Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại
Chương 30:
Mục Yên
12/07/2023
Lúc này đừng nói là thôn Điền gia, chỉ sợ khắp thiên hạ đều là trạng thái ăn không đủ no, tựa như lời Điền Kim Hoa nói, bọn họ sẽ không suy nghĩ chuyện dinh dưỡng có đủ hay là không, suy nghĩ duy nhất của họ chính là có thể ăn no hay không.
Điền Đường cũng muốn giảm giá món chính, chỉ là hàng tồn kho trong tay nàng có hạn, hạt giống trong tay cũng chỉ có Tam Thất và cải trắng, đồ ăn duy nhất có thể giảm giá chỉ có cải trắng.
Điền Đường liền đỡ Điền Kim Hoa dậy, nhìn nàng ôm cải trắng đi về nhà.
Sau khi nhìn bóng lưng Điền Kim Hoa rời đi, Điền Đường xoay người đi về phía đại sảnh giao dịch.
Lúc này ở đại sảnh giao dịch có không ít người, một phần là đến bán dược liệu, một phần là đến mua cải trắng, còn về những thứ như gạo hay bột mì thì giá cao hơn món chính, trước đó có bao nhiêu, hiện tại liền còn bấy nhiêu, hoàn toàn không có thôn dân nào động qua.
Sự xuất hiện của Điền Đường khiến cho thôn dân đều có chút kích động, thậm chí có thôn dân còn muốn nhét dược liệu trong tay cho Điền Đường.
Điền Đường nở nụ cười khéo léo cự tuyệt.
Nàng đứng ở một góc của đại sảnh giao dịch, cũng không tránh khỏi tầm mắt của thôn dân, trực tiếp chuyển Tam Thất từ trong kho hàng đến trong kho hàng nhỏ của mình.
Làm xong một bước này, Điền Đường về nhà xách một cái sọt lớn, rồi nàng vác sọt đi ra ngoài thôn. Nàng muốn đi một chuyến đến trấn bên cạnh, một mặt là bán Tam Thất, mặt khác là nàng muốn hỏi thăm thử về tung tích của những người rời khỏi thôn Điền gia trước đó. Nàng vừa đi đến cửa thôn, phía sau nàng liền truyền đến tiếng gọi.
“Tiểu muội!”
Điền Đường xoay người lại: “Cúc Hoa tỷ?”
Điền Cúc Hoa tiến lên cầm lấy cánh tay Điền Đường, nàng cảnh giác nhìn lá chắn màu lam ngay trước mắt mình, kéo Điền Đường vào trong thôn: “Tiểu muội, bên ngoài rất nguy hiểm, vậy nên ngươi đừng đi ra ngoài.”
Điền Đường biết ý nghĩ của Điền Cúc Hoa, nàng muốn đem ý nghĩ của mình nói cho Điền Cúc Hoa nghe, cuối cùng nói: “Cúc Hoa tỷ, chúng ta cũng không thể trốn cả đời.”
Phạm vi khu an toàn lớn như vậy. Bây giờ bọn họ có thể ở trong vùng an toàn, sau đó thì thế nào, bọn họ thực sự phải mắc kẹt ở đây cả đời và không bao giờ ra ngoài sao?
Điền Đường chăm chú nhìn Điền Cúc Hoa, trong kế hoạch của nàng, nàng hy vọng tất cả tỷ tỷ đều có thể có thành tựu, nhưng nếu các tỷ tỷ không muốn mạo hiểm, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, lúc này Điền Cúc Hoa lựa chọn như thế nào, toàn bộ đều dựa vào chính nàng.
Điền Cúc Hoa cũng cảm nhận được ý nghĩ của Điền Đường, trong tâm trí của nàng xuất hiện rất nhiều điều khác trước, cho đến khi Điền Đường quay người lại muốn đi, nàng mới hạ quyết tâm: "Tiểu muội, ta sẽ đi với ngươi." Điền Đường nhướng mày nói: "Rất nguy hiểm."
"Ta biết."
Điền Cúc Hoa cắn răng, "Chính bởi vì nguy hiểm, càng không thể để cho ngươi một mình đi trên trấn, lúc trước thổ phỉ đi ngang qua thôn chúng ta, hiện tại không biết ở nơi nào, ngươi đi một mình ta không yên tâm."
Nói xong, Điền Cúc Hoa chủ động nhận lấy cái sọt trong tay Điền Đường, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhận thấy được trong sọt cũng không có cái gì, nghĩ đến lời Điền Đường nói trước đó, ngạc nhiên nhìn nàng: "Tiểu muội, cái này......"
Điền Đường nhìn bộ dáng mê man của nàng, nở nụ cười rồi đưa tay chỉ lên trời.
Hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy kéo đại lý do có thần nữ kỳ thật là quyết định đúng đắn nhất nàng đã làm, chỉ cần chiêu bài của thần nữ vẫn luôn ở đây, mặc kệ nàng làm ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có người hoài nghi tới nàng.
Điền Cúc Hoa quả nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng cẩn thận từng li từng tí đắp vải dày lên sọt, nắm tay Điền Đường: "Đi, chúng ta đi đến trấn bên cạnh."
Thôn Điền gia cách trấn bên cạnh có chút xa, đi đường cần một canh giờ.
Trên đường hai người đi đến trấn bên cạnh, còn đi ngang qua một ít thôn trang, tình trạng của những thôn trang này cũng giống như của thôn Điền gia, thôn trang vốn náo nhiệt đến bây giờ đã không còn người ở, thậm chí còn có một thôn trang bị lửa lớn thiêu hủy hết toàn bộ, chỉ còn lại một mảnh hoang vu.
Có lẽ thôn Điền gia là thôn trang duy nhất còn sống sót sau lần thổ phỉ tập kích này.
Điền Đường cũng muốn giảm giá món chính, chỉ là hàng tồn kho trong tay nàng có hạn, hạt giống trong tay cũng chỉ có Tam Thất và cải trắng, đồ ăn duy nhất có thể giảm giá chỉ có cải trắng.
Điền Đường liền đỡ Điền Kim Hoa dậy, nhìn nàng ôm cải trắng đi về nhà.
Sau khi nhìn bóng lưng Điền Kim Hoa rời đi, Điền Đường xoay người đi về phía đại sảnh giao dịch.
Lúc này ở đại sảnh giao dịch có không ít người, một phần là đến bán dược liệu, một phần là đến mua cải trắng, còn về những thứ như gạo hay bột mì thì giá cao hơn món chính, trước đó có bao nhiêu, hiện tại liền còn bấy nhiêu, hoàn toàn không có thôn dân nào động qua.
Sự xuất hiện của Điền Đường khiến cho thôn dân đều có chút kích động, thậm chí có thôn dân còn muốn nhét dược liệu trong tay cho Điền Đường.
Điền Đường nở nụ cười khéo léo cự tuyệt.
Nàng đứng ở một góc của đại sảnh giao dịch, cũng không tránh khỏi tầm mắt của thôn dân, trực tiếp chuyển Tam Thất từ trong kho hàng đến trong kho hàng nhỏ của mình.
Làm xong một bước này, Điền Đường về nhà xách một cái sọt lớn, rồi nàng vác sọt đi ra ngoài thôn. Nàng muốn đi một chuyến đến trấn bên cạnh, một mặt là bán Tam Thất, mặt khác là nàng muốn hỏi thăm thử về tung tích của những người rời khỏi thôn Điền gia trước đó. Nàng vừa đi đến cửa thôn, phía sau nàng liền truyền đến tiếng gọi.
“Tiểu muội!”
Điền Đường xoay người lại: “Cúc Hoa tỷ?”
Điền Cúc Hoa tiến lên cầm lấy cánh tay Điền Đường, nàng cảnh giác nhìn lá chắn màu lam ngay trước mắt mình, kéo Điền Đường vào trong thôn: “Tiểu muội, bên ngoài rất nguy hiểm, vậy nên ngươi đừng đi ra ngoài.”
Điền Đường biết ý nghĩ của Điền Cúc Hoa, nàng muốn đem ý nghĩ của mình nói cho Điền Cúc Hoa nghe, cuối cùng nói: “Cúc Hoa tỷ, chúng ta cũng không thể trốn cả đời.”
Phạm vi khu an toàn lớn như vậy. Bây giờ bọn họ có thể ở trong vùng an toàn, sau đó thì thế nào, bọn họ thực sự phải mắc kẹt ở đây cả đời và không bao giờ ra ngoài sao?
Điền Đường chăm chú nhìn Điền Cúc Hoa, trong kế hoạch của nàng, nàng hy vọng tất cả tỷ tỷ đều có thể có thành tựu, nhưng nếu các tỷ tỷ không muốn mạo hiểm, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu, lúc này Điền Cúc Hoa lựa chọn như thế nào, toàn bộ đều dựa vào chính nàng.
Điền Cúc Hoa cũng cảm nhận được ý nghĩ của Điền Đường, trong tâm trí của nàng xuất hiện rất nhiều điều khác trước, cho đến khi Điền Đường quay người lại muốn đi, nàng mới hạ quyết tâm: "Tiểu muội, ta sẽ đi với ngươi." Điền Đường nhướng mày nói: "Rất nguy hiểm."
"Ta biết."
Điền Cúc Hoa cắn răng, "Chính bởi vì nguy hiểm, càng không thể để cho ngươi một mình đi trên trấn, lúc trước thổ phỉ đi ngang qua thôn chúng ta, hiện tại không biết ở nơi nào, ngươi đi một mình ta không yên tâm."
Nói xong, Điền Cúc Hoa chủ động nhận lấy cái sọt trong tay Điền Đường, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhận thấy được trong sọt cũng không có cái gì, nghĩ đến lời Điền Đường nói trước đó, ngạc nhiên nhìn nàng: "Tiểu muội, cái này......"
Điền Đường nhìn bộ dáng mê man của nàng, nở nụ cười rồi đưa tay chỉ lên trời.
Hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy kéo đại lý do có thần nữ kỳ thật là quyết định đúng đắn nhất nàng đã làm, chỉ cần chiêu bài của thần nữ vẫn luôn ở đây, mặc kệ nàng làm ra bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không có người hoài nghi tới nàng.
Điền Cúc Hoa quả nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng cẩn thận từng li từng tí đắp vải dày lên sọt, nắm tay Điền Đường: "Đi, chúng ta đi đến trấn bên cạnh."
Thôn Điền gia cách trấn bên cạnh có chút xa, đi đường cần một canh giờ.
Trên đường hai người đi đến trấn bên cạnh, còn đi ngang qua một ít thôn trang, tình trạng của những thôn trang này cũng giống như của thôn Điền gia, thôn trang vốn náo nhiệt đến bây giờ đã không còn người ở, thậm chí còn có một thôn trang bị lửa lớn thiêu hủy hết toàn bộ, chỉ còn lại một mảnh hoang vu.
Có lẽ thôn Điền gia là thôn trang duy nhất còn sống sót sau lần thổ phỉ tập kích này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.