ cậu sao?

Trần Lạc không khỏi cười lạnh: “Đây là chuyện giữa huynh đệ ta, không nhọc ngài quan tâm.”

Không khí chớp mắt lãnh ngạnh xuống, Trần Lăng ở sau lưng nghe mà đầu đầy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mình nếu bại lộ thân phận, nhất định là người thứ nhất bị đánh .

Ai u ~ ngẫm lại liền đau đến hoảng.

Kỳ thật Trần Lạc nào không có nhân tình như vậy, nhưng Trần Lăng chính là người yêu của cậu, Chung Vũ Phi lại là nữ chủ nội dung vở kịch mệnh định, cậu như thế nào không đề cao cảnh giác. Tốt nhất có thể đánh nát toàn bộ nữ chủ suy nghĩ mơ ước a Lăng nhà cậu!

Buồn tẻ chạy đi cuối cùng là thấy được điểm cuối, kiến trúc khổng lồ tiên khí mờ mịt tu tiên giới lâm thời dựng lên kia xuất hiện tại trước mặt bọn họ , ba người phi kiếm xuống, liền có người lại đây đón.

“Hai vị tiền bối là đến từ nơi nào , thỉnh đưa lệnh bài ra.” Đệ tử này cung kính nói.

Sau khi hai người chứng minh thân phận , đệ tử này lại nói: “Tiên nhân đợi hai vị hồi lâu, mời đi.”



Chung Vũ Phi gật đầu: “Làm phiền .”

Hồ Hồ lúc này giãy dụa đi ra từ áo Trần Lạc, chạy tới trên đầu vai, bắt đầu chỉnh lý bộ lông lộn xộn của chính mình.

Chung Vũ Phi không khỏi giật mình: “Đây là…”

Trần Lạc không muốn nhiều lời: “Chính là sủng vật của ta thôi.” Lại nói với đệ tử kia rằng, “Có thể đi rồi.”

Ánh mắt đệ tử kia tuy rằng không ngừng ngắm Hồ Hồ, nghe Trần Lạc nói xong vẫn nháy mắt kịp phản ứng, biểu hiện nguyên vẹn tố chất.

Hàn Nghĩa chân nhân chờ tại trung ương đại điện, cùng trưởng lão các môn các phái chung quanh, ba người một thú tiến vào khi ngược lại đánh gãy bọn họ thảo luận.

“Trần Lạc đến a, vừa vặn, chúng ta đang thảo luận về ngươi đây.” Hàn Nghĩa chân nhân ngồi ở ghế trên cười nói.

Trần Lạc tìm chỗ trống ngồi xuống, Trần Lăng liền đi theo phía sau cậu, liền hỏi: “Là chuyện tình gì?”

“Hiện giờ ma tu chiếm cứ Tân Linh thành, tu sĩ ẩn núp bên trong thành đã không có tin tức , tình huống hiện nay là như thế nào thật sự không rõ ràng lắm.” Hàn Nghĩa đáp, “Nhưng căn cứ một tin tức cuối cùng, rạng sáng hôm nay quy mô lớn ma tu liền sẽ lao vào Tân Linh thành.”

Hiện giờ ma tu lẻn vào Thần Hiên đại lục đích xác rất nhiều, nhưng phần lớn chính là nhập cư trái phép, đặt ở mặt trên Thần Hiên đại lục mà nhìn thật sự là không đáng giá nhắc tới. Nhưng ma tu thật sự muốn cho lao vào Tân Linh thành liền không giống . Tân Linh thành nói tiếp cũng là chỗ thông đạo kẹp tại hai mảnh đại lục, Người Tu Chân giới cũng có thể nhìn càng cẩn thận, sẽ không để cho ma tu xông vào địa bàn của mình, nhưng nếu nhóm ma tu lao ra khỏi thông đạo, phía sau bọn họ chính là có toàn bộ ma tu Minh Nguyệt đại lục, nhóm tiên tu căn bản nhìn không tới đây, đến lúc đó ưu thế tu tiên giới có được cũng sẽ bị san bằng.

“Cho nên muốn ta chỉ huy?” Trần Lạc nhíu mày.

Hàn Nghĩa gật đầu: “Tuy rằng ngươi hôm nay mới đến, nhất định mỏi mệt, nhưng không một ai thích hợp đứng ở vị trí này hơn so với ngươi , ngươi tiếp xúc cùng ma tu nhiều nhất .”

Trần Lạc nhìn Hàn Nghĩa, không khỏi tưởng châm chọc một câu, rõ ràng hiểu rõ ma tu nhất chính là ngươi không phải sao, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, chỉ thản nhiên gật đầu,: “Được.”

Chung Vũ Phi ngồi ở chỗ ngồi đệ tử cuối cùng, trong mắt đột nhiên phát ra ánh mắt cừu hận, thẳng băng băng trừng mắt nhìn bóng dáng Trần Lạc, sau đó cúi đầu che dấu tâm tình của mình.

Trần Lạc, đệ đệ Trần Lăng, cũng là người làm hại Trần Lăng rơi vào ma đạo!

Hắn cũng đã đi rồi, hắn đều đã bị thương tổn lớn như vậy, ngươi vì cái gì còn không chết đi!

Bất quá rất nhanh, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!

Trước khi ra chiến trường tự nhiên phải làm tốt chuẩn bị, Trần Lạc đang chỉnh lý các loại đan dược phù chú trong trữ vật giới, chỉ thấy Trần Lăng đi tới.

“Hắn không có hảo ý , ngươi có thể nào tin tưởng hắn.”

Trần Lạc dừng động tác trên tay , nói: “Hàn Nghĩa không ngốc như vậy, ta tuyệt không chết lại ở chỗ này, đây mới là ngày đầu tiên, mục đích của hắn là ở chỗ phải làm ta mệt nhọc, nếu là thật sự xảy ra sự tình gì, sư tôn là người thứ nhất sẽ không bỏ qua hắn.”

Nói xong, hắn đứng lên,: “Buổi tối ta tự mình đi là được, ngươi không cần cùng lên đây. Tuy rằng không biết ảo thuật của ngươi là học được từ nơi này , nhưng hiệu quả đích xác kinh người, xem bộ dáng Hàn Nghĩa là không có nhìn thấu, nhưng ngươi cũng quyết không thể lơi lỏng như vậy.”

Trần Lăng gật đầu đáp ứng.

Nhưng trong lòng hắn cũng không phải nghĩ như vậy.

Không ở cùng đệ đệ nhà mình làm sao được, chiến trường buổi tối , không đi cũng phải đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook