Mang Theo Nông Trường Ở Tinh Tế Trọng Sinh Đến Niên Đại Văn
Chương 37:
Lạc Diệp Thành Cô
17/10/2024
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng ‘xào xạc’ lạ lùng.
Trong nháy mắt, Sở Văn Nghiệp chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cậu ấy cứng đờ người, ôm chặt lấy cha mình, từ từ quay đầu lại.
“!!!”
“Ôi mẹ ơi, cây cỏ lại thành tinh rồi!”
Sở Chính Bắc: “……”
Chẳng phải sau khi lập quốc đã không cho phép bất kỳ ai thành tinh nữa sao?
Rốt cuộc tiên quân muốn làm gì đây?
Theo tiếng hét kinh hoàng của Sở Văn Nghiệp, hai cha con bị dây leo quấn lấy, không có cách nào chống cự, nhanh chóng bị đưa đến trước mặt Sở Linh.
Lúc sáu ánh mắt chạm nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Sở Linh cầm trong tay một nhánh cỏ, ngây ngô chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt đầy ngây thơ.
“A ư a ư...” Không liên quan gì đến con, con chẳng biết gì cả.
Mặt mày Sở Văn Nghiệp tái mét, cơ thể run lẩy bẩy không ngừng.
“Hu hu hu... Núi Âm Sơn thật đáng sợ, con không muốn đến đây nữa đâu.”
Hễ không hài lòng là lại coi cậu ấy như diều mà chơi đùa.
Đây đâu phải là chuyện mà thần tiên làm?
Rõ ràng là yêu quái mà!
Nghe những lời của con trai, cuối cùng Sở Chính Bắc cũng tỉnh táo lại.
“Con gái, con… sao lại nằm dưới đất thế?”
Ông ấy cố gắng ngồi dậy để ôm con gái, nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể không thể nào cử động được.
“Sở Văn Nghiệp!”
Ông ấy gắng gượng không để mình ngất đi, dùng giọng yếu ớt nhất để nói những lời nghiêm khắc nhất.
“Thằng nhóc chết tiệt, con chăm em gái kiểu gì vậy?”
“Dám để em nằm dưới đất! Nếu em gái con bị dã thú làm hại thì sao? Chẳng phải con nói đã giấu em kỹ rồi à?”
“Đợi đó cho cha! Đợi cha khỏe lại, nhất định cha sẽ lột da con!”
“!!!” Sở Văn Nghiệp run rẩy.
“Cha, con không có mà!”
“Rõ ràng con đã để em vào trong gùi... Ủa? Cái gùi đâu rồi?”
Rõ ràng cậu ấy đã đặt em gái vào gùi mà.
Nhưng gùi đâu rồi?
Nhìn quanh một lượt, Sở Văn Nghiệp lập tức sững sờ như bị sét đánh.
“Đây là đâu? Sao lại thành ra thế này?”
Cách đó vài mét, chiếc gùi đang lật úp trong một cái hố không nhỏ.
Khu vực ban nãy còn rậm rạp cây cối, cỏ dại um tùm, giờ chỉ còn lại một vùng đất trống trơn.
Còn nữa...
Những cái hố to nhỏ không đều trên mặt đất, là chuyện gì vậy?
“Cha, chẳng lẽ chúng ta gặp ma rồi sao?” Sở Văn Nghiệp thốt lên.
Sở Chính Bắc: “……”
Ông ấy cũng đâu có biết?
Nhìn con gái mình với bộ dạng ngây thơ vô lo, Sở Chính Bắc không hiểu sao lại buột miệng nói: “Chắc chỗ này an toàn, hay là tối nay ta nghỉ ngơi ở đây nhé?”
Nói xong, khuôn mặt ông ấy lập tức đờ ra.
Rõ ràng ông ấy muốn nói: nhanh chóng cõng em con về, nơi này nguy hiểm.
“!!!” Sở Văn Nghiệp.
Trong lòng cậu ấy đầy mâu thuẫn, bởi vì nhìn thế nào thì nơi này cũng không an toàn.
Nhưng cha đã lên tiếng, cậu ấy còn biết làm gì khác?
Miễn cưỡng “dạ” một tiếng, rồi đành đi lấy cái gùi.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Các vị thần linh, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi thật sự không có gì ngon đâu…”
Ánh mắt Sở Linh lóe lên: “Cầu Cầu, là mày làm đúng không?”
Theo như cô bé biết, cha tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của hai anh em ra đùa cợt.
Nói chỗ này an toàn?
Nói ra ông ấy có tin không?
Chẳng phải nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú vang lên khắp núi Âm Sơn sao?
【Công chúa nhỏ, cơ hội hiếm có.】
Hai cha con họ đều đã bị dọa không ít, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.
Nên nó phải tranh thủ giành thời gian cho công chúa nhỏ.
“……” Khóe miệng Sở Linh giật giật.
Quả nhiên là tên này.
Nhân lúc anh trai rời đi, Sở Linh vội nắm lấy ngón tay của cha, truyền vào cơ thể ông ấy ít năng lượng hệ Mộc cuối cùng của mình, tạm thời cầm máu.
Trong nháy mắt, Sở Văn Nghiệp chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cậu ấy cứng đờ người, ôm chặt lấy cha mình, từ từ quay đầu lại.
“!!!”
“Ôi mẹ ơi, cây cỏ lại thành tinh rồi!”
Sở Chính Bắc: “……”
Chẳng phải sau khi lập quốc đã không cho phép bất kỳ ai thành tinh nữa sao?
Rốt cuộc tiên quân muốn làm gì đây?
Theo tiếng hét kinh hoàng của Sở Văn Nghiệp, hai cha con bị dây leo quấn lấy, không có cách nào chống cự, nhanh chóng bị đưa đến trước mặt Sở Linh.
Lúc sáu ánh mắt chạm nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Sở Linh cầm trong tay một nhánh cỏ, ngây ngô chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt đầy ngây thơ.
“A ư a ư...” Không liên quan gì đến con, con chẳng biết gì cả.
Mặt mày Sở Văn Nghiệp tái mét, cơ thể run lẩy bẩy không ngừng.
“Hu hu hu... Núi Âm Sơn thật đáng sợ, con không muốn đến đây nữa đâu.”
Hễ không hài lòng là lại coi cậu ấy như diều mà chơi đùa.
Đây đâu phải là chuyện mà thần tiên làm?
Rõ ràng là yêu quái mà!
Nghe những lời của con trai, cuối cùng Sở Chính Bắc cũng tỉnh táo lại.
“Con gái, con… sao lại nằm dưới đất thế?”
Ông ấy cố gắng ngồi dậy để ôm con gái, nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể không thể nào cử động được.
“Sở Văn Nghiệp!”
Ông ấy gắng gượng không để mình ngất đi, dùng giọng yếu ớt nhất để nói những lời nghiêm khắc nhất.
“Thằng nhóc chết tiệt, con chăm em gái kiểu gì vậy?”
“Dám để em nằm dưới đất! Nếu em gái con bị dã thú làm hại thì sao? Chẳng phải con nói đã giấu em kỹ rồi à?”
“Đợi đó cho cha! Đợi cha khỏe lại, nhất định cha sẽ lột da con!”
“!!!” Sở Văn Nghiệp run rẩy.
“Cha, con không có mà!”
“Rõ ràng con đã để em vào trong gùi... Ủa? Cái gùi đâu rồi?”
Rõ ràng cậu ấy đã đặt em gái vào gùi mà.
Nhưng gùi đâu rồi?
Nhìn quanh một lượt, Sở Văn Nghiệp lập tức sững sờ như bị sét đánh.
“Đây là đâu? Sao lại thành ra thế này?”
Cách đó vài mét, chiếc gùi đang lật úp trong một cái hố không nhỏ.
Khu vực ban nãy còn rậm rạp cây cối, cỏ dại um tùm, giờ chỉ còn lại một vùng đất trống trơn.
Còn nữa...
Những cái hố to nhỏ không đều trên mặt đất, là chuyện gì vậy?
“Cha, chẳng lẽ chúng ta gặp ma rồi sao?” Sở Văn Nghiệp thốt lên.
Sở Chính Bắc: “……”
Ông ấy cũng đâu có biết?
Nhìn con gái mình với bộ dạng ngây thơ vô lo, Sở Chính Bắc không hiểu sao lại buột miệng nói: “Chắc chỗ này an toàn, hay là tối nay ta nghỉ ngơi ở đây nhé?”
Nói xong, khuôn mặt ông ấy lập tức đờ ra.
Rõ ràng ông ấy muốn nói: nhanh chóng cõng em con về, nơi này nguy hiểm.
“!!!” Sở Văn Nghiệp.
Trong lòng cậu ấy đầy mâu thuẫn, bởi vì nhìn thế nào thì nơi này cũng không an toàn.
Nhưng cha đã lên tiếng, cậu ấy còn biết làm gì khác?
Miễn cưỡng “dạ” một tiếng, rồi đành đi lấy cái gùi.
Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Các vị thần linh, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi thật sự không có gì ngon đâu…”
Ánh mắt Sở Linh lóe lên: “Cầu Cầu, là mày làm đúng không?”
Theo như cô bé biết, cha tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng của hai anh em ra đùa cợt.
Nói chỗ này an toàn?
Nói ra ông ấy có tin không?
Chẳng phải nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú vang lên khắp núi Âm Sơn sao?
【Công chúa nhỏ, cơ hội hiếm có.】
Hai cha con họ đều đã bị dọa không ít, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.
Nên nó phải tranh thủ giành thời gian cho công chúa nhỏ.
“……” Khóe miệng Sở Linh giật giật.
Quả nhiên là tên này.
Nhân lúc anh trai rời đi, Sở Linh vội nắm lấy ngón tay của cha, truyền vào cơ thể ông ấy ít năng lượng hệ Mộc cuối cùng của mình, tạm thời cầm máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.