Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại
Chương 43:
Mục Yên
12/07/2023
Ngược lại đất trong tay các thôn dân, bởi vì hiện tại điều kiện trồng trọt có hạn, vị trí ruộng tốt tương đối phân tán, nàng chiếm cứ những ruộng tốt này ngược lại sẽ gia tăng lượng công việc của nàng.
Thế nhưng ở trong mắt các thôn dân, điều bọn họ nhìn thấy chính là "thần nữ" không cần đất trong tay bọn họ, đối với việc bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sẽ nhường lại đất mà nói, quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Những thôn dân vừa tới đều hâm mộ nhìn thôn dân ban đầu, bọn họ vốn không phải người của thôn Điền gia, trong tay cũng không có ruộng, lúc này chỉ có phần hâm mộ.
Trong lòng Điền Đường khẽ nhúc nhích, nhìn một người trong đám người: "Điền Ngưu gia gia."
"Ai ai ai, có ta," Điền Ngưu từ trong đám người chen ra, “Điền gia tiểu muội, ngươi gọi ta Ngưu gia gia là được, có chuyện gì ngươi cứ nói, có thể làm được ta nhất định sẽ làm thật tốt.”
Điền Đường dùng thanh âm bình thường mà tất cả mọi người đều có thể nghe được nói chuyện với hắn: “Ngưu gia gia, ngài quen thuộc với đất đai trong thôn nhất, có thể phiền ngài mang theo ta đi đếm ruộng tốt của Điền gia, người của thôn Điền gia hiện tại thiếu đi phân nữa, những mảnh đất kia không thể bỏ hoang."
Điền Ngưu liên tục gật đầu, Điền Đường mỉm cười: "Đúng, không thể bỏ hoang, bỏ hoang rồi thì không thể dùng."
Điền Đường mỉm cười: "Những mảnh đất kia trước đó là của nhà ai, nếu tạm thời không ai quản, có thể cho thôn dân mới tới thuê, nếu như sau này thôn dân ban đầu của Điền gia trở về, liền trả lại những mảnh đất kia cho bọn họ, nếu như bọn họ không trở về, người thuê đất cũng có thể vẫn thuê."
Nàng cũng ở nông gia được 10 năm, biết phân lượng đất đai trong lòng nông dân, Trước khi đất nước chưa đi vào công nghiệp hóa, sự tồn tại của đất đai vẫn không thể thiếu.
Trong tư tưởng của nông dân, có đất mới tính là có nhà.
Quả nhiên sau khi nàng nói xong, ánh mắt các thôn dân mới tới rõ ràng càng thêm nóng bỏng so với trước.
"Thần sứ đại nhân!"
"Thần sứ đại nhân!"
"Thần sứ đại nhân!"
Sau khi có người đột nhiên thốt ra một tiếng hô, tất cả mọi người đều giơ cánh tay lên, hướng về phía Điền Đường hô to "thần sứ đại nhân".
Lúc này, quan viên còn được gọi là "Quan phụ mẫu", hai chữ "đại nhân" này ở trong lòng rất nhiều bình dân có ý nghĩa đặc thù, hơn nữa hai chữ "thần sứ" phía trước, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, địa vị của Điền Đường ở trong lòng mọi người liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mà tất cả những thứ này, chỉ bởi vì Điền Đường hứa hẹn cho bọn họ có được đất đai, mà không có gì hơn.
Tim Điền Đường theo từng tiếng hô này mà đập thình thịch.
Nàng nhìn trong đám người, chú ý tới đám người Điền Cúc Hoa cũng giơ tay hô lớn theo, tâm tình bình phục lại, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
"Chư vị."
Điền Đường vươn tay, đè thanh âm các thôn dân xuống, "Ta chỉ truyền đạt lại ý của thần nữ mà thôi, ta đều biết tâm tình của mọi người, bốn chữ 'thần sứ đại nhân' này quá nặng, hiện tại ta tuổi còn nhỏ, thực sự không gánh nổi, nhưng hãy tin tưởng ta, về sau thôn Điền gia sẽ càng ngày càng tốt, hi vọng về sau mỗi người thôn Điền gia, ngày ngày đều có thể ăn cơm, mỗi bữa đều có thể ăn thịt!"
Điền Đường nói xong, thấy mọi người lại có chút muốn kích động, vội vàng cắt ngang: "Nhiệm vụ của thần nữ, nếu mọi người có thời gian thì đi làm một chút, đất đai của thần nữ nhiều, sau này lương thực chúng ta ăn cũng sẽ nhiều, không chừng bán ra sẽ rẻ hơn bây giờ."
Lời nói của Điền Đường dễ dàng đâm trúng tâm tư của các thôn dân, nàng vừa nói xong, các thôn dân liền lập tức giải tán, chạy đi lấy các loại công cụ, sau đó ra ngoài thu dọn bụi cỏ và bụi cây.
Điền Đường nhìn mọi người rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt các tỷ tỷ.
Mấy người nhìn nhau, Điền đại nữ tiến lên một bước, cầm lấy tay Điền Đường, nhét một nắm đồ vào trong tay nàng.
Điền Đường cúi đầu: "Nhiều tiền như vậy?"
"Ngươi hiện tại chính là sứ giả thần nữ, thần nữ vẫn luôn ở trên trời nhìn ngươi, chúng ta không thể làm cản trở của ngươi."
Thế nhưng ở trong mắt các thôn dân, điều bọn họ nhìn thấy chính là "thần nữ" không cần đất trong tay bọn họ, đối với việc bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sẽ nhường lại đất mà nói, quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Những thôn dân vừa tới đều hâm mộ nhìn thôn dân ban đầu, bọn họ vốn không phải người của thôn Điền gia, trong tay cũng không có ruộng, lúc này chỉ có phần hâm mộ.
Trong lòng Điền Đường khẽ nhúc nhích, nhìn một người trong đám người: "Điền Ngưu gia gia."
"Ai ai ai, có ta," Điền Ngưu từ trong đám người chen ra, “Điền gia tiểu muội, ngươi gọi ta Ngưu gia gia là được, có chuyện gì ngươi cứ nói, có thể làm được ta nhất định sẽ làm thật tốt.”
Điền Đường dùng thanh âm bình thường mà tất cả mọi người đều có thể nghe được nói chuyện với hắn: “Ngưu gia gia, ngài quen thuộc với đất đai trong thôn nhất, có thể phiền ngài mang theo ta đi đếm ruộng tốt của Điền gia, người của thôn Điền gia hiện tại thiếu đi phân nữa, những mảnh đất kia không thể bỏ hoang."
Điền Ngưu liên tục gật đầu, Điền Đường mỉm cười: "Đúng, không thể bỏ hoang, bỏ hoang rồi thì không thể dùng."
Điền Đường mỉm cười: "Những mảnh đất kia trước đó là của nhà ai, nếu tạm thời không ai quản, có thể cho thôn dân mới tới thuê, nếu như sau này thôn dân ban đầu của Điền gia trở về, liền trả lại những mảnh đất kia cho bọn họ, nếu như bọn họ không trở về, người thuê đất cũng có thể vẫn thuê."
Nàng cũng ở nông gia được 10 năm, biết phân lượng đất đai trong lòng nông dân, Trước khi đất nước chưa đi vào công nghiệp hóa, sự tồn tại của đất đai vẫn không thể thiếu.
Trong tư tưởng của nông dân, có đất mới tính là có nhà.
Quả nhiên sau khi nàng nói xong, ánh mắt các thôn dân mới tới rõ ràng càng thêm nóng bỏng so với trước.
"Thần sứ đại nhân!"
"Thần sứ đại nhân!"
"Thần sứ đại nhân!"
Sau khi có người đột nhiên thốt ra một tiếng hô, tất cả mọi người đều giơ cánh tay lên, hướng về phía Điền Đường hô to "thần sứ đại nhân".
Lúc này, quan viên còn được gọi là "Quan phụ mẫu", hai chữ "đại nhân" này ở trong lòng rất nhiều bình dân có ý nghĩa đặc thù, hơn nữa hai chữ "thần sứ" phía trước, tựa hồ chỉ là trong nháy mắt, địa vị của Điền Đường ở trong lòng mọi người liền xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mà tất cả những thứ này, chỉ bởi vì Điền Đường hứa hẹn cho bọn họ có được đất đai, mà không có gì hơn.
Tim Điền Đường theo từng tiếng hô này mà đập thình thịch.
Nàng nhìn trong đám người, chú ý tới đám người Điền Cúc Hoa cũng giơ tay hô lớn theo, tâm tình bình phục lại, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
"Chư vị."
Điền Đường vươn tay, đè thanh âm các thôn dân xuống, "Ta chỉ truyền đạt lại ý của thần nữ mà thôi, ta đều biết tâm tình của mọi người, bốn chữ 'thần sứ đại nhân' này quá nặng, hiện tại ta tuổi còn nhỏ, thực sự không gánh nổi, nhưng hãy tin tưởng ta, về sau thôn Điền gia sẽ càng ngày càng tốt, hi vọng về sau mỗi người thôn Điền gia, ngày ngày đều có thể ăn cơm, mỗi bữa đều có thể ăn thịt!"
Điền Đường nói xong, thấy mọi người lại có chút muốn kích động, vội vàng cắt ngang: "Nhiệm vụ của thần nữ, nếu mọi người có thời gian thì đi làm một chút, đất đai của thần nữ nhiều, sau này lương thực chúng ta ăn cũng sẽ nhiều, không chừng bán ra sẽ rẻ hơn bây giờ."
Lời nói của Điền Đường dễ dàng đâm trúng tâm tư của các thôn dân, nàng vừa nói xong, các thôn dân liền lập tức giải tán, chạy đi lấy các loại công cụ, sau đó ra ngoài thu dọn bụi cỏ và bụi cây.
Điền Đường nhìn mọi người rời đi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt các tỷ tỷ.
Mấy người nhìn nhau, Điền đại nữ tiến lên một bước, cầm lấy tay Điền Đường, nhét một nắm đồ vào trong tay nàng.
Điền Đường cúi đầu: "Nhiều tiền như vậy?"
"Ngươi hiện tại chính là sứ giả thần nữ, thần nữ vẫn luôn ở trên trời nhìn ngươi, chúng ta không thể làm cản trở của ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.