Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 28: Tiền công làm người ta hâm mộ

Diệp Ức Lạc

17/08/2023

Đám người Lưu Quý Dũng đi đường, không khỏi bắt đầu nghị luận.

"Cha, Trần Tiểu Mễ kia là người không tồi a! Không giống người khác đồn đãi một chút nào." Lưu Văn nói.

Đám người Lưu Quý Dũng là người thôn Đại Loan kế bên Đại Thạch thôn, cũng có người ở thôn Đại Thạch gả qua thôn Đại Loan, chuyện của Trần Tiểu Mễ nháo lớn như vậy, hỏi thăm một chút là biết ngay.

Bởi vì Trần Tiểu Mễ mời bọn họ cũng có chút kỳ quái, cho nên, Lưu Quý Dũng trở về cũng hỏi thăm một chút, sau khi hỏi thăm được, hắn liền minh bạch nguyên nhân Trần Tiểu Mễ không trả giá.

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy bút sinh ý này vẫn có thể tiếp nhận, cho dù Trần Tiểu Mễ có lợi hại thì trong nhà vẫn còn hai đứa nhỏ, bọn họ lại có tới năm người a! Nếu như Trần Tiểu Mễ không đưa tiền đúng ngày, cùng lắm thì bọn họ không làm nữa.

Bất quá, qua một ngày tiếp xúc, Lưu Quý Dũng phát hiện sự tình so với tưởng tượng của bọn hắn tốt hơn nhiều.

Trần Tiểu Mễ ôn hòa, Lục Lâm cũng rất hào phóng, nấu cho bọn hắn một nồi cháo lớn như vậy, có đồ ăn có thịt, tiền công còn cao, làm một ngày trả tiền một ngày, tuy đường đi xa một chút nhưng đây cũng là không có biện pháp nào.

Tiếu Đại Lực gãi gãi đầu, nói: "Cháo kia thật là ngon a."

Trước kia, Tiếu Đại Lực đi theo Lưu Quý Dũng đi xây nhà cho con thừ tự của một hộ nhà giàu, hắn là học đồ, một ngày chỉ có mười lăm văn tiền, được bao một bữa ăn trưa, nhưng cũng chỉ là cháo gạo lức, căn bản ăn không đủ no, ăn được một hồi bụng lại đói tiếp.

So sánh một chút, Trần Tiểu Mễ thật đúng là quá phúc hậu.

Cho thêm Thổ Côn vào cháo, cư nhiên lại ngon như vậy, Tiếu Đại Lực bỗng nhiên cảm thấy chờ xây xong nhà cho Trần Tiểu Mễ, hắn cũng có thể đến núi phụ cận Đại Loan thôn đào một ít về ăn.

Tiếu Đại Lực cảm thấy thôn dân Đại Thạch Thôn thật là ngốc a! Chuyện tốt như vậy cư nhiên lại đẩy ra bên ngoài.

Trần Tiểu Mễ mua không ít gạch ở lò gạch, hai học đồ liền hỗ trợ khuân gạch.

Thôn dân kiêng kị Trần Tiểu Mễ, nhưng không sợ hai học đồ làm việc cho nhà Trần Tiểu Mễ.



"Hai người các ngươi đang làm việc cho nhà Trần Tiểu Mễ sao?" Một cái thôn dân đi tới bên người hai huynh đệ hỏi.

Tiếu Đại Lực gật gật đầu.

"Các ngươi biết không? Cai song nhi Trần Tiểu Mễ kia không đơn giản đâu......" Thôn dân ra vẻ thần bí nói.

Tiếu Đại Lực "Nga" một tiếng, bởi vì trước đó đều đã hỏi thăm qua, Tiếu Đại Lực không hề tò mò với cái song nhi không đơn giản trong miệng thôn dân.

Trần Tiểu Mễl là cái dạng gì, thì liên quan gì đến bọn họ, chỉ cần làm việc trả tiền là được rồi, trước kia, Tiếu Đại Lực cũng từng làm việc cho người nhà giàu, tiền thuê cũng khá tốt, thế nhưng khi hoàn thành công việc, lúc trả tiền nếu người ta thấy chỗ nào làm không vừa ý liền ép giá một chút.

Trần Tiểu Mễ thì lại khác, thức ăn tốt, ngày nào làm xong đều trả tiền ngày đó, tiền công cũng rất rộng rãi, lúc làm việc, Trần Tiểu Mễ cũng rất ít khi khoa tay múa chân, công việc này cũng rất tốt.

Còn có giường đất kia của nhà Trần Tiểu Mễ, đó đúng thật là thứ tốt, nếu như có thể học được vậy sau này cũng thêm một món nghề.

Bất quá, hiện tại bọn họ chủ mới làm ở đây được mấy ngày, đương nhiên không thể học hỏi chuyện giường đất ở của người ta.

Thôn dân thấy hai huynh đệ không có hứng thú nói chuyện, liền có chút sốt ruột, "Hẳn là các ngươi cũng đã nghe nói qua, cái song nhi Trần Tiểu Mễ kia có một cổ sức lực kìa quái, ngay cả lão hổ y cũng đánh chết được, y còn đánh người lung tung, Trần gia không có biện pháp nào nên mới phân gia cho y, các ngươi không sợ sao?"

Tiếu Đại Lực liếc mắt nhìn thôn dân một cái, nói: "Bọn ta làm việc cho người ta, chuyện của chủ nhà, không có liên quan gì tới bọn ta, chỉ cần làm việc xong trả tiền là được."

Tiếu Đại Lực cảm thấy thôn dân Đại Thạch Thôn là chuyện bé xe ra to, không phải chỉ là một song nhi thôi sao? Tuy rằng y giết được lão hổ, nhưng nói không chừng trước đó lão hổ kia đã chết rồi, y chỉ là kéo lão hổ kia từ trên núi xuống mà thôi.

Thôn dân thấy Tiếu Đại Lực cùng Tiếu Đại Thạch không chịu tiếp thu, liển lắc lắc đầu, chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép.

Hai huynh đệ Tiếu Đại Lực làm việc ở nhà Trần Tiểu Mễ được ba ngày, liền gặp được vài thôn dân tiến lên hỏi chuyện, không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn hai huynh đệ, làm hai huynh đệ thập phần cạn lời, quan nhiều lần, hai huynh đệ liền tập thành thói quen.

Lục Lâm biết rõ ràng mấy hành vi của thôn dân, thấy đám người Lưu Quý Dũng không rút lui trong lòng liền an tâm không ít.

Đương nhiên, đương nhiên nếu đám người Lưu Quý Dũng thật sự không muốn làm, hắn cũng không ngại, cùng lắm thì hắn lại bỏ thêm chút tiền, mời người khác.



Mấy thôn dân của Đại Thạch thôn vốn dĩ còn tưởng rằng mấy người kia làm ở chỗ Lục Lâm mấy ngày liền làm không nổi nữa, không nghĩ tới lại có thể kiên trì đến tận bây giờ.

Vào mùa đông, có rất nhiều người đều rảnh rỗi, mấy người này cũng muốn tìm một công việc tốt để làm, đầu năm nay, việc ít người nhiều.

Có đôi khi lên trấn trên mỏi mắt trông chờ cả một ngày, cũng không chờ được việc làm, nhưng đi một đoạn đường xa như vậy, dù sao cũng phải kiếm được việc gì tốt một chút, có vài người nhận được việc làm gia đinh cho nhà khác liền không vui.

Trong thôn có vài người quanh co lòng vòng hỏi thăm tiền công của đám người Lưu lão hán, biết được liền líu lưỡi không thôi.

Biết mấy tiểu tử choai choai làm giúp cũng được hai mươi văn tiền một ngày, cái lão làm lâu năm kia được tới bốn mươi văn tiền một ngày, không ít người đều cảm thấy có chút buồn bực.

Tiền công Trần Tiểu Mễ trả còn muốn cao hơn một chút so với nhà bình thường, còn bao một bữa cơm.

Trong thôn ít ruộng mà người thì nhiều, chuyện tốt như vậy, sao có thể để người ngoài thôn làm, Lục Lâm không có một chút không được tự nhiên nào đem lí chính ra làm bia đỡ đạn, nói với người ta là, lí chính nói người trong thôn đều bận việc không ai nguyện ý làm việc cho hắn.

Trong thôn có những người nhìn chằm chằm tiền công làm việc, cũng có người nhìn chằm chằm cách làm giường đất, này không phải là cái cớ, cũng không thể hỏi Trần Tiểu Mễ giường đất này làm như thế nào, nhưng nếu đi làm việc cho Trần Tiểu Mễ, chẳng những có thể kiếm tiền, nói không chừng còn có thể học được cách làm giường đất.

Vài ngày sau, liền có mấy người đi tìm lí chính, nói là Trần Tiểu Mễ mời người ngoài thôn làm việc, chuyện này không thích hợp.

Loại chuyện này, tốt nhất là nên tìm người ở trong thôn, trong thôn cũng không phải là không có ai, lí chính không nên chưa hỏi qua người trong thôn mà đã quyết định chuyện này rồi tiện nghi cho người ngoài thôn, Trương Tiến bị làm sinh khí không nhẹ.

Trương Thành cho rằng với thanh danh của Trần Tiểu Mễ, trước kia, ông cũng muốn tìm người giúp Trần Tiểu Mễ xây nhà, nhưng không có ai nguyện ý đi, nhưng sau khi mấy người này thấy tiền công người ngoài kiếm được, thì trong lòng liền không vui.

Đám người Lưu Quý Dũng làm việc ở nhà Lục Lâm được sáu ngày, liền có mấy thôn dân tìm tới cửa nói là do lí chính lầm, sao trong thôn lại không có ai nguyện ý làm việc bọn hắn chứ, mấy chuyện như xây nhà này, trong thôn có rất nhiều người muốn làm.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ thương lượng một chút, từ trong đám thôn dân, tuyển ra sáu người để thuê.

Chuyện sửa nhà đã để cho đám người Lưu Quý Dũng làm, nhưng Lục Lâm còn muốn xây thêm chuồng lừa và chuồng gà, ngỗng, việc vẫn còn nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook