Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 33: Bán bao tay

Diệp Ức Lạc

17/08/2023

Đám người Trần Tiểu Mễ đã chạy lên chợ từ rất sớm, chiếm được một cái vị trí không tồi.

Ngày thường muốn chiếm được một vị trí trong chợ thì phải giao phí, bất quá, hôm nay tương đối đối đặc biệt, ai tới trước thì chính là của người đó.

Trên đường đã có rất nhiều người, có không ít quầy hàng đã được bày ra, có bán đèn, có bán rượu, có bán kẹo hồ lô, có bán sọt tre, có bán vải bố...... Đủ loại, cái gì cần có đều có.

Lục Lâm trải một tấm vải bố lên mặt đất, để lên ba hàng bao tay.

"Loại này ba trăm văn một đôi."

"Loại này năm trăm văn một đôi."

"Loại này hai lượng bạc một đôi."

............

Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: "Hai lượng bạc lận sao?"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Trần Tiểu Thái chớp chớp mắt, nói: "Hai lượng bạc có thể mua khá nhiều gạo a! Một đôi bao tay cư nhiên bán mắc như vậy." Ba trăm văn cũng đã rất mắc rồi a!

"Đây là lông cáo, rất khó kiếm." Hồ ly này là do Trần Tiểu Mễ bắt được lúc vào đông, một ít đại quan, quý nhân trong trấn thích nhất là dùng da hồ ly làm thành áo choàng. Tương đối đáng tiếc chính là lúc Trần Tiểu Mễ bắt được con hồ ly kia, nó đã rơi vào bẫy rập, da rách nhiều chỗ, Lục Lâm liền đưa cho Thẩm a bà làm thành bao tay lông cáo.

"Tiểu Thái, Tiểu Mạch, lát nữa các ngươi phải ra sức rao bán a! Nếu như bán được nhiều, liền mua bánh ngọt cho các ngươi ăn." Lục Lâm nói.

Da mặt Lục Lâm mỏng, bảo hắn la hét rao bán trước mặt mọi người đúng là có chút miễn cưỡng, còn chuyện dùng chút lợi lộc nho nhỏ để hối lộ lao động trẻ em, Lục Lâm lại làm không hề có chút áp lực nào.

Trần Tiểu Thái nghe Lục Lâm nói, trong mắt toát ra vài phần khinh thường, nó cảm thấy khẩu khí của Lục Lâm có chút giống hồ ly.

Trần Tiểu Mạch nhìn Lục Lâm chớp chớp mắt, nói: "Bánh ngọt a, thật sao?"

Lục Lâm gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, bánh ngọt, là thật."

Trần Tiểu Mạch cắn ngón tay, bỗng nhiên kéo giọng, kêu la lên: "Bán bao tay đây! Bán bao tay đây!"

Trần Tiểu Thái nhìn bộ dáng ra sức của Tiểu Mạch, mặt hơi đỏ lên, Trần Tiểu Thái thầm nghĩ: Tam đệ thật sự là quá dễ lừa, chỉ một miếng bánh ngọt là có thể mua chuộc được nó, tuy vậy, nhưng Trần Tiểu Thái cũng hét to theo.

Gần đây Trần Tiểu Mạch luôn được ăn ngon, tròn trịa hơn không ít, mặc áo bông mới, mang mũ đầu hổ, nhìn qua thập phần đáng yêu.

Thanh âm Trần Tiểu Mạch vừa to vừa rõ, rất nhanh đã có người đến xem đồ, bởi vì giá bao tay quá cao, đa số người đến chỉ nhìn một chút rồi đi.

Mắt thấy người xem thì nhiều, mua thì ít, Trần Tiểu Thái liền có chút nóng nảy, "Có nên giảm giá một chút hay không?"

Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không, vẫn cứ để giá này đi."

Lục Lâm thầm nghĩ: Người có tâm vừa nhìn liền sẽ biết được chỗ tốt của bao tay, muốn kiếm được tiền thì đây chính là thời điểm tốt nhất, nói không chừng qua mấy ngày nữa sẽ có đủ loại bao tay ra đời, đến lúc đó nó sẽ không đáng giá nữa, cho dù là để cho nó nát ở trong tay chứ cũng không thể giảm giá.

Trần Tiểu Thái cầu xin giúp đỡ nhìn qua Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ không cần nghĩ ngợi nói: "Nghe theo hắn."

Trần Tiểu Thái chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy hiện tại đại ca càng ngày càng nghe lời Lục Lâm, tuy nói song nhi đều nghe lời hán tử trong nhà, nhưng Tiểu Thái vẫn luôn cảm thấy đại ca lại không giống, nhưng hiện tại......

Trần Tiểu Mễ hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trần Tiểu Thái, y chỉ là cảm thấy trước kia Lục Lâm người đọc sách, kiến thức rộng rãi, nếu như Lục Lâm nói thứ này bán được thì nên nghe Lục Lâm, còn nếu thật sự không bán được vậy thì để tự mình dùng, cũng chỉ là lãng phí một chút da lông, vải dệt mà thôi.

Lục Lâm nhìn thấy một cái mũ lông cừu, một công tử mang theo thư đồng đi qua, Lục Lâm liền nháy mắt với Trần Tiểu Mạch.

Lúc Trần Tiểu Mạch ở nhà, đã sớm luyện tập với Lục Lâm, giơ tay lên, nói: "Bán bao tay đây, bán bao tay đây."

Công tử kia kết nhìn đông lại nhìn tây, quả nhiên bị hấp dẫn lại đây, "Đây là cái gì?"

Lục Lâm ân cần cầm lấy bao tay lông hồ ly cao cấp nhất, giới thiệu: "Đây là bao tay a, công tử ngươi xem, mang cái này lên liền không lạnh, mang vào liền không lọt gió, nếu như muốn hoạt động, chỉ cần cởi ra là được."



"Mang cái bao tay này vào, mùa đông tập viết cũng không sợ lạnh."

Công tử hoa phục kia nghe Lục Lâm nói, liền động lòng, "Thật tinh xảo a, bao nhiêu tiền vậy?"

Lục Lâm cười cười, nói: "Hai lượng bạc."

Gã sai vặt đứng ở một bên nhíu nhíu mày, nói: "Hai lượng bạc, các ngươi là ăn cướp sao?"

Gã sai vặt nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm rất không phúc hậu, thấy công tử nhà bọn họ ăn mặc tốt, có tiền, liền muốn hố người ta.

Lục Lâm nhìn công tử bên người gã sai vặt, cười cười, thầm nghĩ: Quả nhiên là người hầu bên người kẻ có tiền, nhìn qua cũng rất có ngạo khí.

Lục Lâm không chút hoang mang cười cười, nói: "Đây là loại tốt nhất làm từ lông hồ ly, tổng cộng cũng không có được bao nhiêu bộ, nếu như ngại nó mắc thì có thể dùng loại làm bằng lông thỏ này a, chỉ có ba trăm văn một đôi, giá thực tiện nghi, chỉ là kiểu dáng hơi đơn giản một chút, nhưng cũng rất giữ ấm, vừa nhìn qua liền biết công tử là một đại nhân vật, dùng bao tay lông thỏ này không phù hợp phẩm vị của ngài a."

Liễu Ý cười cười, nói: "Ta đương nhiên là muốn cái tốt, hai lượng bạc cũng không mắc, ta mua hai đôi lông hồ ly, năm đôi long thỏ." Liễu Ý tính, chính mình thì dùng lông hồ ly, nếu tặng người ta thì lấy lông thỏ tặng dù sao nhìn cũng không khác nhau bao nhiêu.

Lục Lâm cười cười, nói: "Tổng cộng năm lượng năm trăm tiền, vì công tử là khách hàng đầu tiên nên chỉ tính ngài năm lượng bạc thôi."

"Tiểu ca thật sảng khoái a!" Liễu Ý sảng khoái trả bạc.

Liễu Ý đưa bạc cho Lục Lâm, Lục Lâm liền đưa cho Trần Tiểu Mễ.

Trần Tiểu Mễ nhận bạc, có chút kinh ngạc cảm thán, cư nhiên lại bán được, hơn nữa còn bán được bảy đôi.

Lục Lâm bán thứ mới lạ, rất nhiều người đều thấy mới mẻ, nhiều người chỉ nhìn chứ không mua, da thú cũng không mắc, đại đa số người đều có chủ ý tự mình về làm.

Liễu Ý đi rồi, lục tục lại có mấy người lại đây mua bao tay, mua nhiều nhất là bao tay lông thỏ.

...........

Liễu Ý rời đi hơn một canh giờ, người tới mua bao tay cũng không nhiều lắm, lúc sau lại có một quý phụ nhân thoạt nhìn rất phúc hậu đi tới, mua hai đôi bao tay lông hồ ly.

Trần Tiểu Mễ không nhịn được nghĩ, quả nhiên kẻ có tiền ở trấn trên thật nhiều a! Cư nhiên tốn hai lượng bạc để mua thứ này.

Một lát sau, lại có sáu bảy người dắt tay nhau đến.

Mấy người đó đều ăn mặc không tồi, vừa thấy liền biết là trong nhà có không ít tiền, lại đây mua đồ mới mẻ.

"Còn bao tay lông hồ ly hay không?"

Lục Lâm nhìn mấy người đi đến, cười cười, nói: "Chỉ còn lại có bốn đôi."

Lục Lâm đánh giá mấy người này, hẳn là có quen biết với công tử mua bao tay lúc nãy, vị công tử kia có thể là đã khoe khoang với bọn họ.

"Ta mua hết."

"Hầu Lợi ngươi thật thất đức a! Mọi người cùng nhau tới, ngươi dựa vào cái gì mà muốn mua hết."

Cái bầu không khí tranh nhau đua đòi của mấy công tử nhà giàu vẫn luôn rất nghiêm trọng, giá của bao tay lông hồ ly đối người thường mà nói đã là rất mắc, thế nhưng đối với mấy công tử ăn một bữa cơm bằng người khác ăn nữa năm mà nói, cũng không tính là cái gì.

"Tiểu ca, ta ra ba lượng, ngươi đều bán hết cho ta đi."

"Vân Phong, cái thứ vương bát đản này, ngươi làm như vậy là không hợp quy củ a!"

...........

Mấy công tử nhà giàu, cãi cọ ầm ĩ tranh nhau mua hết quầy hàng bao tay.

Lục Lâm thấy bao tay đều đã bán hết, liền mừng rỡ dọn quán.

Trong một trăm đôi bao tay, có bảy đôi làm từ lông hồ ly, bán được mười bốn lượng bạc, còn cái làm bằng lông dê, lông thỏ thì rẻ hơn một chút nhưng lại thắng ở số lượng nhiều, cũng bán gần bốn mươi lượng, một chuyến này, lại kiếm lời được năm mươi bốn lượng bạc.

Trần Tiểu Mễ cầm bạc, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.



Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ một cái, nói: "Đồ đều đã bán hết, chúng ta dạo một chút đi."

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Được!"

..............

Lục Lâm chú ý có mấy người quen thuộc ở chung quanh đang nhìn bọn họ, thời điểm mấy công tử kia lại đây tranh nhau mua đồ, sắc mặt những người đó đều rất kỳ quái.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, không nhịn được có chút kích động nói: "Không nghĩ tới bao tay lại đáng giá như vậy a! Sớm biết như thế đã làm nhiều một chút." Trước kia y đều bán rẻ đống gia thú đó a! Nếu như làm thành bao tay bán, vậy sẽ được bao nhiêu là tiền luôn!

Lục Lâm híp mắt, nói: "Lần sau sẽ không đáng giá như thế nữa, cũng là do tay nghề của Thẩm a bà tốt a."

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Tay nghề của Thẩm a bà là không tồi."

............

Trong túi có tiền, Trần Tiểu Mễ liền hào phóng mua vài khối bánh ngọt, bánh ngọt mềm mại, ăn cực kì ngon. Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch ăn thập phần thích ý.

Theo yêu cầu của Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ lại mua thêm hai cái chăn bông mới, ở trong mắt Trần Tiểu Mễ, chăn bông cũ cũng không có gì không tốt, cuộc sống năm nay so với hai năm trước đã tốt hơn nhiều, ở trong mắt Lục Lâm thì lại khác, đã có tiền, nên đào thải bớt những thứ hư hỏng trong nhà đi.

Tuy rằng Trần Tiểu Mễ cảm thấy Lục Lâm là được nuông chiều từ bé, có tính tình của đại thiếu gia, nhưng cũng không phản đối.

.............

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đi ở trên phố, Trần Tiểu Mạch nhìn thấy gì cũng muốn mua, Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mạch thích, liền mua cho nó.

Bởi vì bán bao tay kiếm được không ít, cho nên, Trần Tiểu Mễ cho Lục Lâm một chút 'tiền tiêu vặt', thấy Lục Lâm hào phóng như vậy, không khỏi có chút đau thịt.

"Trần tiểu ca, mang đệ đệ ra ngoài chơi sao!"

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Dương công tử, thật trùng hợp a!"

Dương Hằng Chi trừng mắt nhìn hai người, nói: "Trùng hợp cái gì mà trùng hợp a! Ta cố ý đi tìm các ngươi, nghe nói, các ngươi ở trấn trên bán bao tay gì gì đó, thứ tốt như vậy, sao lại bán cho mấy kẻ không biết nhìn hàng kia."

Trần Tiểu Mễ vừa nghe liền biết Dương Hằng Chi cũng nhớ thương bao tay, bất quá bao tay bán rất được, đều đã bán hết.

"Nếu như Dương công tử thích, chỗ ta còn mấy đôi, bất quá, không nhiều lắm." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Lâm.

Dương Hằng Chi sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn nói: "Thật sự còn sao?"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Còn a, bất quá không nhiều lắm."

Lục Lâm lấy ra ba đôi bao tay từ trong xe la đưa cho Dương Hằng Chi.

Dương Hằng Chi thấy trong đó có một đôi làm bằng lông hồ ly giống mấy đứa cùng trường liền vui sướng không thôi.

"Bao tay lông hồ ly cư nhiên vẫn còn a." Dương Hằng Chi tràn đầy ngoài ý muốn nói.

"Ta nghĩ Dương công tử có thể sẽ thích nên cố ý chừa lại cho ngài."

"Để Lục tiểu ca bận tâm rồi." Dương Hằng Chi cho Lục Lâm năm lượng bạc, cũng không muốn tìm hiểu thêm liền mang theo bao tay rời đi.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, có chút khó hiểu nói: "Sao lại còn bao tay a?"

Lục Lâm cười cười, nói: "Ban đầu là chừa lại cho mình mang, bất quá, nếu đã gặp Dương thiếu gia thì bán cho hắn."

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, cho mình mang thì lấy cái bằng lông thỏ là được rồi, cần gì lông hồ ly chứ! Đúng là đại thiếu gia.

Lục Lâm cùng ba huynh đệ Trần gia ăn không ít thứ ở hợp chợ, chơi đến lúc chạng vạng, mới dẹp đường hồi phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook