Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn
Chương 29:
Lạc Diệp Thành Cô
17/10/2024
Sở Linh thầm hừ lạnh trong lòng: Dù thật sự có dấu ấn trên tiền thì sao chứ? Cho dù nhà họ Chu có đào ba thước đất cũng không thể tìm thấy.
Sở Chính Nam nghe vậy liền cười nhạt: “Ông nói lục soát là lục soát? Thật sự nghĩ sân nhà họ Sở dễ vào thế sao? Nếu hôm nay mở ra tiền lệ này, sau này chẳng phải thôn xóm sẽ loạn hết lên sao? Ai không vừa mắt thì cứ nói nhà mình bị mất đồ, rồi yêu cầu lục soát?”
Thôn này có dân số phức tạp, toàn là dân chạy nạn. Nhà nào mà chẳng có chút bí mật? Chẳng có chút cách giữ mạng?
Sở Chính Bắc cũng nhận ra vấn đề này, ông ấy bước tập tễnh đến bên cạnh anh cả mình, nghiêm nghị nói: “Bây giờ là xã hội mới, chúng ta phải làm việc theo đúng quy định!”
Nói xong, ông ấy quay sang con trai: “Thằng hai, con đạp xe một chuyến, mời đồng chí công an đến điều tra. Nói rằng có người vu khống nhà ta trộm cắp, nhờ đồng chí công an theo pháp luật làm rõ sự trong sạch của nhà ta.”
Sở Văn Sinh liền gật đầu: “Cha, con sẽ đi ngay.”
Lời vừa dứt, anh ấy đã phóng như bay ra khỏi sân nhà.
“…” Mọi người trong thôn đều im lặng.
Cuối cùng vẫn phải báo công an sao? Vậy những lời họ nói nãy giờ chẳng phải đều vô ích sao?
Thôi, thôi, xem náo nhiệt cũng vui, nhưng một ngày ăn một bữa, không chịu nổi đói rồi!
Đang định bỏ đi, bí thư Sở lại lên tiếng.
“Bà con đừng vội đi, phiền mọi người ở đây làm chứng giúp nhà tôi, để lát nữa khi đồng chí công an đến, nhà họ Chu không thể vu cáo rằng nhà chúng tôi đã lén chuyển đồ đi.”
Mọi người: “…”
Được thôi! Dù sao về nằm cũng đói, chi bằng ở lại đây tụ tập chịu đói chung với nhau một chút?
Sở Văn An nhanh trí, liền mời các anh em họ của mình vào nhà lấy ghế ra, để các cụ già trong thôn có chỗ ngồi đợi.
“Haizz!” Bà cụ Sở khẽ thở dài.
Bà cụ liếc nhìn hai con dâu bên cạnh, rồi nói to: “Xuân Lan, còn nửa hũ đường đỏ mà Văn Nhạc gửi về trong tủ của mẹ, con đi lấy ra, cùng Lệ Lệ (vợ của Sở Chính Nam - Trần Lệ Lệ) pha cho mọi người mỗi người một bát nước đường cho ngọt miệng.”
Cuối cùng, bà cụ quay sang nhìn mọi người, cố nở nụ cười nói: “Hai ngày nay, nhà tôi đúng là ‘ngồi yên ở nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống’!”
“Không những thế, lại còn làm mọi người phải chê cười nữa.”
“Mọi người hãy giúp nhà tôi phân xử xem, nhà họ Chu suýt chút nữa đã hại chết Văn Nghiệp nhà tôi, giờ lại còn vu khống nhà tôi trộm cắp!”
“Người nói như thế, lòng dạ thật đáng trách!”
“Vì danh dự của nhà tôi, chúng tôi phải công bằng, công chính, công khai mà giải quyết mọi chuyện rõ ràng!”
“Làm phiền mọi người ngồi lại thêm chút nữa uống bát nước đường, đợi đồng chí công an đến làm rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho nhà tôi.”
“Mọi người có đồng ý không?”
Người ta thường nói: ‘Cầm của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm.’
Phải biết rằng, hiện giờ đường đỏ là vật quý hiếm, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Bà cụ bỏ ra phần đường này cũng có ý đồ riêng.
Thứ nhất, là kết giao thiện duyên.
Thứ hai, là bịt miệng nhà họ Chu, không để họ vu cáo bậy bạ.
Quả nhiên…
Vì bát nước đường đỏ, mấy bà thím trong thôn đều cười tươi như hoa.
“Thím cứ yên tâm, chúng tôi nhất định làm chứng giúp thím.”
“Đúng vậy thím, thím cứ yên tâm đi! Bao nhiêu người ở đây đều thấy cả mà.”
“…”
Chu Phát Phúc thấy nhà họ Sở bình tĩnh như vậy, trong lòng liền dâng lên nỗi lo lắng.
Chẳng lẽ, ông ta đã đoán sai?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Mấy rương châu báu vàng bạc kia là thứ mà suốt mấy chục năm qua ông ta lén lút chuyển về từng món từng món một. Không những được giấu rất kỹ, mà còn chỉ có mình ông ta biết.
Sở Chính Nam nghe vậy liền cười nhạt: “Ông nói lục soát là lục soát? Thật sự nghĩ sân nhà họ Sở dễ vào thế sao? Nếu hôm nay mở ra tiền lệ này, sau này chẳng phải thôn xóm sẽ loạn hết lên sao? Ai không vừa mắt thì cứ nói nhà mình bị mất đồ, rồi yêu cầu lục soát?”
Thôn này có dân số phức tạp, toàn là dân chạy nạn. Nhà nào mà chẳng có chút bí mật? Chẳng có chút cách giữ mạng?
Sở Chính Bắc cũng nhận ra vấn đề này, ông ấy bước tập tễnh đến bên cạnh anh cả mình, nghiêm nghị nói: “Bây giờ là xã hội mới, chúng ta phải làm việc theo đúng quy định!”
Nói xong, ông ấy quay sang con trai: “Thằng hai, con đạp xe một chuyến, mời đồng chí công an đến điều tra. Nói rằng có người vu khống nhà ta trộm cắp, nhờ đồng chí công an theo pháp luật làm rõ sự trong sạch của nhà ta.”
Sở Văn Sinh liền gật đầu: “Cha, con sẽ đi ngay.”
Lời vừa dứt, anh ấy đã phóng như bay ra khỏi sân nhà.
“…” Mọi người trong thôn đều im lặng.
Cuối cùng vẫn phải báo công an sao? Vậy những lời họ nói nãy giờ chẳng phải đều vô ích sao?
Thôi, thôi, xem náo nhiệt cũng vui, nhưng một ngày ăn một bữa, không chịu nổi đói rồi!
Đang định bỏ đi, bí thư Sở lại lên tiếng.
“Bà con đừng vội đi, phiền mọi người ở đây làm chứng giúp nhà tôi, để lát nữa khi đồng chí công an đến, nhà họ Chu không thể vu cáo rằng nhà chúng tôi đã lén chuyển đồ đi.”
Mọi người: “…”
Được thôi! Dù sao về nằm cũng đói, chi bằng ở lại đây tụ tập chịu đói chung với nhau một chút?
Sở Văn An nhanh trí, liền mời các anh em họ của mình vào nhà lấy ghế ra, để các cụ già trong thôn có chỗ ngồi đợi.
“Haizz!” Bà cụ Sở khẽ thở dài.
Bà cụ liếc nhìn hai con dâu bên cạnh, rồi nói to: “Xuân Lan, còn nửa hũ đường đỏ mà Văn Nhạc gửi về trong tủ của mẹ, con đi lấy ra, cùng Lệ Lệ (vợ của Sở Chính Nam - Trần Lệ Lệ) pha cho mọi người mỗi người một bát nước đường cho ngọt miệng.”
Cuối cùng, bà cụ quay sang nhìn mọi người, cố nở nụ cười nói: “Hai ngày nay, nhà tôi đúng là ‘ngồi yên ở nhà, tai họa từ trên trời rơi xuống’!”
“Không những thế, lại còn làm mọi người phải chê cười nữa.”
“Mọi người hãy giúp nhà tôi phân xử xem, nhà họ Chu suýt chút nữa đã hại chết Văn Nghiệp nhà tôi, giờ lại còn vu khống nhà tôi trộm cắp!”
“Người nói như thế, lòng dạ thật đáng trách!”
“Vì danh dự của nhà tôi, chúng tôi phải công bằng, công chính, công khai mà giải quyết mọi chuyện rõ ràng!”
“Làm phiền mọi người ngồi lại thêm chút nữa uống bát nước đường, đợi đồng chí công an đến làm rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho nhà tôi.”
“Mọi người có đồng ý không?”
Người ta thường nói: ‘Cầm của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm.’
Phải biết rằng, hiện giờ đường đỏ là vật quý hiếm, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Bà cụ bỏ ra phần đường này cũng có ý đồ riêng.
Thứ nhất, là kết giao thiện duyên.
Thứ hai, là bịt miệng nhà họ Chu, không để họ vu cáo bậy bạ.
Quả nhiên…
Vì bát nước đường đỏ, mấy bà thím trong thôn đều cười tươi như hoa.
“Thím cứ yên tâm, chúng tôi nhất định làm chứng giúp thím.”
“Đúng vậy thím, thím cứ yên tâm đi! Bao nhiêu người ở đây đều thấy cả mà.”
“…”
Chu Phát Phúc thấy nhà họ Sở bình tĩnh như vậy, trong lòng liền dâng lên nỗi lo lắng.
Chẳng lẽ, ông ta đã đoán sai?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Mấy rương châu báu vàng bạc kia là thứ mà suốt mấy chục năm qua ông ta lén lút chuyển về từng món từng món một. Không những được giấu rất kỹ, mà còn chỉ có mình ông ta biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.