Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim
Chương 122
A Từ Cô Nương
08/07/2020
"Phải phải phải, anh chính là ỷ vào việc em thích anh nên mới muốn làm gì thì làm." Thẩm Trọng Thành cũng không phản bác Tạ Dư An, anh hỏi cậu, "Cho nên anh thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Tạ Dư An nhảy khỏi ngực anh, ôm lấy gà nướng cay rồi nói: "Không thể."
Thẩm Trọng Thành cười cười mắng cậu: "Vậy mà em còn nói mình là gà con."
"Em nói với ông xã mình là gà con thì làm sao?" Tạ Dư An cũng học đùa giỡn lưu manh theo anh, "Anh có bản lĩnh thì mau báo công an tới bắt em đi."
Thẩm Trọng Thành đầu hàng, lắc đầu nói: "Quá thích em cho nên không nỡ."
Tạ Dư An nói khẽ: "Em cũng rất thích anh."
Địa điểm quay ban đầu của 《 Kinh Uyên Lục 》 là ở Vân Sơn, gần vùng biên giới phía nam Trung Quốc, kinh tế không phải rất phát triển, nhưng bởi vì điều này mà nơi đây vẫn giữ được nét duyên dáng độc đáo của dân tộc Vân Sơn,cho nên đầu bếp ở đây nướng ra được thịt gà vừa thơm lại vừa giòn, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác chảy nước miếng, muốn động đậy ngón trỏ.
Mà cái con gà nướng cay cũng đúng là tăng thêm nhiều ớt như lời mà Thẩm Trọng Thành đã nói, nhìn món ăn ngon này, Tạ Dư An nuốt một ngụm nước bọt, tiếp đó ngước mắt xác nhận với Thẩm Trọng Thành lần nữa: "Em thật sự có thể ăn con gà này sao?"
Nếu như cậu ăn cay thì sẽ không thể sờ cúp của Thẩm Trọng Thành.
Sang hôm sau không bị tiêu chảy còn tốt, nếu như bị tiêu chảy thì cái mông của cậu sẽ thật sự đau nhức.
"Đương nhiên là không thể." Thẩm Trọng Thành trả lời lại, anh ngồi vào bên cạnh Tạ Dư An, thò tay cầm lấy gà trên tay cậu rồi xé thành từng miếng cho dễ ăn rồi mới đưa tới trước mặt Tạ Dư An, "Em phải chia một nửa cho chồng em."
Tạ Dư An nhìn chằm chằm vào thịt gà trước mặt mình vài giây, sau đó ôm lấy cổ Thẩm Trọng Thành rồi gặm một cái lên môi anh: "Ông xã tốt với em quá đi."
"Cũng chỉ có hiện tại em mới ngả ngớn dính lấy anh." Thẩm Trọng Thành cười hai tiếng, tiếp đó đẩy đầu Tạ Dư An ra, Đừng ôm hôn anh nữa, mau ăn gà của em đi, không lát nữa bị lạnh lại ăn không ngon."
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An không ăn cơm cho nên đặc biệt tìm một tiệm cơm làm gà nướng dưới chân núi, anh không chỉ chuẩn bị mỗi con gà này mà còn dùng những nguyên liệu trong bếp của homestay để làm rượu gạo ngọt và món sữa trứng hấp, anh cùng cậu ăn hết toàn bộ con gà. Tay nghề của Thẩm Trọng Thành thì khỏi phải nói, Tạ Dư An ăn đến mức bụng căng tròn, cậu dựa vào bả vai của Thẩm Trọng Thành để tiêu hóa thức ăn, cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc của đời người chẳng qua chỉ như thế này, Thẩm Trọng Thành để mặc cho cậu dựa vào, cầm điện thoại nhấn nhấn, giống như đang gõ chữ.
Tạ Dư An liếc mắt nhìn thử màn hình của anh, thấy Thẩm Trọng Thành đang gõ một bài weibo mới ở tài khoản "Chuyên dùng để show chuyện tình cảm" chuẩn bị đăng lên.
Tạ Dư An lại gần hỏi anh: "Ơ, anh muốn đăng weibo à?"
Thẩm Trọng Thành không có nhìn Tạ Dư An, nhưng khi thấy cậu lại gần thì hôn lên đỉnh đầu cậu một chút: "Đúng vậy, không phải mấy ngày nay ít yêu em vài ngày hay sao? Anh bổ sung thêm."
Thật ra Thẩm Trọng Thành không chỉ muốn điểm danh bổ sung mà còn muốn show tình cảm____ con gà nướng cay, còn có rượu gạo ngọt và sữa trứng hấp, và cả khung cảnh của căn homestay đều là tư liệu sống để anh khoe ra.
Thẩm Trọng Thành không muốn người khác không nhìn thấy anh show tình cảm, cho nên lần này anh không chỉ show thôi mà còn muốn spam, muốn cho mỗi một người theo dõi anh đều thấy anh và Tạ Dư An rốt cuộc thắm thiết bao nhiêu, không thích thì cứ việc bỏ theo dõi, dù sao thì anh cũng vẫn muốn show tình cảm.
Thế nhưng Tạ Dư An lại đè bàn tay đang gõ chữ của Thẩm Trọng Thành lại: "Không được không được, anh đừng đăng."
"Sao vậy?" Thẩm Trọng Thành dừng lại hỏi cậu.
Tạ Dư An nói thật: "Em muốn làm chuyện xấu."
Nếu hiện tại Thẩm Trọng Thành đăng weibo show tình cảm thì không còn thú vị nữa, cậu vẫn đang chờ xem Tân Y Nhu với Lăng Đông Vũ diễn trò mà.
"Đứa nhỏ hư hỏng này lại muốn làm chuyện xấu gì đây? Đừng nói em muốn để mọi người nghĩ hai chúng ta chia tay, sau đó em tìm người yêu mới rồi cắm sừng anh nhá?" Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì nhìn Tạ Dư An, mặc dù miệng thì nói thế nhưng động tác trên tay lại không dừng lại, vẫn chiều theo yêu cầu của Tạ Dư An là rời khỏi weibo, không bổng sung điểm danh, cũng không đăng bài mới.
Tạ Dư An cười nói: "Trước tiên không nói cho anh biết, chờ em làm xong chuyện xấu rồi tính."
Thẩm Trọng Thành cười cười lắc đầu: "Rốt cuộc là ai ỷ vào việc ai thích ai, muốn làm gì thì làm?"
"Là anh nha." Tạ Dư An không chút do dự mà ụp nồi lên người Thẩm Trọng Thành, thế nhưng ngay sau đó lại nói với anh rằng, "Nhưng mà đêm dài đằng đẵng, chi bằng chúng ta xem cái cúp mà anh đã nói chút ha?"
Thẩm Trọng Thành: "???"
Lần này đến lượt Thẩm Trọng Thành sửng sờ, sau khi run sợ hai giây thì sờ sờ đầu Tạ Dư An rồi nói: "Bé cưng ngốc, em nốn à?"
"Em không có bị sốt." Tạ Dư An kéo tay của Thẩm Trọng Thành xuống, tiện thể sửa lại lời nói bậy bạ của anh, "Cái đó không phải là do anh nói à?"
Tạ Dư An quơ quơ tay trước mặt của Thẩm Trọng Thành, nhắc lại câu mà Thẩm Trọng Thành vừa nói. Thật ra Tạ Dư An cũng rất đau lòng việc Thẩm Trọng Thành phải chạy đến vùng núi Vân Sơn hẻo lánh xa xôi này để gặp cậu, nói cho cùng thì Thẩm Trọng Thành hoàn toàn có thể sống tốt ở Hoa Thành, đợi thêm vài tháng cậu quay phim xong là có thể trở về. Cho nên việc cậu ăn gà nướng cay có thể không làm đến bước cuối cùng, thế nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không còn cách chơi khác.
Nghe Tạ Dư An nói xong thì Thẩm Trọng Thành lại càng kinh hãi: "?!"
Thẩm Trọng Thành làm sao có thể nghĩ đến việc chỉ bằng một con gà nướng cay mà đã dụ được Tạ Dư An chủ động như vậy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm thấy hôm nay Tạ Dư An chủ động như vậy lại hơi đáng sợ, anh luôn có linh cảm gì đó không rõ ràng: "Chờ đã cục cưng, không đúng, hôm nay em làm sao vậy?"
"Em có sao đâu." Tạ Dư An hỏi lại anh, "Không phải là anh muốn à? Vậy thì còn phản kháng cái gì?"
Thẩm Trọng Thành cũng nói: "Đúng, là anh muốn, nhưng anh phản kháng không phải là vì em không phản kháng sao?"
Tạ Dư An nói: "Anh là chồng em thì sao em lại phản kháng?"
"Tối qua trên giường em đâu có nói như vậy." Thẩm Trọng Thành cũng bắt đầu tủi thân, anh kéo áo khoác xuống rồi chỉ vào dấu răng đều đặn trên vai mình, "Em xem vết răng cắn của mình đi này."
Tạ Dư An chết cũng không thừa nhận, vẫn cố lươn lẹo: "Tối qua anh là MC trao giải mà...."
Thẩm Trọng Thành vừa bực mình vừa buồn cười: "Sao anh chơi nhập vai mà anh không biết gì hết vậy?"
"Ừa đúng." Giọng điệu của Tạ Dư An vô cùng qua loa, "Không sai, chính là như vậy."
Thẩm Trọng Thành chỉ có thể hùa theo cậu: "Ừa ừa ừa, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Tạ Dư An hiếm khi chủ động, cơ hội này Thẩm Trọng Thành đương nhiên sẽ không từ chối.
Chẳng qua bình thường đều là Thẩm Trọng Thành đâm cậu, từ trước tới giờ Tạ Dư An chưa từng đâm cho nên không thạo việc này lắm, cậu hơi lo lắng mà hỏi Thẩm Trọng Thành: "Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?"
Thẩm Trọng Thành: "...."
Sao anh lại có cảm giác chỉ cần Tạ Dư An nói những lời này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Thẩm Trọng Thành suy nghĩ một chút, dù gì đêm nay anh cũng không có ý định làm cái gì bởi vì sự an toàn của cậu, Thẩm Trọng Thành nghĩ đêm nay hai người chỉ ngủ thôi là được rồi, vì vậy mà anh nói với Tạ Dư An: "Cục cưng này, hay là bỏ đi, ở đây nhiều muỗi lắm, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm đi."
"Không được! Muỗi nhiều thì đốt nhang muỗi." Thế nhưng vào lúc này Tạ Dư An lại dâng lên lòng hiếu kỳ, cho nên cậu kiên quyết nói, "Em phải thử một chút."
"Được được được, vậy em thử đi." Thấy Tạ Dư An kiên quyết như vậy, Thẩm Trọng Thành chỉ đành nghe theo ý cậu, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc dặn dò Tạ Dư An, "Cục cưng, cẩn thận một chút, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nghe chưa."
Tạ Dư An gật đầu, trả lời rất qua loa lấy lệ: "Ừa ừa em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu."
Thẩm Trọng Thành càng nghe càng lo lắng, kết quả lúc này, cửa phòng homestay lại bị gõ, hai người họ đều hết hồn.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói âm u của một người đàn ông trung niên, trong đó còn mang theo khẩu âm của người Vân Sơn, phát ra vào ban đêm có chút u ám: "Này em giai, có muốn phịch gái không?"
"Mẹ nó chứ sao lại có người?" Sau khi Thẩm Trọng Thành nghe người đàn ông trung niên nói xong thì không nhịn được mà mắng, "Đm, tôi muốn mẹ ông ấy!"
"Hả? Như thế không tốt lắm đâu?" Người đàn ông trung niên rõ ràng ngây ngẩn cả người, sau đó do dự nói, "Mẹ tôi không làm công việc này."
Thẩm Trọng Thành: "...."
"Ha ha ha ha ha....." Tạ Dư An cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thẩm Trọng Thành ngay lập tức nhìn về phía Tạ Dư An, tức giận nói: "Em còn cười được sao?"
"Ôi em xin lỗi mà bé cưng." Tạ Dư An vội vàng dỗ anh, thò tay muốn xoa xoa Thẩm Trọng Thành. "Mới nãy có phải em bóp anh đau không, để em xoa xoa cho nha."
"Bé cưng, bé cưng, tốt nhất là em cứ ngồi yên đấy, không được nhúc nhích." Thẩm Trọng Thành vội vã kéo chăn lên che mình lại, ngăn cản Tạ Dư An tới gần, anh nói với Tạ Dư An bằng giọng rất dịu dàng, thế nhưng với người đàn ông trung niên ngoài cửa thì lại không được tốt như vậy, anh lớn tiếng mắng, "Không muốn, cút!"
"Sao cậu lại dữ như vậy, không muốn thì không muốn, tôi thấy hai người đều là đàn ông, sợ các người ban đêm cô đơn cho nên mới có lòng tốt tới hỏi." Người đàn ông trung niên sau khi bị Thẩm Trọng Thành rống lên thì cũng hơi tủi thân, "Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết được người có lòng tốt."
(*狗咬吕洞宾,不识好人心: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là "chó cắn", nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt". Cả một câu chuyện nên ai tò mò thì search gg đọc chơi nha, đoạn này mình trích trên mạng một phần nhỏ thôi =))))
"Phụt____ha ha ha!" Tạ Dư An không nhịn được mà cười ra tiếng, sau khi nhìn sang Thẩm Trọng Thành thì vội vã điều chỉnh sắc mặt trở lại nghiêm chỉnh, không chịu thừa nhận, "Em không có cười, em thật sự không cười."
Hiện giờ Thẩm Trọng Thành không có thời gian để xử lí Tạ Dư An, anh tiếp tục mắng người đàn ông ngoài cửa: "Con mẹ nó chứ không phải ông thấy chúng tôi có hai người hả, sao còn hỏi tôi có muốn gái hay không? Ông cảm thấy bộ dạng của tôi giống như cần em gái à?"
"Sao lại không cần?" Người đàn ông trung niên vẫn không hiểu logic trong đó, "Chính là không có con gái nên mới phải tìm gái chứ."
"Bọn tôi là GAY!" Thẩm Trọng Thành nổi điên, Tạ Dư An nghĩ nếu không phải anh đang không mặc quần thì đã bay ra ngoài cãi nhau với người kia rồi, "Là GAY đó hiểu không? Là kiểu chỉ thích đàn ông đó! Tôi và người yêu đều tới cho nên bọn tôi không cần em gái!"
"Ố ồ, hóa ra quan hệ của hai người là như vậy." Rốt cuộc người đàn ông trung niên cũng nghe hiểu, nhưng vẫn hơi tủi thân, "Tôi là người sống trên núi, không hiểu cái này, cậu phải nói sớm chứ."
Thẩm Trọng Thành: "???"
Người này còn cảm thấy tủi thân được sao? Anh thấy homestay này ở trên núi, xung quanh không có bóng người nào, rất yên tĩnh cho nên mới dẫn Tạ Dư An tới chỗ này, đâu có biết nơi vắng vẻ như này còn có thể có người mò tới hỏi anh có muốn phịch gái hay không? Với cả anh có cơ hội nói với người này mình là GAY sao? Anh có biết sẽ gặp phải người này đâu, lại còn gặp ngay thời điểm quan trọng!"
"Bố không muốn! Mau cút đi!" Thẩm Trọng Thành cũng không kiên nhẫn, gằn giọng nói, "Việc này là phạm pháp, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức."
Người đàn ông trung niên vẫn rất ngông cuồng, ở ngoài cửa mà hô: "Mày muốn báo thì cứ báo đi, mày không dọa được bố đâu, mày lại không thấy được mặt của bố."
"Cái đm___" Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì lập tức vén chăn mặc quần, xem ra là muốn đi ra ngoài đấu với người đàn ông trung niên.
Tạ Dư An ôm lấy eo của anh khuyên can: "Thôi bỏ đi mà, anh đừng tức giận mà bé cưng."
Người đàn ông trung niên miệng thì nói Thẩm Trọng Thành không dọa được mình, nhưng có lẽ là biết mình ngông cuồng như vậy có thể sẽ bị đánh cho nên sau khi hô xong thì liền bỏ chạy, lúc Thẩm Trọng Thành đi ra thì không bắt được người, anh trở về ngồi bên mép giường, lồng ngực phập phồng rõ ràng là rất tức giận.
Anh quay lưng về phía Tạ Dư An cho nên cậu không biết anh đang làm gì.
Bị phá đám như vậy, rõ ràng là tối nay Thẩm Trọng Thành đã không còn hứng thú chơi cúp với Tạ Dư An, sau khi anh quay lưng về phía Tạ Dư An thì liền chui vào chăn, Tạ Dư An vừa thấy buồn cười vừa đau lòng anh, cậu ôm anh nói đủ lời dỗ ngon dỗ ngọt một hồi lâu. Đợi sang hôm sau, Tạ Dư An mới biết được tối qua Thẩm Trọng Thành quay lưng về phía cậu làm gì.
Thẩm Trọng Thành có lẽ là thật sự rất tức giận, cho nên anh dùng acc chính để đăng lên weibo_____
【Thẩm Trọng Thành Nhi: Mẹ nó chứ đời này tôi ghét nhất là có người hơn nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của tôi:) 】
Tạ Dư An nhảy khỏi ngực anh, ôm lấy gà nướng cay rồi nói: "Không thể."
Thẩm Trọng Thành cười cười mắng cậu: "Vậy mà em còn nói mình là gà con."
"Em nói với ông xã mình là gà con thì làm sao?" Tạ Dư An cũng học đùa giỡn lưu manh theo anh, "Anh có bản lĩnh thì mau báo công an tới bắt em đi."
Thẩm Trọng Thành đầu hàng, lắc đầu nói: "Quá thích em cho nên không nỡ."
Tạ Dư An nói khẽ: "Em cũng rất thích anh."
Địa điểm quay ban đầu của 《 Kinh Uyên Lục 》 là ở Vân Sơn, gần vùng biên giới phía nam Trung Quốc, kinh tế không phải rất phát triển, nhưng bởi vì điều này mà nơi đây vẫn giữ được nét duyên dáng độc đáo của dân tộc Vân Sơn,cho nên đầu bếp ở đây nướng ra được thịt gà vừa thơm lại vừa giòn, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác chảy nước miếng, muốn động đậy ngón trỏ.
Mà cái con gà nướng cay cũng đúng là tăng thêm nhiều ớt như lời mà Thẩm Trọng Thành đã nói, nhìn món ăn ngon này, Tạ Dư An nuốt một ngụm nước bọt, tiếp đó ngước mắt xác nhận với Thẩm Trọng Thành lần nữa: "Em thật sự có thể ăn con gà này sao?"
Nếu như cậu ăn cay thì sẽ không thể sờ cúp của Thẩm Trọng Thành.
Sang hôm sau không bị tiêu chảy còn tốt, nếu như bị tiêu chảy thì cái mông của cậu sẽ thật sự đau nhức.
"Đương nhiên là không thể." Thẩm Trọng Thành trả lời lại, anh ngồi vào bên cạnh Tạ Dư An, thò tay cầm lấy gà trên tay cậu rồi xé thành từng miếng cho dễ ăn rồi mới đưa tới trước mặt Tạ Dư An, "Em phải chia một nửa cho chồng em."
Tạ Dư An nhìn chằm chằm vào thịt gà trước mặt mình vài giây, sau đó ôm lấy cổ Thẩm Trọng Thành rồi gặm một cái lên môi anh: "Ông xã tốt với em quá đi."
"Cũng chỉ có hiện tại em mới ngả ngớn dính lấy anh." Thẩm Trọng Thành cười hai tiếng, tiếp đó đẩy đầu Tạ Dư An ra, Đừng ôm hôn anh nữa, mau ăn gà của em đi, không lát nữa bị lạnh lại ăn không ngon."
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An không ăn cơm cho nên đặc biệt tìm một tiệm cơm làm gà nướng dưới chân núi, anh không chỉ chuẩn bị mỗi con gà này mà còn dùng những nguyên liệu trong bếp của homestay để làm rượu gạo ngọt và món sữa trứng hấp, anh cùng cậu ăn hết toàn bộ con gà. Tay nghề của Thẩm Trọng Thành thì khỏi phải nói, Tạ Dư An ăn đến mức bụng căng tròn, cậu dựa vào bả vai của Thẩm Trọng Thành để tiêu hóa thức ăn, cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc của đời người chẳng qua chỉ như thế này, Thẩm Trọng Thành để mặc cho cậu dựa vào, cầm điện thoại nhấn nhấn, giống như đang gõ chữ.
Tạ Dư An liếc mắt nhìn thử màn hình của anh, thấy Thẩm Trọng Thành đang gõ một bài weibo mới ở tài khoản "Chuyên dùng để show chuyện tình cảm" chuẩn bị đăng lên.
Tạ Dư An lại gần hỏi anh: "Ơ, anh muốn đăng weibo à?"
Thẩm Trọng Thành không có nhìn Tạ Dư An, nhưng khi thấy cậu lại gần thì hôn lên đỉnh đầu cậu một chút: "Đúng vậy, không phải mấy ngày nay ít yêu em vài ngày hay sao? Anh bổ sung thêm."
Thật ra Thẩm Trọng Thành không chỉ muốn điểm danh bổ sung mà còn muốn show tình cảm____ con gà nướng cay, còn có rượu gạo ngọt và sữa trứng hấp, và cả khung cảnh của căn homestay đều là tư liệu sống để anh khoe ra.
Thẩm Trọng Thành không muốn người khác không nhìn thấy anh show tình cảm, cho nên lần này anh không chỉ show thôi mà còn muốn spam, muốn cho mỗi một người theo dõi anh đều thấy anh và Tạ Dư An rốt cuộc thắm thiết bao nhiêu, không thích thì cứ việc bỏ theo dõi, dù sao thì anh cũng vẫn muốn show tình cảm.
Thế nhưng Tạ Dư An lại đè bàn tay đang gõ chữ của Thẩm Trọng Thành lại: "Không được không được, anh đừng đăng."
"Sao vậy?" Thẩm Trọng Thành dừng lại hỏi cậu.
Tạ Dư An nói thật: "Em muốn làm chuyện xấu."
Nếu hiện tại Thẩm Trọng Thành đăng weibo show tình cảm thì không còn thú vị nữa, cậu vẫn đang chờ xem Tân Y Nhu với Lăng Đông Vũ diễn trò mà.
"Đứa nhỏ hư hỏng này lại muốn làm chuyện xấu gì đây? Đừng nói em muốn để mọi người nghĩ hai chúng ta chia tay, sau đó em tìm người yêu mới rồi cắm sừng anh nhá?" Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì nhìn Tạ Dư An, mặc dù miệng thì nói thế nhưng động tác trên tay lại không dừng lại, vẫn chiều theo yêu cầu của Tạ Dư An là rời khỏi weibo, không bổng sung điểm danh, cũng không đăng bài mới.
Tạ Dư An cười nói: "Trước tiên không nói cho anh biết, chờ em làm xong chuyện xấu rồi tính."
Thẩm Trọng Thành cười cười lắc đầu: "Rốt cuộc là ai ỷ vào việc ai thích ai, muốn làm gì thì làm?"
"Là anh nha." Tạ Dư An không chút do dự mà ụp nồi lên người Thẩm Trọng Thành, thế nhưng ngay sau đó lại nói với anh rằng, "Nhưng mà đêm dài đằng đẵng, chi bằng chúng ta xem cái cúp mà anh đã nói chút ha?"
Thẩm Trọng Thành: "???"
Lần này đến lượt Thẩm Trọng Thành sửng sờ, sau khi run sợ hai giây thì sờ sờ đầu Tạ Dư An rồi nói: "Bé cưng ngốc, em nốn à?"
"Em không có bị sốt." Tạ Dư An kéo tay của Thẩm Trọng Thành xuống, tiện thể sửa lại lời nói bậy bạ của anh, "Cái đó không phải là do anh nói à?"
Tạ Dư An quơ quơ tay trước mặt của Thẩm Trọng Thành, nhắc lại câu mà Thẩm Trọng Thành vừa nói. Thật ra Tạ Dư An cũng rất đau lòng việc Thẩm Trọng Thành phải chạy đến vùng núi Vân Sơn hẻo lánh xa xôi này để gặp cậu, nói cho cùng thì Thẩm Trọng Thành hoàn toàn có thể sống tốt ở Hoa Thành, đợi thêm vài tháng cậu quay phim xong là có thể trở về. Cho nên việc cậu ăn gà nướng cay có thể không làm đến bước cuối cùng, thế nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không còn cách chơi khác.
Nghe Tạ Dư An nói xong thì Thẩm Trọng Thành lại càng kinh hãi: "?!"
Thẩm Trọng Thành làm sao có thể nghĩ đến việc chỉ bằng một con gà nướng cay mà đã dụ được Tạ Dư An chủ động như vậy, nhưng mà anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm thấy hôm nay Tạ Dư An chủ động như vậy lại hơi đáng sợ, anh luôn có linh cảm gì đó không rõ ràng: "Chờ đã cục cưng, không đúng, hôm nay em làm sao vậy?"
"Em có sao đâu." Tạ Dư An hỏi lại anh, "Không phải là anh muốn à? Vậy thì còn phản kháng cái gì?"
Thẩm Trọng Thành cũng nói: "Đúng, là anh muốn, nhưng anh phản kháng không phải là vì em không phản kháng sao?"
Tạ Dư An nói: "Anh là chồng em thì sao em lại phản kháng?"
"Tối qua trên giường em đâu có nói như vậy." Thẩm Trọng Thành cũng bắt đầu tủi thân, anh kéo áo khoác xuống rồi chỉ vào dấu răng đều đặn trên vai mình, "Em xem vết răng cắn của mình đi này."
Tạ Dư An chết cũng không thừa nhận, vẫn cố lươn lẹo: "Tối qua anh là MC trao giải mà...."
Thẩm Trọng Thành vừa bực mình vừa buồn cười: "Sao anh chơi nhập vai mà anh không biết gì hết vậy?"
"Ừa đúng." Giọng điệu của Tạ Dư An vô cùng qua loa, "Không sai, chính là như vậy."
Thẩm Trọng Thành chỉ có thể hùa theo cậu: "Ừa ừa ừa, em nói cái gì thì chính là cái đó."
Tạ Dư An hiếm khi chủ động, cơ hội này Thẩm Trọng Thành đương nhiên sẽ không từ chối.
Chẳng qua bình thường đều là Thẩm Trọng Thành đâm cậu, từ trước tới giờ Tạ Dư An chưa từng đâm cho nên không thạo việc này lắm, cậu hơi lo lắng mà hỏi Thẩm Trọng Thành: "Sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì chứ?"
Thẩm Trọng Thành: "...."
Sao anh lại có cảm giác chỉ cần Tạ Dư An nói những lời này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Thẩm Trọng Thành suy nghĩ một chút, dù gì đêm nay anh cũng không có ý định làm cái gì bởi vì sự an toàn của cậu, Thẩm Trọng Thành nghĩ đêm nay hai người chỉ ngủ thôi là được rồi, vì vậy mà anh nói với Tạ Dư An: "Cục cưng này, hay là bỏ đi, ở đây nhiều muỗi lắm, chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm đi."
"Không được! Muỗi nhiều thì đốt nhang muỗi." Thế nhưng vào lúc này Tạ Dư An lại dâng lên lòng hiếu kỳ, cho nên cậu kiên quyết nói, "Em phải thử một chút."
"Được được được, vậy em thử đi." Thấy Tạ Dư An kiên quyết như vậy, Thẩm Trọng Thành chỉ đành nghe theo ý cậu, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc dặn dò Tạ Dư An, "Cục cưng, cẩn thận một chút, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nghe chưa."
Tạ Dư An gật đầu, trả lời rất qua loa lấy lệ: "Ừa ừa em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu."
Thẩm Trọng Thành càng nghe càng lo lắng, kết quả lúc này, cửa phòng homestay lại bị gõ, hai người họ đều hết hồn.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói âm u của một người đàn ông trung niên, trong đó còn mang theo khẩu âm của người Vân Sơn, phát ra vào ban đêm có chút u ám: "Này em giai, có muốn phịch gái không?"
"Mẹ nó chứ sao lại có người?" Sau khi Thẩm Trọng Thành nghe người đàn ông trung niên nói xong thì không nhịn được mà mắng, "Đm, tôi muốn mẹ ông ấy!"
"Hả? Như thế không tốt lắm đâu?" Người đàn ông trung niên rõ ràng ngây ngẩn cả người, sau đó do dự nói, "Mẹ tôi không làm công việc này."
Thẩm Trọng Thành: "...."
"Ha ha ha ha ha....." Tạ Dư An cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Thẩm Trọng Thành ngay lập tức nhìn về phía Tạ Dư An, tức giận nói: "Em còn cười được sao?"
"Ôi em xin lỗi mà bé cưng." Tạ Dư An vội vàng dỗ anh, thò tay muốn xoa xoa Thẩm Trọng Thành. "Mới nãy có phải em bóp anh đau không, để em xoa xoa cho nha."
"Bé cưng, bé cưng, tốt nhất là em cứ ngồi yên đấy, không được nhúc nhích." Thẩm Trọng Thành vội vã kéo chăn lên che mình lại, ngăn cản Tạ Dư An tới gần, anh nói với Tạ Dư An bằng giọng rất dịu dàng, thế nhưng với người đàn ông trung niên ngoài cửa thì lại không được tốt như vậy, anh lớn tiếng mắng, "Không muốn, cút!"
"Sao cậu lại dữ như vậy, không muốn thì không muốn, tôi thấy hai người đều là đàn ông, sợ các người ban đêm cô đơn cho nên mới có lòng tốt tới hỏi." Người đàn ông trung niên sau khi bị Thẩm Trọng Thành rống lên thì cũng hơi tủi thân, "Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết được người có lòng tốt."
(*狗咬吕洞宾,不识好人心: "Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm", tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là "chó cắn", nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt". Cả một câu chuyện nên ai tò mò thì search gg đọc chơi nha, đoạn này mình trích trên mạng một phần nhỏ thôi =))))
"Phụt____ha ha ha!" Tạ Dư An không nhịn được mà cười ra tiếng, sau khi nhìn sang Thẩm Trọng Thành thì vội vã điều chỉnh sắc mặt trở lại nghiêm chỉnh, không chịu thừa nhận, "Em không có cười, em thật sự không cười."
Hiện giờ Thẩm Trọng Thành không có thời gian để xử lí Tạ Dư An, anh tiếp tục mắng người đàn ông ngoài cửa: "Con mẹ nó chứ không phải ông thấy chúng tôi có hai người hả, sao còn hỏi tôi có muốn gái hay không? Ông cảm thấy bộ dạng của tôi giống như cần em gái à?"
"Sao lại không cần?" Người đàn ông trung niên vẫn không hiểu logic trong đó, "Chính là không có con gái nên mới phải tìm gái chứ."
"Bọn tôi là GAY!" Thẩm Trọng Thành nổi điên, Tạ Dư An nghĩ nếu không phải anh đang không mặc quần thì đã bay ra ngoài cãi nhau với người kia rồi, "Là GAY đó hiểu không? Là kiểu chỉ thích đàn ông đó! Tôi và người yêu đều tới cho nên bọn tôi không cần em gái!"
"Ố ồ, hóa ra quan hệ của hai người là như vậy." Rốt cuộc người đàn ông trung niên cũng nghe hiểu, nhưng vẫn hơi tủi thân, "Tôi là người sống trên núi, không hiểu cái này, cậu phải nói sớm chứ."
Thẩm Trọng Thành: "???"
Người này còn cảm thấy tủi thân được sao? Anh thấy homestay này ở trên núi, xung quanh không có bóng người nào, rất yên tĩnh cho nên mới dẫn Tạ Dư An tới chỗ này, đâu có biết nơi vắng vẻ như này còn có thể có người mò tới hỏi anh có muốn phịch gái hay không? Với cả anh có cơ hội nói với người này mình là GAY sao? Anh có biết sẽ gặp phải người này đâu, lại còn gặp ngay thời điểm quan trọng!"
"Bố không muốn! Mau cút đi!" Thẩm Trọng Thành cũng không kiên nhẫn, gằn giọng nói, "Việc này là phạm pháp, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức."
Người đàn ông trung niên vẫn rất ngông cuồng, ở ngoài cửa mà hô: "Mày muốn báo thì cứ báo đi, mày không dọa được bố đâu, mày lại không thấy được mặt của bố."
"Cái đm___" Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì lập tức vén chăn mặc quần, xem ra là muốn đi ra ngoài đấu với người đàn ông trung niên.
Tạ Dư An ôm lấy eo của anh khuyên can: "Thôi bỏ đi mà, anh đừng tức giận mà bé cưng."
Người đàn ông trung niên miệng thì nói Thẩm Trọng Thành không dọa được mình, nhưng có lẽ là biết mình ngông cuồng như vậy có thể sẽ bị đánh cho nên sau khi hô xong thì liền bỏ chạy, lúc Thẩm Trọng Thành đi ra thì không bắt được người, anh trở về ngồi bên mép giường, lồng ngực phập phồng rõ ràng là rất tức giận.
Anh quay lưng về phía Tạ Dư An cho nên cậu không biết anh đang làm gì.
Bị phá đám như vậy, rõ ràng là tối nay Thẩm Trọng Thành đã không còn hứng thú chơi cúp với Tạ Dư An, sau khi anh quay lưng về phía Tạ Dư An thì liền chui vào chăn, Tạ Dư An vừa thấy buồn cười vừa đau lòng anh, cậu ôm anh nói đủ lời dỗ ngon dỗ ngọt một hồi lâu. Đợi sang hôm sau, Tạ Dư An mới biết được tối qua Thẩm Trọng Thành quay lưng về phía cậu làm gì.
Thẩm Trọng Thành có lẽ là thật sự rất tức giận, cho nên anh dùng acc chính để đăng lên weibo_____
【Thẩm Trọng Thành Nhi: Mẹ nó chứ đời này tôi ghét nhất là có người hơn nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của tôi:) 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.