Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại
Chương 14: Hạt châu pha lê*
Diệp Ức Lạc
17/08/2023
*Hạt châu pha lê: hẳn là viên bi)
Sau mấy ngày thu hoạch, cuối cùng Trần Tiểu Mễ cũng có một vụ thu hoạch lớn, Trần Tiểu Mễ đánh được một đầu lợn rừng.
Một màn Trần Tiểu Mễ đem lợn rừng kéo xuống núi, có rất nhiều người thấy được.
Trần Tiểu Mễ uy danh hiển hách, cũng không có ai dám tiến lên dò hỏi cái gì, bất quá không ít người đều toát ra thần sắc hâm mộ.
Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Trần Tiểu Mễ mang về một đầu lợn rừng lớn, liền cao hứng nhảy nhót.
Trần Tiểu Mễ về đến nhà, liền đem lợn rừng ra mổ xẻ.
Trần Tiểu Mễ tính toán đem mấy bộ phận không đáng giá như xương heo, đầu heo, máu heo đều lưu lại trong nhà, còn mấy bộ phận còn lại thì đều bán đi.
Buổi tối Lục Lâm làm món huyết đậu hủ xào tỏi, lại làm thêm cháo thịt.
Cháo củ từ hương vị rất không tồi, nhưng cả ngày đều ăn cháo củ từ, Lục Lâm cảm thấy đã ngán. Bất quá, ba huynh đệ Trần gia đều rất thích, tựa hồ ăn hoài không chán.
Thật vất vả lắm Trần Tiểu Mễ mới đánh được lợn rừng, cuối cùng Lục Lâm tìm được rồi cơ hội làm một loại cháo khác.
Xương heo này là thứ tốt a! Giàu có Collagen, còn có thể bổ Canxi......
Ở kiếp trước, xương heo còn đắc hơn so với thịt.
Thời điểm Lục Lâm nấu cháo, cố ý đem xương cốt đều gõ nát, nấu ra cốt tủy.
Dạ dày lợn rừng cũng là thứ tốt, thứ này rất dày, kiếp trước lợn rừng thưa thớt, mấy ông chủ có tiên bỏ ra một số tiền lớn thu mua dạ dày lợn rừng, một cái có thể bán được hai ngàn*, bất quá, theo Trần Tiểu Thái nói, mấy lần trước Trần Tiểu Mễ đều ném đi thứ này, thật là lãng phí a.
*1 NDT = 3426,26 VND => 2000NDT = 6 852 526,42 VND
(Mắc vãi =_=)
Trần Tiểu Mễ ăn cháo xương thịt đầu, thầm nghĩ: Đem chuyện trong bếp giao cho Lục Lâm quả nhiên là đúng, không nghĩ tới cháo xương lại ăn ngon như vậy, trước kia thế nhưng lại lãng phí không ít a, thịt heo xào tỏi ăn cũng rất ngon.
Lục Lâm nhìn chén đĩa bị ăn sạch sẽ, thầm nghĩ: ba huynh đệ Trần gia đều không kén ăn a! Hơn nữa ăn uống cũng thực không tồi.
Trần Tiểu Mễ ăn xương heo, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, xương heo rất là cứng, xương cốt giống như là bị thứ gì đó cắt thành hai nữa rất chỉnh tề, hẳn là một vũ khí rất sắc bén, không biết đó là thứ vũ khí gì.
Trần Tiểu Mễ là thợ săn, đương nhiên sẽ thập phần ham thích vũ khí.
Trần Tiểu Mễ nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không có hỏi ra.
.............
"Đại ca, ngươi muốn vào thành sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Bán đồ rồi mua vài thứ trở về."
Vốn dĩ mấy ngày trước đã tính vào thành, nhưng đồ trong nhà càng ăn càng nhiều, mấy ngày nay Trần Tiểu Mễ thu hoạch lại không nhiều lắm, thường xuyên qua lại nên chậm trễ.
Lục Lâm biết Trần Tiểu Mễ muốn vào thành, thập phần cao hứng.
"Ngươi ngồi xe bò đi sao?" Lục Lâm tiếp thu ký ức của nguyên chủ biết được, trong nhà lí chính có một chiếc xe bò, thôn dân nếu muốn đi vào trong trấn, sẽ bỏ ra hai văn tiền, đi theo xe đi.
Trần Tiểu Mễ đổi đổi sắc mặt, có chút không cao hứng nói: "Đi bộ."
Lục Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh, thanh danh Trần Tiểu Mễ ở trong thôn kém như thế, muốn đi nhờ xe bò đương nhiên cũng khó khăn, hơn nữa, xe bò nhà lí chính cũng không phải lúc nào cũng sẽ lên trấn trên, hợp lại mấy nhà rồi mới cùng nhau đi.
Vốn dĩ Lục Lâm còn thấy kỳ quái, vì cái gì Trần Tiểu Mễ lại mỗ heo đưa lên trấn trên, mà không phải đem bán toàn bộ, không nghĩ tới là do lợn chết quá nặng.
"Ta cũng muốn đi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Có thể, nhưng cũng phải đi bộ."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được." Lục Lâm tới đây mấy ngày, vẫn luôn rất tò mò với huyện thành cổ đại.
Lục Lâm do dự một chút, nói: "Ta có một thứ, muốn lên trấn trên bán, không biết ngươi có tìm được người nào mua hay không."
"Là thứ gì?" Trần Tiểu Mễ tò mò hỏi.
Lục Lâm lấy ra một hạt châu pha lê, ánh mắt Trần Tiểu Mễ lập tức bị hạt châu pha lê kia hấp dẫn.
Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, có không ít thứ tốt, nhưng đa số đều rất cổ quái, không thể lấy ra bán.
Hai ngày trước, thời điểm Lục Lâm lén xem trộm quầy bán quà vặt, phát hiện bên trong có bảy tám hạt châu pha lê, khi Lục Lâm còn nhỏ, ở nông thôn còn lưu hành loại đồ chơi này. Sau khi điều kiện tốt hơn, thứ này đã bị các loại đồ chơi mới lạ màu mè hoa lá hẹ thay thế.
Lục Lâm biết nơi này cũng tồn tại chế phẩm của pha lê, bất quá, chỉ có thương nhân ngoại quốc đưa vào bán, đầu cơ trục lợi.
Hạt châu pha lê nữa trong suốt, bên trong có một ít hoa văn tự nhiên, ở kiếp trước, thứ này ném đầy đường chỉ sợ cũng không ai thèm nhặt, nhưng ở chỗ này, lại có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy kích động nói: "Hạt châu này thật đẹp a! Thứ này ở đâu ra vậy?"
Lục Lâm đã sớm biết Trần Tiểu Mễ sẽ hỏi, liền nói là tám năm trước, lúc hắn còn là một hài tử choai choai, thấy người xa lạ đuổi theo một thương nhân, thứ này là rớt ra từ trong bao quần áo của thương nhân.
Trần Tiểu Mễ nghe nói là tang vật, sắc mặt có chút thay đổi, ngay sau đó lại bình thường trở lại.
Đã là chuyện của nhiều năm trước, mấy năm nay chinh chiến liên miên, người chết đếm không xuể, đã chuyện của mấy năm trước, hẳn là không có ai truy cứu.
"Ta sẽ tìm người mua, bất quá, thứ này trong mắt của quý nhân cũng không quá quý, hẳn là không bán được bao nhiêu tiền."
Lục Lâm cười cười, nói: "Có thể bán được tiền là được rồi, bán được tiền, liền mua thêm một ít đồ trong nhà."
Trần Tiểu Mễ nghe xong, rất vừa lòng, rất nhanh sẽ đến mùa đông, có thể kiếm nhiều một chút, đương nhiên là chuyện tốt.
Sau mấy ngày thu hoạch, cuối cùng Trần Tiểu Mễ cũng có một vụ thu hoạch lớn, Trần Tiểu Mễ đánh được một đầu lợn rừng.
Một màn Trần Tiểu Mễ đem lợn rừng kéo xuống núi, có rất nhiều người thấy được.
Trần Tiểu Mễ uy danh hiển hách, cũng không có ai dám tiến lên dò hỏi cái gì, bất quá không ít người đều toát ra thần sắc hâm mộ.
Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch nhìn thấy Trần Tiểu Mễ mang về một đầu lợn rừng lớn, liền cao hứng nhảy nhót.
Trần Tiểu Mễ về đến nhà, liền đem lợn rừng ra mổ xẻ.
Trần Tiểu Mễ tính toán đem mấy bộ phận không đáng giá như xương heo, đầu heo, máu heo đều lưu lại trong nhà, còn mấy bộ phận còn lại thì đều bán đi.
Buổi tối Lục Lâm làm món huyết đậu hủ xào tỏi, lại làm thêm cháo thịt.
Cháo củ từ hương vị rất không tồi, nhưng cả ngày đều ăn cháo củ từ, Lục Lâm cảm thấy đã ngán. Bất quá, ba huynh đệ Trần gia đều rất thích, tựa hồ ăn hoài không chán.
Thật vất vả lắm Trần Tiểu Mễ mới đánh được lợn rừng, cuối cùng Lục Lâm tìm được rồi cơ hội làm một loại cháo khác.
Xương heo này là thứ tốt a! Giàu có Collagen, còn có thể bổ Canxi......
Ở kiếp trước, xương heo còn đắc hơn so với thịt.
Thời điểm Lục Lâm nấu cháo, cố ý đem xương cốt đều gõ nát, nấu ra cốt tủy.
Dạ dày lợn rừng cũng là thứ tốt, thứ này rất dày, kiếp trước lợn rừng thưa thớt, mấy ông chủ có tiên bỏ ra một số tiền lớn thu mua dạ dày lợn rừng, một cái có thể bán được hai ngàn*, bất quá, theo Trần Tiểu Thái nói, mấy lần trước Trần Tiểu Mễ đều ném đi thứ này, thật là lãng phí a.
*1 NDT = 3426,26 VND => 2000NDT = 6 852 526,42 VND
(Mắc vãi =_=)
Trần Tiểu Mễ ăn cháo xương thịt đầu, thầm nghĩ: Đem chuyện trong bếp giao cho Lục Lâm quả nhiên là đúng, không nghĩ tới cháo xương lại ăn ngon như vậy, trước kia thế nhưng lại lãng phí không ít a, thịt heo xào tỏi ăn cũng rất ngon.
Lục Lâm nhìn chén đĩa bị ăn sạch sẽ, thầm nghĩ: ba huynh đệ Trần gia đều không kén ăn a! Hơn nữa ăn uống cũng thực không tồi.
Trần Tiểu Mễ ăn xương heo, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, xương heo rất là cứng, xương cốt giống như là bị thứ gì đó cắt thành hai nữa rất chỉnh tề, hẳn là một vũ khí rất sắc bén, không biết đó là thứ vũ khí gì.
Trần Tiểu Mễ là thợ săn, đương nhiên sẽ thập phần ham thích vũ khí.
Trần Tiểu Mễ nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng không có hỏi ra.
.............
"Đại ca, ngươi muốn vào thành sao?" Trần Tiểu Thái hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Bán đồ rồi mua vài thứ trở về."
Vốn dĩ mấy ngày trước đã tính vào thành, nhưng đồ trong nhà càng ăn càng nhiều, mấy ngày nay Trần Tiểu Mễ thu hoạch lại không nhiều lắm, thường xuyên qua lại nên chậm trễ.
Lục Lâm biết Trần Tiểu Mễ muốn vào thành, thập phần cao hứng.
"Ngươi ngồi xe bò đi sao?" Lục Lâm tiếp thu ký ức của nguyên chủ biết được, trong nhà lí chính có một chiếc xe bò, thôn dân nếu muốn đi vào trong trấn, sẽ bỏ ra hai văn tiền, đi theo xe đi.
Trần Tiểu Mễ đổi đổi sắc mặt, có chút không cao hứng nói: "Đi bộ."
Lục Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh, thanh danh Trần Tiểu Mễ ở trong thôn kém như thế, muốn đi nhờ xe bò đương nhiên cũng khó khăn, hơn nữa, xe bò nhà lí chính cũng không phải lúc nào cũng sẽ lên trấn trên, hợp lại mấy nhà rồi mới cùng nhau đi.
Vốn dĩ Lục Lâm còn thấy kỳ quái, vì cái gì Trần Tiểu Mễ lại mỗ heo đưa lên trấn trên, mà không phải đem bán toàn bộ, không nghĩ tới là do lợn chết quá nặng.
"Ta cũng muốn đi." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Có thể, nhưng cũng phải đi bộ."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được." Lục Lâm tới đây mấy ngày, vẫn luôn rất tò mò với huyện thành cổ đại.
Lục Lâm do dự một chút, nói: "Ta có một thứ, muốn lên trấn trên bán, không biết ngươi có tìm được người nào mua hay không."
"Là thứ gì?" Trần Tiểu Mễ tò mò hỏi.
Lục Lâm lấy ra một hạt châu pha lê, ánh mắt Trần Tiểu Mễ lập tức bị hạt châu pha lê kia hấp dẫn.
Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, có không ít thứ tốt, nhưng đa số đều rất cổ quái, không thể lấy ra bán.
Hai ngày trước, thời điểm Lục Lâm lén xem trộm quầy bán quà vặt, phát hiện bên trong có bảy tám hạt châu pha lê, khi Lục Lâm còn nhỏ, ở nông thôn còn lưu hành loại đồ chơi này. Sau khi điều kiện tốt hơn, thứ này đã bị các loại đồ chơi mới lạ màu mè hoa lá hẹ thay thế.
Lục Lâm biết nơi này cũng tồn tại chế phẩm của pha lê, bất quá, chỉ có thương nhân ngoại quốc đưa vào bán, đầu cơ trục lợi.
Hạt châu pha lê nữa trong suốt, bên trong có một ít hoa văn tự nhiên, ở kiếp trước, thứ này ném đầy đường chỉ sợ cũng không ai thèm nhặt, nhưng ở chỗ này, lại có thể lập tức hấp dẫn ánh mắt Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy kích động nói: "Hạt châu này thật đẹp a! Thứ này ở đâu ra vậy?"
Lục Lâm đã sớm biết Trần Tiểu Mễ sẽ hỏi, liền nói là tám năm trước, lúc hắn còn là một hài tử choai choai, thấy người xa lạ đuổi theo một thương nhân, thứ này là rớt ra từ trong bao quần áo của thương nhân.
Trần Tiểu Mễ nghe nói là tang vật, sắc mặt có chút thay đổi, ngay sau đó lại bình thường trở lại.
Đã là chuyện của nhiều năm trước, mấy năm nay chinh chiến liên miên, người chết đếm không xuể, đã chuyện của mấy năm trước, hẳn là không có ai truy cứu.
"Ta sẽ tìm người mua, bất quá, thứ này trong mắt của quý nhân cũng không quá quý, hẳn là không bán được bao nhiêu tiền."
Lục Lâm cười cười, nói: "Có thể bán được tiền là được rồi, bán được tiền, liền mua thêm một ít đồ trong nhà."
Trần Tiểu Mễ nghe xong, rất vừa lòng, rất nhanh sẽ đến mùa đông, có thể kiếm nhiều một chút, đương nhiên là chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.