Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Chương 75

Phế Sài Bạc Hà Nhuyễn Đường

27/11/2016

Trần Lăng cùng Quân Lăng Vũ một trái một phải, đưa lưng về phía đối phương tu luyện, đây là Trần Lạc đề nghị , nếu biết nơi này là nơi chuyên môn chuẩn bị để cho nhân vật chính thăng cấp, kia còn khách khí làm gì.

Bọn họ bên kia ngược lại có chuyện làm, nơi Trần Lạc chỉ có thể nghe nguyên thân hưng phấn hỏi ý kiến về đủ loại vấn đề.

Tỷ như cậu là bị ai ôm đi , mấy năm nay đều sinh hoạt tại chỗ nào, lại là như thế nào tìm trở về …

Trần Lạc đã có thể cảm nhận được cái gì là một lần nói dối sẽ kéo theo nhiều lần nói dối, thân thế này vốn là biên ra, làm sao chống lại khảo chứng. Ấp úng một lúc, Trần Lạc cuối cùng tìm được sự tình mình có thể làm.

Thứ nhất, nếu quyết tâm đem Quân Lăng Vũ lừa dối thành bằng hữu nguyên thân, ủ rũ trên người hắn kia liền tuyệt đối không thể xem nhẹ. Hiện tại truyền thừa Lăng Tuyết tộc đều tại trong đầu của cậu, luyện chế một lò đan dược có thể giải trừ ủ rũ còn không dễ dàng sao.

Thứ hai, chính là trợ giúp nguyên thân thức tỉnh huyết mạch. Trong tay đối phương nhất định có Nguyệt Lăng giới, tuy rằng không biết lực lượng của Trần Hinh Tuyết còn ở đó không, nhưng có cậu là tộc nhân đã đứng đắn thức tỉnh huyết mạch Lăng Tuyết, đây cũng không phải là việc khó.

Nghĩ vậy liền lập tức bắt đầu làm, Trần Lạc lấy ra cái đan lô, lại hỏi nguyên thân chút đan dược. Vốn tưởng rằng có chút linh dược quý trọng phải tìm linh dược khác thay thế, không nghĩ tới tài nguyên trong bí cảnh Tiểu tiên giới rất phong phú, linh dược Trần Lạc cần đều có, phẩm chất cũng không tệ, mấy vị linh dược nguyên thân không có đều.không trọng yếu lắm Việc này cũng không ảnh hưởng đến việc luyện chế huyết linh đan, có linh dược dược lực mạnh mẽ, Trần Lạc lại là thủy linh căn, thiên thời địa lợi, việc luyện chế lô đan dược này thế nhưng phá lệ thuận lợi, dược hiệu cũng càng tót hơn huyết linh đan trong dĩ vãng.

Lăng Huyết không phải nói máu ở địa phương đều có dược lực như nhau, tâm huyết so với huyết ở chỗ nào đều có phẩm chất tốt nhất. Trần Lạc không biết mình có thể ngốc bao lâu, vi theo đuổi hiệu quả trị liệu càng tốt, cùng nguyên thân, liên tiếp lấy hơn mười giọt tâm huyết.

Hiệu quả cũng vô cùng rõ rệt , Trần Lạc cầm bình ngọc trong ngực, lặng lẽ xốc lên ngửi ngửi, cảm thấy xác định, sau khi dùng bình dược này, cho dù ủ rũ trên người Quân Lăng Vũ không tiêu trừ toàn bộ, cũng tuyệt không trở ngại hắn tu hành .

“Cái này ngươi cầm.” Trần Lạc thu đan lô, cười hì hì đem bình ngọc nhét vào trong tay nguyên thân .

Nguyên thân không biết làm sao, cuống quít chối từ: “Ngươi không phải đang nghiên cứu chế tạo đan dược sao, cho ta có ích lợi gì?”

Ngón trỏ của Trần Lạ cđể cánh môi, thở dài một tiếng, bám vào bên tai nguyên thân nhỏ giọng nói rằng: “Đan dược này, ta là muốn dùng ở trên người Quân Lăng Vũ bên kia .” Cậu mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai nguyên thân, tươi cười giảo hoạt, “Ta biết ngươi khó chịu hắn, đặc biệt để ngươi đi uy dược cho hắn!”

Loại hành động này tựa hồ là vì mình trút giận, nháy mắt thắng được đồng ý của nguyên thân, Cậu hung hăng gật đầu, như là chấp hành nhiệm vụ trọng yếu nghiêm túc mà kiên định hứa hẹn với Trần Lạc: “Hắn khi dễ ngươi sao ! Yên tâm đi, ta sẽ làm hắn trả giá đại giới !”

Nói xong, đem bình ngọc nhét vào trong ngực, liền bay hướng Quân Lăng Vũ bên kia.

“Ai! Từ từ!” Trần Lạc mang cậu gọi lại, việc đào hố cho người này vẫn là chờ sau khi bọn cậu đi rồi nói sau, dù sao cậu cảm giác bản thân cũng không dừng lại tại thế giới này được bao lâu .

“Làm sao vậy?” Nguyên thân quay đầu lại, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Trần Lạc đem cậu kéo đến trong góc, cách rất xa hai ma tu cái rõ ràng đã tiến vào trạng thái tu luyện kia, sau đó nghiêm túc nói: “Trên người của ngươi có phải hay không mang theo một cái nhẫn, bộ dáng phong cách cổ xưa, là… Mẫu thân lưu lại .”

Nguyên thân kinh ngạc nhìn cậu, tựa hồ tò mò Trần Lạc làm sao biết được việc này , sau đó gật gật đầu: “Có.” Nói xong, cậu liền lấy cái nhẫn ki raa.

Chiếc nhẫn kia vẫn là nhan sắc cũ kỹ, hoa văn xinh đẹp, hiển nhiên được chủ nhân bảo hộ rất tốt, một chút máu cũng không nhiễm, cũng bởi vậy nguyên thân vẫn luôn xem nó là là một tượng trưng. Trên thực tế, thứ này mới là bí mật quan trọng nhất toàn bộ Trần gia, toàn bộ Lăng Tuyết tộc.

Đương nhiên, muốn lấy được truyền thừa còn cần Huyền Mộc bí quyết trong Tàng Thư các, bất quá tác dụng chủ yếu của cái đồ vật này là khơi lên đến tri thức truyền thừa, sau chờ nguyên thân trở về Trần gia lại lấy là được.

Trần Lạc tiếp nhận Nguyệt Lăng giới, nói với nguyên thân: “Kế tiếp vô luận phát sinh chuyện gì, có bao nhiêu thống khổ, cũng tuyệt không được hôn mê!”



Nguyên thân không rõ lí do gật gật đầu.

Ngay tại thời điểm cậu không kịp phản ứng, Trần Lạc nắm tay cậu, móng tay khẽ vẽ, huyết hoa vẩy lên phía trên Nguyệt Lăng giới, chỉ thấy những hoa văn điêu khắc toàn bộ biến mất, hóa thành bộ dáng Nguyệt Lăng giới chân chính nhiều năm làm bạn cùng cậu.

“Đây là cái gì?”

Nguyên thân chỉ tới kịp nói một câu, chỉ thấy Trần Lạc cũng khẽ cắt ngón tay của mình, chất lỏng sáng bóng đỏ tươi chảy tới phía trên Nguyệt Lăng giới, chiếc nhẫn lại biến đổi, cuối cùng hóa thành quang cầu phiếm huyết sắc. Trần Lạc tiếp nhận huyết cầu, mười ngón dính máu, trong miệng niệm chú, linh hoạt đem nghi thức mở ra huyết mạch hoàn thành, một tay lấy huyết cầu ấn vào ấn đường (trán) nguyên thân.

Hai mắt nguyên thân nhất thời ngây dại, trong mắt tuy rằng còn có thần sắc, nhưng hiển nhiên đã được huyết cầu cướp đi thần trí. Kế tiếp thân thể cậu bắt đầu run rẩy, tiếng thét thê lương không giống nhân loại từ miệng của cậu truyền ra, làn da sinh ra vết rạn, máu từ giữa chảy ra, lại nhanh chóng khép lại.

Trần Lạc nhắm mắt lại, linh thức mềm nhẹ tham nhập trong cơ thể nguyên thân. Bọn họ vốn là cùng một người, linh thức cũng như thế quá trình, này giống như là chính nguyên thân nhiều ra một tia linh thức thanh tỉnh có cảnh giới rất cao, dẫn đường mở ra huyết mạch.

Trong sơn động bốn người đều không có nhìn thấy, máu từ trong cơ thể nguyên thân chảy ra, hỗn hợp cùng quang mang lam sắc, nhất tề chảy về phía Quân Lăng Vũ, bị đối phương vô ý thức hấp thu.

Rốt cuộc là thiên đạo chi tử, số mệnh sủng nhi, nhân vật chính truyện này╮(╯▽╰)╭

Đến một bước cuối cùng để mở ra huyết mạch , Trần Lạc như trước không có nhìn thấy Trần Hinh Tuyết xuất hiện, cậu thầm than một tiếng, biết đối phương sớm đã tiêu tán . Có chút tiếc nuối không thể để cho nguyên thân cùng nàng tái kiến một lần, nhưng nhìn Trần Lạc tại bên trong thống khổ thật lớn vẫn như cũ nhớ kỹ lời chính mình nói, tử thủ một tia thanh minh trong thức hải, cậu ôn nhu nói.

“Ngủ đi.”

Sau đó cậu liền từ trong thức hải nguyên thân lui ra.

Nhìn khuôn mặt ngủ say cùng chính mình giống nhau như đúc, Trần Lạc than nhẹ một tiếng, phủ lên trên thân thể bởi vì lực lượng bạo phát của cậu mà lỏa lồ cái kiện áo dài, bên cạnh có tiếng nước rơi tí tách.

“Ngươi mở ra huyết mạch cho nó ?” Thanh âm Trần Lăng vang lên bên cạnh, có chútdồn dập cùng cực nóng quái dị .

“Ân!” Trần Lạc gật gật đầu, xoay người kéo tay Trần Lăng hỏi, “Ngươi thế nào?”

“Nơi này tốc độ tu luyện thực nhanh, bất quá ta cảm thấy đồ vật tên kia đạt được hẳn là càng nhiều.” Ánh mắt Trần Lăng liếc về phía Quân Lăng Vũ.

Quang mang lam sắc so với trước yếu đi rất nhiều, không đủ để Trần Lạc thấy rõ mặt của Trần Lăng, cũng nhìn không tới hai gò má đỏ bừng đầy mặt dục vọng của đối phương,.

Trần Lạc chính là cười nói: “Nếu hai người kia có thể trở thành bạn tốt thì tốt rồi.” Tựa như cậu cùng Trần Lăng.

Còn không kịp nói xong , lam quang trong động bỗng tập trung lại, chia làm hai bó, một bao phủ Quân Lăng Vũ, một bao phủ Trần Lăng Trần Lạc.

Trần Lạc không nói, cậu tay mắt lanh lẹ nắm lấy Hồ Hồ bên người, cũng cầm chặt tay Trần Lăng hơn: “Xem ra chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng hai người cứ như vậy biến mất ở trong không khí.

Hai đạo lam quang như trước lóe sáng, bất quá lần này một cái bao phủ Quân Lăng Vũ, một cái bao phủ nguyên thân.

Thân thể Quân Lăng Vũ giật giật, hắn thở hổn hển dồn dập, từ trong nước lạnh như băng đứng dậy, nửa người dưới cao cao dựng thẳng, giống nhau dã thú đang gào thét.



Sau đó hắn ngửi được hương vị thơm ngọt, cũng nhìn thấy trong sơn động tối đen, nơi một phiến quang minh khác, cái người bạch ngọc kia giống nhau ngủ say.

Lam quang hiện lên, ý thức có trong chớp mắt mơ hồ, lần thứ hai mở mắt, bọn họ đã không ở bên trong sơn động .

Ánh trăng treo cao trên trời, bên người tiếng nước róc rách, dưới chân là bùn đất màu nâu, trước mắt là…

Một mảnh rừng cây hỗn độn.

Bọn họ về tới trong kết giới tông nội môn đại bỉ Thanh Miểu .

Nhìn một mảnh cảnh tượng hỗn độn bên này, xem ra sau khi Thanh Hữu Đầm Nước thú bị đánh chết , giữa Nhạc Sí cùng Xương Nguyên Chí còn xảy ra một hồi đánh nhau. Trần Lạc hơi hơi tìm hiểu bốn phía một chút, không có địch nhân ẩn núp, ước chừng là nhóm tuyển thủ cũng biết yêu thú nguyên anh bị đánh chết , mà trong khoảng thời gian ngắn nơi này cũng không có khả năng tụ tập yêu thú khác, nơi đây tạm thời an toàn .

Nhưng là cũng không tiện nghĩ nhiều, Trần Lạc buông Hồ Hồ ra, quay đầu nói với Trần Lăng: “A Lăng, chúng ta đến nhanh lên tìm được sư tỷ…”

Hô hấp của Trần Lăng càng ngày càng dồn dập , mà ở dưới ánh trăng chiếu xuống, Trần Lạc có thể nhìn đến khuôn mặt của hắn bị đỏ ửng che kín , cùng với ánh mắt đỏ bừng giống như muốn đem chính mình ăn tươi nuốt sống.

“A Lăng… ?” Trong lòng Trần Lạc toát ra bất an, cậu thăm dò gọi một tiếng.

Trần Lăng phản ứng cũng thực nhanh, hắn một cái bắt được áo Trần Lạc, kéo đến, hôn lên.

“Ngô!” Trần Lạc đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng xúc cảm ấm áp trên cánh môi cùng với đầu lưỡi đối phương cạy mở môi răng mình, làm cậu bắt đầu giãy dụa.

Khí lực của Trần Lăng thực lớn, mà giờ khắc này hắn cũng giống như không cảm thụ được giãy dụa của đệ đệ , cạy mở răng nanh, đầu lưỡi đi vào càn quét khắp nơi, bắt lấy cái lưỡi thơm tho đang trốn tránh kia , thô bạo dây dưa . Hơi thở cực nóng phun ra giữa hai răng môi người , đốt cháy lý trí, càng kích phát tình cảm.

Một cái hôn qua đi, Trần Lạc rốt cục đẩy Trần Lăng ra, khuôn mặt của cậu đau đớn, thở dốc dồn dập, lại cường chống phẫn nộ cực độ kêu Trần Lăng: “A Lăng! Ngươi biết mình đang làm cái gì sao!”

Ánh mắt Trần Lăng như sói, khuôn mặt bạch ngọc tạo hình tinh tế, ngũ quan tinh xảo, ngực dồn dập phập phồng .

Trên mặt hắn đỏ ửng, giữa mày hắn mang ý xấu hổ, hành động của hắn, đều là hắn tạo thành ! Cái người này là của hắn! Hắn muốn triệt chiếm được cậu!

Cảnh tượng nam nhân cùng thiếu niên tại trên cỏ dây dưa đêm đó thình lình xâm nhập trong óc Trần Lăng, chính là gương mặt nam nhân biến thành hắn , mà thiếu niên biến thành Trần Lạc, bọn họ dây dưa , nước sữa hòa nhau.

Điều này làm cho đầu óc Trần Lăng vốn là vô ý thanh tỉnh càng thêm hôn mê , hắn quên đi hoàn cảnh chính mình, không nhìn kháng cự của Trần Lạc, chỉ nghĩ.

Muốn chiếm được cậu!

Trần Lạc hoảng sợ phát hiện, một tia thanh minh cuối cùng trong mắt Trần Lăng đã biến mất, dục vọng nóng cháy cơ hồ muốn đem chính mình thiêu đốt.

Xong đời !

Ngày hôm sau, toàn thân đau nhức, lúc Trần Lạc từ trên khuỷu tay nam nhân tỉnh lại, chỗ không thể nói ra ấy còn trướng đau , không khỏi phẫn hận, một hơi cắn cổ nam nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Nhân Vật Chính Trốn Kịch Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook