Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại
Chương 27:
Mục Yên
04/07/2023
Hàng hóa bán ra chủ yếu là đồ ăn mà trò chơi tặng trước đó, trong đó giá bán thấp nhất là cải trắng, ngoại trừ 100 cân trò chơi tặng ra, nàng còn thu hoạch thêm được không ít, vừa vặn đặt ở trong đại sảnh giao dịch rồi bán ra.
Ngoại trừ cải trắng, giá cả đồ ăn khác đều đắt đỏ hơn không ít, đây cũng không phải là Điền Đường tự mình định giá, mà giá cả căn cứ theo nhắc nhở giao diện trò chơi tiến hành thiết lập.
Lúc này món chính thường thấy của rất nhiều gia đình là lương khô, giá cả lương thực nhỏ cùng thịt cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa số lượng lương thực trong tay Điền Đường có hạn, thiết lập giá cả quá thấp khó tránh khỏi sẽ có người trữ hàng, ngược lại bất lợi cho thôn Điền gia tiếp tục phát triển.
Nhưng cũng không thể để cho thôn dân đói bụng, cho nên Điền Đường chỉ thiết lập giá cả cải trắng cực thấp, tuy rằng cải trắng kém hơn món chính, nhưng chỉ cần các thôn dân không lười biếng thì có thể để cho không ít người đều được lấp đầy bụng.
Thiết lập xong mục giao dịch tạm thời của đại sảnh giao dịch, Điền Đường liếc mắt nhìn tài chính hiện nay trong tay mình, lúc trước mua bảng đen và phấn, dùng hết 110 đồng, hiện tại trong tay nàng chỉ còn tám mươi mấy đồng.
Nàng lớn lên ở thôn Điền gia, biết rõ tính tình nông dân, tiết kiệm tiền là tư tưởng trong xương tủy của rất nhiều nông dân, đợi đến khi đại sảnh giao dịch chính thức mở ra, khẳng định sẽ có một ít nông dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, xong chỉ mua cải trắng giá rẻ nhất, sau đó cầm tiền trong tay.
Đại sảnh giao dịch này cuối cùng cũng không phải là đại sảnh giao dịch thật sự trong trò chơi, mà là một công cụ giao tiếp giữa Điền Đường và các thôn dân, Điền Đường có thể thông qua bán hàng hóa của đại sảnh giao dịch kiếm tiền, nhưng đồng thời, nếu các thôn dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, tiền bọn họ lấy được thật ra là lấy từ trong tay Điền Đường.
Đây cũng là nguyên nhân Điền Đường tạm thời chỉ bố trí hai loại hàng hóa chủ yếu là Tam Thất và Kim Ngân Hoa.
Năm nay Điền Kim Hoa 12 tuổi, là nữ nhi lớn nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cảm nhận được cái gì là người nhà coi trọng.
Giặt quần áo nấu cơm đốn củi làm ruộng, người lớn trong nhà mỗi ngày đi làm, nàng từ năm 6 tuổi đã bắt đầu đi làm. Nàng chưa bao giờ yêu cầu xa vời cái gì, chỉ hy vọng cha nương có thể cho nàng một miếng cơm ăn.
Nàng chưa từng nói với ai, thật ra nàng bị bỏ lại.
Lúc thổ phỉ tới, cha và nương nàng lần lượt ôm đại đệ và tiểu đệ của nàng bỏ chạy, không ai nhớ tới nàng còn ở nhà, cũng không ai quan tâm đến sự an toàn của nàng, là chính nàng lặng lẽ trốn vào trong phòng củi mới tránh thoát khỏi thổ phỉ.
Sau đó thổ phỉ đi rồi, người ở lại trong thôn bắt đầu đi từng nhà gọi người, nàng mới chui ra. Chuyện xảy ra khiến nàng mỗi ngày đều cảm thấy như đang ở trong mộng, mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên nàng làm chính là hung hăng nhéo cánh tay mình một cái, đau liền nói rõ không phải đang nằm mơ.
Nhưng tối nay, trước khi đi ngủ, nàng đã tự véo mặt mình.
“Làm gì vậy?” Bên cạnh Điền Kim Hoa là một bà lão, thấy hành động kỳ lạ của nàng liền hỏi.
Điền Kim Hoa bụm mặt mình, trả lời: "Ta giống như đang nằm mơ, chúng ta thật sự có thể đi học sao?"
Bà lão nở nụ cười, nhích lại gần Điền Kim Hoa, vỗ vỗ đầu nàng: "Chuyện thần nữ nói, sao có thể giả được, không chỉ có ngươi, chúng ta cũng phải cùng nhau học chữ, về sau mới có thể xem hiểu nhiệm vụ của thần nữ."
Điền Kim Hoa hơi hoảng hốt: "Chúng ta giống như ở trên trời, trải qua cuộc sống thần tiên."
Bà lão mở to mắt, ánh mắt của bà không tốt, chỉ có ghé sát vào mới có thể nhìn thấy Điền Kim Hoa, nhìn ra xa chính là một mảnh mờ ảo, lỗ tai của bà cũng không tốt lắm, nhưng bà lại nghe rõ Điền Kim Hoa đang nói gì.
“Ai nói không phải chứ?”
Trong từ đường, giọng nói của lão nhân và hài tử đan xen với nhau, kèm theo tiếng ngái ngủ. Điền gia thôn còn lại ba mươi mấy người, có một nửa đều ngủ ở từ đường, cũng không phải sợ thổ phỉ lần nữa đến, mà là vì chiếu cố những hài tử nhỏ tuổi kia.
Bà lão nhớ rõ lúc bà còn rất nhỏ, cũng đã trải qua một lần thổ phỉ tràn vào trong thôn cướp bóc, một đoạn thời gian rất dài sau đó, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng, buổi tối ai cũng ngủ không được, chỗ nào giống như bây giờ như vậy, tất cả mọi người đều ngủ ngon được.
"Biết chữ... ta muốn biết chữ..."
Say khi Điền Kim Hoa hưng phấn một lúc, ý thức dần dần mơ hồ, nhưng mặc dù đã ngủ, nàng vẫn nhớ kỹ chuyện biết chữ.
Bà lão lặng lẽ đắp chăn lên người nàng, nhắm mắt lại, nghe tiếng ngáy ngủ.
Ngoại trừ cải trắng, giá cả đồ ăn khác đều đắt đỏ hơn không ít, đây cũng không phải là Điền Đường tự mình định giá, mà giá cả căn cứ theo nhắc nhở giao diện trò chơi tiến hành thiết lập.
Lúc này món chính thường thấy của rất nhiều gia đình là lương khô, giá cả lương thực nhỏ cùng thịt cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa số lượng lương thực trong tay Điền Đường có hạn, thiết lập giá cả quá thấp khó tránh khỏi sẽ có người trữ hàng, ngược lại bất lợi cho thôn Điền gia tiếp tục phát triển.
Nhưng cũng không thể để cho thôn dân đói bụng, cho nên Điền Đường chỉ thiết lập giá cả cải trắng cực thấp, tuy rằng cải trắng kém hơn món chính, nhưng chỉ cần các thôn dân không lười biếng thì có thể để cho không ít người đều được lấp đầy bụng.
Thiết lập xong mục giao dịch tạm thời của đại sảnh giao dịch, Điền Đường liếc mắt nhìn tài chính hiện nay trong tay mình, lúc trước mua bảng đen và phấn, dùng hết 110 đồng, hiện tại trong tay nàng chỉ còn tám mươi mấy đồng.
Nàng lớn lên ở thôn Điền gia, biết rõ tính tình nông dân, tiết kiệm tiền là tư tưởng trong xương tủy của rất nhiều nông dân, đợi đến khi đại sảnh giao dịch chính thức mở ra, khẳng định sẽ có một ít nông dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, xong chỉ mua cải trắng giá rẻ nhất, sau đó cầm tiền trong tay.
Đại sảnh giao dịch này cuối cùng cũng không phải là đại sảnh giao dịch thật sự trong trò chơi, mà là một công cụ giao tiếp giữa Điền Đường và các thôn dân, Điền Đường có thể thông qua bán hàng hóa của đại sảnh giao dịch kiếm tiền, nhưng đồng thời, nếu các thôn dân thông qua đại sảnh giao dịch bán hàng hóa, tiền bọn họ lấy được thật ra là lấy từ trong tay Điền Đường.
Đây cũng là nguyên nhân Điền Đường tạm thời chỉ bố trí hai loại hàng hóa chủ yếu là Tam Thất và Kim Ngân Hoa.
Năm nay Điền Kim Hoa 12 tuổi, là nữ nhi lớn nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cảm nhận được cái gì là người nhà coi trọng.
Giặt quần áo nấu cơm đốn củi làm ruộng, người lớn trong nhà mỗi ngày đi làm, nàng từ năm 6 tuổi đã bắt đầu đi làm. Nàng chưa bao giờ yêu cầu xa vời cái gì, chỉ hy vọng cha nương có thể cho nàng một miếng cơm ăn.
Nàng chưa từng nói với ai, thật ra nàng bị bỏ lại.
Lúc thổ phỉ tới, cha và nương nàng lần lượt ôm đại đệ và tiểu đệ của nàng bỏ chạy, không ai nhớ tới nàng còn ở nhà, cũng không ai quan tâm đến sự an toàn của nàng, là chính nàng lặng lẽ trốn vào trong phòng củi mới tránh thoát khỏi thổ phỉ.
Sau đó thổ phỉ đi rồi, người ở lại trong thôn bắt đầu đi từng nhà gọi người, nàng mới chui ra. Chuyện xảy ra khiến nàng mỗi ngày đều cảm thấy như đang ở trong mộng, mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên nàng làm chính là hung hăng nhéo cánh tay mình một cái, đau liền nói rõ không phải đang nằm mơ.
Nhưng tối nay, trước khi đi ngủ, nàng đã tự véo mặt mình.
“Làm gì vậy?” Bên cạnh Điền Kim Hoa là một bà lão, thấy hành động kỳ lạ của nàng liền hỏi.
Điền Kim Hoa bụm mặt mình, trả lời: "Ta giống như đang nằm mơ, chúng ta thật sự có thể đi học sao?"
Bà lão nở nụ cười, nhích lại gần Điền Kim Hoa, vỗ vỗ đầu nàng: "Chuyện thần nữ nói, sao có thể giả được, không chỉ có ngươi, chúng ta cũng phải cùng nhau học chữ, về sau mới có thể xem hiểu nhiệm vụ của thần nữ."
Điền Kim Hoa hơi hoảng hốt: "Chúng ta giống như ở trên trời, trải qua cuộc sống thần tiên."
Bà lão mở to mắt, ánh mắt của bà không tốt, chỉ có ghé sát vào mới có thể nhìn thấy Điền Kim Hoa, nhìn ra xa chính là một mảnh mờ ảo, lỗ tai của bà cũng không tốt lắm, nhưng bà lại nghe rõ Điền Kim Hoa đang nói gì.
“Ai nói không phải chứ?”
Trong từ đường, giọng nói của lão nhân và hài tử đan xen với nhau, kèm theo tiếng ngái ngủ. Điền gia thôn còn lại ba mươi mấy người, có một nửa đều ngủ ở từ đường, cũng không phải sợ thổ phỉ lần nữa đến, mà là vì chiếu cố những hài tử nhỏ tuổi kia.
Bà lão nhớ rõ lúc bà còn rất nhỏ, cũng đã trải qua một lần thổ phỉ tràn vào trong thôn cướp bóc, một đoạn thời gian rất dài sau đó, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng, buổi tối ai cũng ngủ không được, chỗ nào giống như bây giờ như vậy, tất cả mọi người đều ngủ ngon được.
"Biết chữ... ta muốn biết chữ..."
Say khi Điền Kim Hoa hưng phấn một lúc, ý thức dần dần mơ hồ, nhưng mặc dù đã ngủ, nàng vẫn nhớ kỹ chuyện biết chữ.
Bà lão lặng lẽ đắp chăn lên người nàng, nhắm mắt lại, nghe tiếng ngáy ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.