Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại
Chương 73: Tiểu Thái được hoan nghênh
Diệp Ức Lạc
17/08/2023
"Tiểu Thái vẫn còn nhỏ, suy xét chuyện thành thân có hơi sớm a.” Trần Tiểu Mễ nói.
“Cũng đâu phải thành thân, chỉ là đính hôn.” Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương* thường làm rất nhiều cha mẹ ở kiếp trước mâu thuẫn, trước khi con cái vào cao trung**, nghiêm cấm con cái yêu đương, yêu sớm ở trong mắt mọi người là hành vi đại nghịch bất đạo***.
*Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước có lợi, ra tay sau bất lợi.
**Cao trung: cấp 3
***Nguyên văn: ly kinh phản đạo = đại nghịch bất đạo
Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, lại thúc giục con cái mau chóng tìm đối tượng, ở rất nhiều nơi, 30 tuổi mà không kết hôn, càng làm người ta căm thù đến tận xương tuỷ hơn cả yêu sớm.
Tuổi tác con cái càng lớn, rất nhiều cha mẹ càng ngày càng hạ thấp tiêu chuẩn đối tượng của con cái.
Nếu như qua 30, cha mẹ nhà trai còn đỡ, còn cha mẹ nhà gái có khi chỉ cần giới tính là nam thì được rồi.
Nhưng mà, mấy chuyện tình duyên kiểu này, thì vẫn phải xem duyên phận.
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, nói: “Cho dù là đính hôn, cũng không thể tìm một nha đầu như vậy.”
Trần Tiểu Mễ vẫn có chút hiểu biết hiểu biết Trịnh thị, bà ta là một người đàn bà càn rỡ, cho dù nữ nhi của bà ta là người tốt, nhưng kết thân với một người như bà ta, còn không đến ba ngày là đã đến tống tiền.
“Cho nên, ta cũng không có đáp ứng.” Lục Lâm nói.
Vốn dĩ Lục Lâm cho rằng chuyện của Trịnh thị chỉ là ngoài ý muốn, kết quả lại phát hiện liên tục có người lại đây cầu hôn, đương nhiên đối phương cũng không thể nói trắng ra, chỉ là mang theo nữ nhi lại đây chuyển động một vòng, để Trần Tiểu Thái nhận mặt, lại cùng Lục Lâm hàn huyên vài câu.
Lúc thím Trịnh gặp được Lục Lâm, liền khen nữ nhi của mình với Lục Lâm, nào là xinh đẹp, thông minh, hiền huệ…… Còn vượng gia.
Tuy rằng cha mẹ luôn nghĩ rằng con mình là tốt nhất, nhưng Lục Lâm vẫn là cảm thấy thím Trịnh nói hơi khoa trương, tiểu cô nương lông còn chưa mọc đều, sao có thể nhìn ra được là có vượng gia hay không.
Vốn dĩ Lục Lâm cho rằng chuyện thím Trịnh đến chỉ là ngoài ý muốn, không tới mấy ngày, Lục Lâm đã bị trình độ đoạt tay của Tiểu Thái dọa khiếp sợ, thím Trịnh đến, như là mở ra một cái miệng cống, tiếp theo hồng thủy liền dũng mãnh đổ tới, thậm chí còn có bà mối tới cửa dò hỏi Lục Lâm, Trần Tiểu Thái thích dạng nào.
Lục Lâm tràn đầy kinh ngạc nói: “Thật là không thể tưởng tượng được a, cư nhiên có nhiều nha đầu coi trọng Tiểu Thái như vậy.”
Trong khoảng thời gian này, luôn luôn có người tìm Lục Lâm, đều là mấy bà thím rất biết nói chuyện.
Tìm được hắn, tất nhiên là đối phương sẽ vây quanh hắn lải nhải thật lâu, cố tình đối phương lại còn không có ác ý, duỗi tay không đánh người mặt cười, hắn cũng không thể làm quá mức.
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: “Đúng là có chút ngoài ý muốn.”
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ còn lo lắng không ai muốn Tiểu Thái, kết quả lại phát hiện một đống người muốn cướp hắn.
“Chỉ cần có tiền là được.” Lục Lâm nói.
Hắn căn bản không đáp ứng bất kỳ lời cầu hôn nào, nhưng có mấy bà thím khi nói chuyện phiếm với hắn, trong tối ngoài sáng không ngừng nhắc tới phong cảnh khi Lục Trình Ngọc thành thân, ba mươi lượng sính lễ a, còn có đỏ thẫm kiệu hoa, rõ ràng là chuyện của Trần Tiểu Thái, cũng không nên lấy chuyện đó ra so.
Với giá trị con người hiện tại của Lục Lâm, làm phô trương cũng không có gì khó, nhưng căn bản là không cần thiết a, Lục Lâm vẫn luôn thờ phụng đạo lý tài không lộ bạch*, đặc biệt Lục Lâm cảm thấy trị an ở cổ đại, cũng không quá tốt, nếu thật sự làm phô trương, người Lục gia cùng Trần gia còn có thể ngồi yên được sao.
Lục Lâm múc nước trong sân, Trần Tiểu Thái đi tới, kéo kéo ống tay áo của Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: “Sao thế?”
Trần Tiểu Thái cúi đầu, sau một lúc trầm mặc, đỏ mặt nói: “Có người muốn đính hôn với ta sao?”
Lục Lâm gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi rất được hoan nghênh, ở nông thôn có không ít nha đầu coi trọng ngươi, còn có Trương Á, nghe nói tiểu cô nương là thôn hoa nha."
Hắn không cảm thấy, một cái gia hoả lớn lên giống đậu khô bốn mùa, vì cái gì sẽ được bầu là thôn hoa, nhưng mà mọi người đều truyền nhau như vậy, có thể đây là thẩm mỹ của nhiều người ở thế giới này, tiểu cô nương này lớn lên cũng không tệ lắm nhỉ?
Trần Tiểu Thái cúi đầu, nói: “Ta không thích những người đó, ngươi đừng đáp ứng.”
Trần Tiểu Thái không thích mấy nha đầu đó tí nào, cũng không phải là do diện mạo gì đó, mà là, Trần Tiểu Thái cảm thấy mấy người này coi trọng hắn, chỉ là vì nghĩ tới ngày lành, hiện tại cuộc sống của hắn quá tốt, mấy người đó chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, hắn lại không nghĩ vậy, huống chi, hắn đã thích người khác rồi.
Trần Tiểu Thái do dự một chút, câu nói kế tiếp, cuối cùng cũng không nói ra.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Ta đã giúp ngươi từ chối, ngươi mới có bao lớn, định thân cái gì a! Làm việc hai năm, tiết kiệm đủ tiền cưới vợ rồi tính. Tiền cưới lão bà, ngươi phải tự kiếm mới có thành ý, ta và đại ca ngươi, còn phải nuôi con nữa, gánh nặng thật lớn, khi ngươi thành hôn, chúng ta sẽ không cho ngươi bao nhiêu tiền đâu.”
Trần Tiểu Thái bĩu môi, nói: “Ta biết rồi, hiện tại tiền công của ta rất cao.”
Vạn Thiết là do Lục Lâm mua, nên chỉ cần bao ăn, không cần phải trả tiền công, nhưng Lục Lâm vẫn trả tiền công cho hắn, một tháng nửa lượng bạc, hiện tại Trần Tiểu Thái làm phần việc của Vạn Thiết, cũng lãnh tiền công giống vậy, còn được trích phần trăm, nên tiền công của Trần Tiểu Thái rất cao Trần, Tiểu Thái vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm đi, tiền đón dâu của ta, tự ta kiếm."
Trần Tiểu Thái rất có tự tin trong chuyện tích cóp tiền rước lão bà, hắn mới mười một, nếu kết thân, ít nhất phải chờ đến 13, 14 tuổi, tiêu dùng của hắn cũng không nhiều, cứ theo cái đà này, một năm tiết kiệm mười lượng bạc không phải là vấn đề, ba năm sau, cũng có hơn ba mươi lượng.
Lục Lâm: “……” Tiểu tử Trần Tiểu Thái này, thật đúng là có chí khí a!
Trương gia.
“Nương, Lục Lâm nói thế nào a?” Trương Á hỏi.
Mã thị bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử thúi Lục Lâm kia nói, Trần Tiểu Thái quá nhỏ, nên vẫn chưa suy xét.”
Trương Á "nga” một tiếng, “Có phải Lục Lâm không nói với Trần Tiểu Thái hay không?”
Mã thị cũng rất tự tin về nữ nhi của mình, cho nên, sau khi bị Lục Lâm cự tuyệt, nàng cũng đã trực tiếp đến tiệm nói chuyện với Trần Tiểu Thái, nhưng Trần Tiểu Thái nói hắn còn nhỏ, không muốn định thân.
Tiểu tử Trần Tiểu Thái kia là đồ ngốc a!
Kỳ thật Trương Á cũng không thích Trần Tiểu Thái, trong đám nha đầu trong thôn, Trương Á cũng coi như là đẹp, trong thôn có không ít tiểu tử thích đảo quanh Trương Á.
Trong trí nhớ của Trương Á, Trần Tiểu Thái nhỏ nhỏ gầy gầy, khô quắt, Lý lão thái thái luôn nói Trần Tiểu Thái là đứa bất hiếu, còn vô phúc, nãi nãi của nàng cũng nói như vậy, nói huynh đệ Trần gia đều là tang môn tinh, khắc chết cha mẹ, bảo nàng đừng tới gần ba huynh đệ kia, để tránh bị lây vận đen.
Trong ấn tượng của Trương Á, Trần Tiểu Thái luôn bẩn hề hề, quần áo rách tung toé, trước kia gặp được Trần Tiểu Thái, Trương Á đều tránh đi từ xa.
Nhưng gần đây, mọi người đều nói khác đi, nói Trần Tiểu Thái rất tốt, tuổi còn nhỏ, mà đã rất có bản lĩnh.
Trần Tiểu Mễ có tiền, nếu như gả cho Trần Tiểu Thái, nói không chừng Trần Tiểu Mễ sẽ nguyện ý cho ba mươi lượng sính lễ.
Lúc Lục Trình Ngọc thành thân, tiểu hài tử trong thôn đều chạy tới xem, sau đó, sự hoành tráng của hôn lễ làm mọi người bàn tán thật lâu.
Trương Á nghe mẫu thân khuyên thật lâu, mới miễn cưỡng đồng ý tiếp nhận Trần Tiểu Thái, nhưng lại không nghĩ tới, chỉ có một mình bọn họ nhiệt tình, vốn dĩ Trương Á không quá muốn gả cho Trần Tiểu Thái, nhưng sau khi bị cự tuyệt, lại có chút ủy khuất.
Người đầu tiên trong thôn nói chuyện hôn sự với Lục Lâm là Trịnh thị của Trương gia, có người đi đầu, mới có người liên tục tới tìm Lục Lâm.
Ở trong mắt Trương Á, Trương Thiên của Trịnh thị bị cự tuyệt là chuyện đương nhiên rồi, tiểu nha đầu kia vừa đen vừa mập, trước kia còn nói xấu Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Thái coi trọng nàng mới là lạ, nhưng mà Trần Tiểu Thái cư nhiên cũng chướng mắt nàng.
Vốn dĩ Trương Á cảm thấy Trần Tiểu Thái không tốt, người trong nhà muốn gả nàng cho Trần Tiểu Thái là có chút ủy khuất nàng. Lại căn bản không nghĩ tới, nàng cũng sẽ bị cự tuyệt, liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.”
"Cái tên Lục Lâm này không biết là muốn tìm dạng người gì cho Trần Tiểu Thái!"
Mã thị thầm nghĩ: Hiện tại Trần Tiểu Mễ đã không còn giống như trước kia, cả gia đình này đều làm việc ở trấn trên, một năm Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ kiếm bốn mươi lượng, huống chi, Trần Tiểu Thái cũng làm việc ở đó, một năm chắc hẳn phải kiếm hơn ba, bốn mươi lượng, hai năm có thể sẽ là bảy, tám chục lượng, mấy nhà tới tìm Lục Lâm, muốn định ra hôn sự đều bị Lục Lâm từ chối, có người nói, Lục Lâm thật không hổ là người của Lục gia, hắn cũng chướng mắt nha đầu trong thôn như Lục Trình Ngọc, chỉ sợ là hắn muốn kết thân với người trong thành, nhưng mà Lục Trình Ngọc là thư sinh, Trần Tiểu Thái lại chỉ là một kẻ làm thuê, kém xa Lục Trình Ngọc.
Lục Lâm không thường về quê, trong thôn có tin tức gì, cũng không truyền tới tai Lục lâm được, nên hắn hoàn toàn không biết, những người bị hắn cự tuyệt có bao nhiêu tức giận, nhưng cho dù Lục Lâm biết, hắn cũng sẽ không coi là chuyện to tát gì.
Thẩm a bà không yên tâm đất trong thôn, nên lúc rảnh rỗi sẽ về nông thôn chăm sóc một chuyến.
Thẩm Trì ngồi trên xe, tinh thần có chút héo.
Thẩm a bà khống chế xe la, nói: “A Trì, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Trì lắc lắc đầu, nói: “Không sao ạ.”
Gần đây, ngoại trừ thắt dây đeo Thẩm Trì còn phụ giúp trong tiệm, nên Thẩm Trì cũng biết trong thôn có người tới tìm Trần Tiểu Thái, Thẩm Trì cũng không biết mình bị làm sao, nhìn thấy những người đó cầu hôn Trần Tiểu Thái, y liền cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thẩm a bà nhìn Thẩm Trì, thầm thở dài một hơi.
Thẩm a bà cũng cảm thấy Trần Tiểu Thái không tồi, nhưng hiện tại nhà bọn họ và Trần gia chênh lệch quá lớn, hơn nữa, tổ tôn bọn họ cũng đã thiếu Lục Lâm quá nhiều ân tình, đương nhiên cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Thẩm Trì cúi đầu, không nói gì thêm.
Thẩm a bà về tới nông thôn, liền ra cửa, Thẩm Trì cũng đi theo.
“Thẩm Trì, về rồi sao!” Một phụ nhân béo nhìn thấy Thẩm Trì, liền đi tới.
Thẩm Trì gật gật đầu.
“Thẩm Trì, tiền công của ngươi cũng không ít đâu nhỉ.”
Thẩm Trì lắc lắc đầu, nói: “Không nhiều lắm.” Nhờ làm dây đeo, một tháng Thẩm Trì có thể kiếm được mấy trăm văn tiền, trong khoảng thời gian này, y giúp việc trong tiệm, Lục Lâm tăng tiền tiền công cho y, Thẩm Trì không có mặt mũi lấy.
“Ngươi không có nhiều, vậy chắc là Trần Tiểu Thái kiếm được không ít nhỉ, hắn chính là chưởng quầy, tiền công của chưởng quầy luôn hơn một lượng bạc, cũng không biết, Trần Tiểu Thái học được tính sổ từ đâu.”
Thẩm Trì không nói gì, số học cũng là một môn học, đa số người biết tính sổ đều rất quý trọng hiểu biết của mình, nếu người trong nhà muốn học thì có thể dạy, còn người ngoài muốn học thì phải trả một bút học phí thật lớn.
T
hẩm Trì cúi đầu, nói: “Tiểu Thái nhiều hơn ta.”
“Trần tiểu nhị nhiều tiền không tốt sao, hắn chướng mắt tất cả nha đầu trong thôn, có phải là hắn coi trọng ngươi hay không, hiện tại Trần gia đã khác xưa, chắc là Trần Tiểu Mễ đã tích cóp được không ít bạc rồi.” Phụ nhân béo đánh giá Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Ta không biết nhiều về chuyện của Tiểu Mễ ca.”
“Ngươi và Trần Tiểu Thái thân như vậy, hắn không nói với ngươi chuyện của ca hắn sao?” Giọng nói của phụ nhân béo đã bắt đầu âm dương quái khí.
Dù Thẩm Trì có trì độn cũng biết đối phương có ý gì, nhịn không được đỏ mặt.
Thẩm a bà thấy Trịnh Mẫn tìm Thẩm Trì, vội vội vàng vàng chạy tới, “Ngươi tìm ta tôn tử làm gì?”
Trịnh thị không phải người dễ chọc, lập tức nói: “Thẩm a bà ngươi tức giận cái gì chứ, ta chỉ khen tôn tử ngươi hai câu thôi, mới bao lớn mà đã biết câu dẫn hán tử, một cái tiểu song nhi, suốt ngày xuất đầu lộ diện, còn không biết kiểm điểm.”
“Cái bà mập đáng chết này.” Thẩm a bà bị chọc tức, cả mặt xanh mét, quơ cái cào, đánh qua Trịnh thị.
Trịnh thị né tránh, nói: “Có gan làm, không có gan nghe người ta nói sao, một tiểu ca nhi, cùng một tiểu hán tử thân thiết như vậy, vội vàng hiến thân……”
“Bà tám đáng chết, chỉ biết nói hươu nói vượn, coi ta có xé nát miệng ngươi hay không.”
Thẩm Trì về nông thôn một chuyến, bị không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, y ở nông thôn không nổi nữa, liền về trấn trên tới.
Sau khi Thẩm Trì trở về, cảm xúc có chút hạ xuống.
“Cũng đâu phải thành thân, chỉ là đính hôn.” Cái gọi là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương* thường làm rất nhiều cha mẹ ở kiếp trước mâu thuẫn, trước khi con cái vào cao trung**, nghiêm cấm con cái yêu đương, yêu sớm ở trong mắt mọi người là hành vi đại nghịch bất đạo***.
*Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước có lợi, ra tay sau bất lợi.
**Cao trung: cấp 3
***Nguyên văn: ly kinh phản đạo = đại nghịch bất đạo
Chờ sau khi tốt nghiệp đại học, lại thúc giục con cái mau chóng tìm đối tượng, ở rất nhiều nơi, 30 tuổi mà không kết hôn, càng làm người ta căm thù đến tận xương tuỷ hơn cả yêu sớm.
Tuổi tác con cái càng lớn, rất nhiều cha mẹ càng ngày càng hạ thấp tiêu chuẩn đối tượng của con cái.
Nếu như qua 30, cha mẹ nhà trai còn đỡ, còn cha mẹ nhà gái có khi chỉ cần giới tính là nam thì được rồi.
Nhưng mà, mấy chuyện tình duyên kiểu này, thì vẫn phải xem duyên phận.
Trần Tiểu Mễ trợn trắng mắt, nói: “Cho dù là đính hôn, cũng không thể tìm một nha đầu như vậy.”
Trần Tiểu Mễ vẫn có chút hiểu biết hiểu biết Trịnh thị, bà ta là một người đàn bà càn rỡ, cho dù nữ nhi của bà ta là người tốt, nhưng kết thân với một người như bà ta, còn không đến ba ngày là đã đến tống tiền.
“Cho nên, ta cũng không có đáp ứng.” Lục Lâm nói.
Vốn dĩ Lục Lâm cho rằng chuyện của Trịnh thị chỉ là ngoài ý muốn, kết quả lại phát hiện liên tục có người lại đây cầu hôn, đương nhiên đối phương cũng không thể nói trắng ra, chỉ là mang theo nữ nhi lại đây chuyển động một vòng, để Trần Tiểu Thái nhận mặt, lại cùng Lục Lâm hàn huyên vài câu.
Lúc thím Trịnh gặp được Lục Lâm, liền khen nữ nhi của mình với Lục Lâm, nào là xinh đẹp, thông minh, hiền huệ…… Còn vượng gia.
Tuy rằng cha mẹ luôn nghĩ rằng con mình là tốt nhất, nhưng Lục Lâm vẫn là cảm thấy thím Trịnh nói hơi khoa trương, tiểu cô nương lông còn chưa mọc đều, sao có thể nhìn ra được là có vượng gia hay không.
Vốn dĩ Lục Lâm cho rằng chuyện thím Trịnh đến chỉ là ngoài ý muốn, không tới mấy ngày, Lục Lâm đã bị trình độ đoạt tay của Tiểu Thái dọa khiếp sợ, thím Trịnh đến, như là mở ra một cái miệng cống, tiếp theo hồng thủy liền dũng mãnh đổ tới, thậm chí còn có bà mối tới cửa dò hỏi Lục Lâm, Trần Tiểu Thái thích dạng nào.
Lục Lâm tràn đầy kinh ngạc nói: “Thật là không thể tưởng tượng được a, cư nhiên có nhiều nha đầu coi trọng Tiểu Thái như vậy.”
Trong khoảng thời gian này, luôn luôn có người tìm Lục Lâm, đều là mấy bà thím rất biết nói chuyện.
Tìm được hắn, tất nhiên là đối phương sẽ vây quanh hắn lải nhải thật lâu, cố tình đối phương lại còn không có ác ý, duỗi tay không đánh người mặt cười, hắn cũng không thể làm quá mức.
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: “Đúng là có chút ngoài ý muốn.”
Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ còn lo lắng không ai muốn Tiểu Thái, kết quả lại phát hiện một đống người muốn cướp hắn.
“Chỉ cần có tiền là được.” Lục Lâm nói.
Hắn căn bản không đáp ứng bất kỳ lời cầu hôn nào, nhưng có mấy bà thím khi nói chuyện phiếm với hắn, trong tối ngoài sáng không ngừng nhắc tới phong cảnh khi Lục Trình Ngọc thành thân, ba mươi lượng sính lễ a, còn có đỏ thẫm kiệu hoa, rõ ràng là chuyện của Trần Tiểu Thái, cũng không nên lấy chuyện đó ra so.
Với giá trị con người hiện tại của Lục Lâm, làm phô trương cũng không có gì khó, nhưng căn bản là không cần thiết a, Lục Lâm vẫn luôn thờ phụng đạo lý tài không lộ bạch*, đặc biệt Lục Lâm cảm thấy trị an ở cổ đại, cũng không quá tốt, nếu thật sự làm phô trương, người Lục gia cùng Trần gia còn có thể ngồi yên được sao.
Lục Lâm múc nước trong sân, Trần Tiểu Thái đi tới, kéo kéo ống tay áo của Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: “Sao thế?”
Trần Tiểu Thái cúi đầu, sau một lúc trầm mặc, đỏ mặt nói: “Có người muốn đính hôn với ta sao?”
Lục Lâm gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi rất được hoan nghênh, ở nông thôn có không ít nha đầu coi trọng ngươi, còn có Trương Á, nghe nói tiểu cô nương là thôn hoa nha."
Hắn không cảm thấy, một cái gia hoả lớn lên giống đậu khô bốn mùa, vì cái gì sẽ được bầu là thôn hoa, nhưng mà mọi người đều truyền nhau như vậy, có thể đây là thẩm mỹ của nhiều người ở thế giới này, tiểu cô nương này lớn lên cũng không tệ lắm nhỉ?
Trần Tiểu Thái cúi đầu, nói: “Ta không thích những người đó, ngươi đừng đáp ứng.”
Trần Tiểu Thái không thích mấy nha đầu đó tí nào, cũng không phải là do diện mạo gì đó, mà là, Trần Tiểu Thái cảm thấy mấy người này coi trọng hắn, chỉ là vì nghĩ tới ngày lành, hiện tại cuộc sống của hắn quá tốt, mấy người đó chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, hắn lại không nghĩ vậy, huống chi, hắn đã thích người khác rồi.
Trần Tiểu Thái do dự một chút, câu nói kế tiếp, cuối cùng cũng không nói ra.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Ta đã giúp ngươi từ chối, ngươi mới có bao lớn, định thân cái gì a! Làm việc hai năm, tiết kiệm đủ tiền cưới vợ rồi tính. Tiền cưới lão bà, ngươi phải tự kiếm mới có thành ý, ta và đại ca ngươi, còn phải nuôi con nữa, gánh nặng thật lớn, khi ngươi thành hôn, chúng ta sẽ không cho ngươi bao nhiêu tiền đâu.”
Trần Tiểu Thái bĩu môi, nói: “Ta biết rồi, hiện tại tiền công của ta rất cao.”
Vạn Thiết là do Lục Lâm mua, nên chỉ cần bao ăn, không cần phải trả tiền công, nhưng Lục Lâm vẫn trả tiền công cho hắn, một tháng nửa lượng bạc, hiện tại Trần Tiểu Thái làm phần việc của Vạn Thiết, cũng lãnh tiền công giống vậy, còn được trích phần trăm, nên tiền công của Trần Tiểu Thái rất cao Trần, Tiểu Thái vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm đi, tiền đón dâu của ta, tự ta kiếm."
Trần Tiểu Thái rất có tự tin trong chuyện tích cóp tiền rước lão bà, hắn mới mười một, nếu kết thân, ít nhất phải chờ đến 13, 14 tuổi, tiêu dùng của hắn cũng không nhiều, cứ theo cái đà này, một năm tiết kiệm mười lượng bạc không phải là vấn đề, ba năm sau, cũng có hơn ba mươi lượng.
Lục Lâm: “……” Tiểu tử Trần Tiểu Thái này, thật đúng là có chí khí a!
Trương gia.
“Nương, Lục Lâm nói thế nào a?” Trương Á hỏi.
Mã thị bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử thúi Lục Lâm kia nói, Trần Tiểu Thái quá nhỏ, nên vẫn chưa suy xét.”
Trương Á "nga” một tiếng, “Có phải Lục Lâm không nói với Trần Tiểu Thái hay không?”
Mã thị cũng rất tự tin về nữ nhi của mình, cho nên, sau khi bị Lục Lâm cự tuyệt, nàng cũng đã trực tiếp đến tiệm nói chuyện với Trần Tiểu Thái, nhưng Trần Tiểu Thái nói hắn còn nhỏ, không muốn định thân.
Tiểu tử Trần Tiểu Thái kia là đồ ngốc a!
Kỳ thật Trương Á cũng không thích Trần Tiểu Thái, trong đám nha đầu trong thôn, Trương Á cũng coi như là đẹp, trong thôn có không ít tiểu tử thích đảo quanh Trương Á.
Trong trí nhớ của Trương Á, Trần Tiểu Thái nhỏ nhỏ gầy gầy, khô quắt, Lý lão thái thái luôn nói Trần Tiểu Thái là đứa bất hiếu, còn vô phúc, nãi nãi của nàng cũng nói như vậy, nói huynh đệ Trần gia đều là tang môn tinh, khắc chết cha mẹ, bảo nàng đừng tới gần ba huynh đệ kia, để tránh bị lây vận đen.
Trong ấn tượng của Trương Á, Trần Tiểu Thái luôn bẩn hề hề, quần áo rách tung toé, trước kia gặp được Trần Tiểu Thái, Trương Á đều tránh đi từ xa.
Nhưng gần đây, mọi người đều nói khác đi, nói Trần Tiểu Thái rất tốt, tuổi còn nhỏ, mà đã rất có bản lĩnh.
Trần Tiểu Mễ có tiền, nếu như gả cho Trần Tiểu Thái, nói không chừng Trần Tiểu Mễ sẽ nguyện ý cho ba mươi lượng sính lễ.
Lúc Lục Trình Ngọc thành thân, tiểu hài tử trong thôn đều chạy tới xem, sau đó, sự hoành tráng của hôn lễ làm mọi người bàn tán thật lâu.
Trương Á nghe mẫu thân khuyên thật lâu, mới miễn cưỡng đồng ý tiếp nhận Trần Tiểu Thái, nhưng lại không nghĩ tới, chỉ có một mình bọn họ nhiệt tình, vốn dĩ Trương Á không quá muốn gả cho Trần Tiểu Thái, nhưng sau khi bị cự tuyệt, lại có chút ủy khuất.
Người đầu tiên trong thôn nói chuyện hôn sự với Lục Lâm là Trịnh thị của Trương gia, có người đi đầu, mới có người liên tục tới tìm Lục Lâm.
Ở trong mắt Trương Á, Trương Thiên của Trịnh thị bị cự tuyệt là chuyện đương nhiên rồi, tiểu nha đầu kia vừa đen vừa mập, trước kia còn nói xấu Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Thái coi trọng nàng mới là lạ, nhưng mà Trần Tiểu Thái cư nhiên cũng chướng mắt nàng.
Vốn dĩ Trương Á cảm thấy Trần Tiểu Thái không tốt, người trong nhà muốn gả nàng cho Trần Tiểu Thái là có chút ủy khuất nàng. Lại căn bản không nghĩ tới, nàng cũng sẽ bị cự tuyệt, liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.”
"Cái tên Lục Lâm này không biết là muốn tìm dạng người gì cho Trần Tiểu Thái!"
Mã thị thầm nghĩ: Hiện tại Trần Tiểu Mễ đã không còn giống như trước kia, cả gia đình này đều làm việc ở trấn trên, một năm Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ kiếm bốn mươi lượng, huống chi, Trần Tiểu Thái cũng làm việc ở đó, một năm chắc hẳn phải kiếm hơn ba, bốn mươi lượng, hai năm có thể sẽ là bảy, tám chục lượng, mấy nhà tới tìm Lục Lâm, muốn định ra hôn sự đều bị Lục Lâm từ chối, có người nói, Lục Lâm thật không hổ là người của Lục gia, hắn cũng chướng mắt nha đầu trong thôn như Lục Trình Ngọc, chỉ sợ là hắn muốn kết thân với người trong thành, nhưng mà Lục Trình Ngọc là thư sinh, Trần Tiểu Thái lại chỉ là một kẻ làm thuê, kém xa Lục Trình Ngọc.
Lục Lâm không thường về quê, trong thôn có tin tức gì, cũng không truyền tới tai Lục lâm được, nên hắn hoàn toàn không biết, những người bị hắn cự tuyệt có bao nhiêu tức giận, nhưng cho dù Lục Lâm biết, hắn cũng sẽ không coi là chuyện to tát gì.
Thẩm a bà không yên tâm đất trong thôn, nên lúc rảnh rỗi sẽ về nông thôn chăm sóc một chuyến.
Thẩm Trì ngồi trên xe, tinh thần có chút héo.
Thẩm a bà khống chế xe la, nói: “A Trì, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Trì lắc lắc đầu, nói: “Không sao ạ.”
Gần đây, ngoại trừ thắt dây đeo Thẩm Trì còn phụ giúp trong tiệm, nên Thẩm Trì cũng biết trong thôn có người tới tìm Trần Tiểu Thái, Thẩm Trì cũng không biết mình bị làm sao, nhìn thấy những người đó cầu hôn Trần Tiểu Thái, y liền cảm thấy có chút hụt hẫng.
Thẩm a bà nhìn Thẩm Trì, thầm thở dài một hơi.
Thẩm a bà cũng cảm thấy Trần Tiểu Thái không tồi, nhưng hiện tại nhà bọn họ và Trần gia chênh lệch quá lớn, hơn nữa, tổ tôn bọn họ cũng đã thiếu Lục Lâm quá nhiều ân tình, đương nhiên cũng không thể yêu cầu quá nhiều.
Thẩm Trì cúi đầu, không nói gì thêm.
Thẩm a bà về tới nông thôn, liền ra cửa, Thẩm Trì cũng đi theo.
“Thẩm Trì, về rồi sao!” Một phụ nhân béo nhìn thấy Thẩm Trì, liền đi tới.
Thẩm Trì gật gật đầu.
“Thẩm Trì, tiền công của ngươi cũng không ít đâu nhỉ.”
Thẩm Trì lắc lắc đầu, nói: “Không nhiều lắm.” Nhờ làm dây đeo, một tháng Thẩm Trì có thể kiếm được mấy trăm văn tiền, trong khoảng thời gian này, y giúp việc trong tiệm, Lục Lâm tăng tiền tiền công cho y, Thẩm Trì không có mặt mũi lấy.
“Ngươi không có nhiều, vậy chắc là Trần Tiểu Thái kiếm được không ít nhỉ, hắn chính là chưởng quầy, tiền công của chưởng quầy luôn hơn một lượng bạc, cũng không biết, Trần Tiểu Thái học được tính sổ từ đâu.”
Thẩm Trì không nói gì, số học cũng là một môn học, đa số người biết tính sổ đều rất quý trọng hiểu biết của mình, nếu người trong nhà muốn học thì có thể dạy, còn người ngoài muốn học thì phải trả một bút học phí thật lớn.
T
hẩm Trì cúi đầu, nói: “Tiểu Thái nhiều hơn ta.”
“Trần tiểu nhị nhiều tiền không tốt sao, hắn chướng mắt tất cả nha đầu trong thôn, có phải là hắn coi trọng ngươi hay không, hiện tại Trần gia đã khác xưa, chắc là Trần Tiểu Mễ đã tích cóp được không ít bạc rồi.” Phụ nhân béo đánh giá Thẩm Trì, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Ta không biết nhiều về chuyện của Tiểu Mễ ca.”
“Ngươi và Trần Tiểu Thái thân như vậy, hắn không nói với ngươi chuyện của ca hắn sao?” Giọng nói của phụ nhân béo đã bắt đầu âm dương quái khí.
Dù Thẩm Trì có trì độn cũng biết đối phương có ý gì, nhịn không được đỏ mặt.
Thẩm a bà thấy Trịnh Mẫn tìm Thẩm Trì, vội vội vàng vàng chạy tới, “Ngươi tìm ta tôn tử làm gì?”
Trịnh thị không phải người dễ chọc, lập tức nói: “Thẩm a bà ngươi tức giận cái gì chứ, ta chỉ khen tôn tử ngươi hai câu thôi, mới bao lớn mà đã biết câu dẫn hán tử, một cái tiểu song nhi, suốt ngày xuất đầu lộ diện, còn không biết kiểm điểm.”
“Cái bà mập đáng chết này.” Thẩm a bà bị chọc tức, cả mặt xanh mét, quơ cái cào, đánh qua Trịnh thị.
Trịnh thị né tránh, nói: “Có gan làm, không có gan nghe người ta nói sao, một tiểu ca nhi, cùng một tiểu hán tử thân thiết như vậy, vội vàng hiến thân……”
“Bà tám đáng chết, chỉ biết nói hươu nói vượn, coi ta có xé nát miệng ngươi hay không.”
Thẩm Trì về nông thôn một chuyến, bị không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, y ở nông thôn không nổi nữa, liền về trấn trên tới.
Sau khi Thẩm Trì trở về, cảm xúc có chút hạ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.