Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 18:
Phan Thời Thất
01/01/2025
“Ngươi hiểu rồi đấy, trị liệu này tốt nhất là phải thực hiện liên tục, nếu dừng giữa chừng thì dễ mất công toi.”
Nàng nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Thịnh, chờ mong phản ứng từ hắn.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Thịnh khi biết được chân mình có thể chữa khỏi, hẳn phải hưng phấn, kích động, thậm chí mang ơn đội nghĩa mới phải. Thế nhưng, hắn lại chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, giữa đôi mày còn phảng phất tia tức giận.
Hắn không vui?
Giang Ninh nhất thời sững sờ, trong lòng không nhịn được nảy sinh cảm giác bực bội. Nàng có thể chữa lành chân cho hắn, vậy mà hắn không cao hứng? Người này thật sự có vấn đề rồi!
Không thể chịu nổi phản ứng lạnh nhạt ấy, Giang Ninh tức tối đứng dậy. Nhưng nàng quên mất rằng mình đã ngồi xổm quá lâu, máu không kịp lưu thông khiến hai chân tê dại, cơ thể mất thăng bằng, nàng nghiêng hẳn sang một bên, ngã xuống.
Giang Ninh hốt hoảng nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cú va chạm đau đớn với mặt đất.
Nhưng, thay vì đau đớn, nàng lại cảm nhận được sự ấm áp từ một vòng tay ôm trọn lấy mình, vững vàng và an toàn.
Nàng mở hé mắt ra, vừa khẽ cử động đã bắt gặp gương mặt của Tiêu Thịnh, gương mặt đẹp đến mức khiến trời đất phải ghen ghét.
Khoảnh khắc ấy, tim nàng như ngừng đập.
Sự bối rối và xấu hổ lan tỏa khắp người, làm nàng chẳng biết phải làm gì. Nhưng nàng cũng không thể mãi núp trong vòng tay hắn.
Nghĩ vậy, nàng cẩn thận nhích người ra một chút, chỉ dám hé một nửa đôi mắt để trộm nhìn. Nhưng ánh mắt nàng vừa thoáng chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn, cả người lại cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trong phút chốc, ánh mắt hai người chạm nhau, hình bóng cả hai phản chiếu trong mắt đối phương cùng với ánh nến chập chờn phía xa.
Giang Ninh cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập loạn nhịp, từng nhịp đập vang dội như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
**Phanh phanh phanh!**
Cảm giác bối rối và lúng túng khiến gương mặt nàng càng thêm nóng bừng.
Bỗng, một cơn gió lạnh thoảng qua, làm nàng rùng mình một cái, đầu óc nhờ thế mà tỉnh táo hơn đôi phần.
Nàng lấy lại vẻ bình thường, khẽ vỗ lên vai Tiêu Thịnh, giọng nói có phần tự nhiên hơn:
“Phóng ta xuống đi.”
Tiêu Thịnh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp, không rõ vui hay buồn. Hắn nhẹ nhàng nhấc tay, đặt nàng xuống đất. Nhưng khi cánh tay trống rỗng, cảm giác mất mát khó tả bất ngờ ập đến khiến hắn vô thức siết chặt nắm tay, cố gắng gạt đi hình ảnh kiều diễm ban nãy.
Sau một lúc trầm mặc, Tiêu Thịnh mới chậm rãi lên tiếng:
“Mọi điều ngươi nói, ta đều nhớ kỹ. Chỉ là, kim châm rất khó kiếm, cần được chế tạo tinh xảo. Đợi thêm hai ngày, ta sẽ viết thư gửi người đưa lên trấn trên, tìm xem có ai giỏi tay nghề chế tạo kim châm không.”
Nghe hắn nói, trong lòng Giang Ninh thoáng thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, lời hắn cũng không sai.
Kim châm không giống ngân châm, đòi hỏi phải được chế tạo cực kỳ tinh xảo, nếu không làm ra cũng chỉ uổng phí công sức. Nghĩ thông suốt điều này, nàng gật đầu đồng ý, tiện thể nói:
“Ngày mai, ta mượn giấy bút của ngươi để vẽ ra yêu cầu chế tạo kim châm. Như vậy sẽ rõ ràng hơn.”
Tiêu Thịnh nghe nàng nói sẽ tự mình vẽ, đáy mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng hắn chỉ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Đêm đã khuya, ánh nến gần như sắp tàn, chỉ còn lại tiếng lách tách khe khẽ.
Giang Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện trời đã muộn, liền ngáp một cái, hít hít mũi nhỏ rồi nói:
“Không còn việc gì nữa thì ta đi ngủ trước, ngươi cũng nghỉ sớm đi.”
Tiêu Thịnh nhìn dáng vẻ nhỏ bé, lười nhác của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu đáp:
“Hảo.”
Thực ra, Giang Ninh cũng chỉ tiện miệng dặn dò mà thôi. Thấy hắn đồng ý, nàng xoay người lên giường. Có lẽ do quá mệt mỏi, nàng vừa đặt mình xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nàng nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn Tiêu Thịnh, chờ mong phản ứng từ hắn.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng.
Theo suy nghĩ của nàng, Tiêu Thịnh khi biết được chân mình có thể chữa khỏi, hẳn phải hưng phấn, kích động, thậm chí mang ơn đội nghĩa mới phải. Thế nhưng, hắn lại chỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, giữa đôi mày còn phảng phất tia tức giận.
Hắn không vui?
Giang Ninh nhất thời sững sờ, trong lòng không nhịn được nảy sinh cảm giác bực bội. Nàng có thể chữa lành chân cho hắn, vậy mà hắn không cao hứng? Người này thật sự có vấn đề rồi!
Không thể chịu nổi phản ứng lạnh nhạt ấy, Giang Ninh tức tối đứng dậy. Nhưng nàng quên mất rằng mình đã ngồi xổm quá lâu, máu không kịp lưu thông khiến hai chân tê dại, cơ thể mất thăng bằng, nàng nghiêng hẳn sang một bên, ngã xuống.
Giang Ninh hốt hoảng nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cú va chạm đau đớn với mặt đất.
Nhưng, thay vì đau đớn, nàng lại cảm nhận được sự ấm áp từ một vòng tay ôm trọn lấy mình, vững vàng và an toàn.
Nàng mở hé mắt ra, vừa khẽ cử động đã bắt gặp gương mặt của Tiêu Thịnh, gương mặt đẹp đến mức khiến trời đất phải ghen ghét.
Khoảnh khắc ấy, tim nàng như ngừng đập.
Sự bối rối và xấu hổ lan tỏa khắp người, làm nàng chẳng biết phải làm gì. Nhưng nàng cũng không thể mãi núp trong vòng tay hắn.
Nghĩ vậy, nàng cẩn thận nhích người ra một chút, chỉ dám hé một nửa đôi mắt để trộm nhìn. Nhưng ánh mắt nàng vừa thoáng chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của hắn, cả người lại cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trong phút chốc, ánh mắt hai người chạm nhau, hình bóng cả hai phản chiếu trong mắt đối phương cùng với ánh nến chập chờn phía xa.
Giang Ninh cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập loạn nhịp, từng nhịp đập vang dội như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
**Phanh phanh phanh!**
Cảm giác bối rối và lúng túng khiến gương mặt nàng càng thêm nóng bừng.
Bỗng, một cơn gió lạnh thoảng qua, làm nàng rùng mình một cái, đầu óc nhờ thế mà tỉnh táo hơn đôi phần.
Nàng lấy lại vẻ bình thường, khẽ vỗ lên vai Tiêu Thịnh, giọng nói có phần tự nhiên hơn:
“Phóng ta xuống đi.”
Tiêu Thịnh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt lên tiếng đáp, không rõ vui hay buồn. Hắn nhẹ nhàng nhấc tay, đặt nàng xuống đất. Nhưng khi cánh tay trống rỗng, cảm giác mất mát khó tả bất ngờ ập đến khiến hắn vô thức siết chặt nắm tay, cố gắng gạt đi hình ảnh kiều diễm ban nãy.
Sau một lúc trầm mặc, Tiêu Thịnh mới chậm rãi lên tiếng:
“Mọi điều ngươi nói, ta đều nhớ kỹ. Chỉ là, kim châm rất khó kiếm, cần được chế tạo tinh xảo. Đợi thêm hai ngày, ta sẽ viết thư gửi người đưa lên trấn trên, tìm xem có ai giỏi tay nghề chế tạo kim châm không.”
Nghe hắn nói, trong lòng Giang Ninh thoáng thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, lời hắn cũng không sai.
Kim châm không giống ngân châm, đòi hỏi phải được chế tạo cực kỳ tinh xảo, nếu không làm ra cũng chỉ uổng phí công sức. Nghĩ thông suốt điều này, nàng gật đầu đồng ý, tiện thể nói:
“Ngày mai, ta mượn giấy bút của ngươi để vẽ ra yêu cầu chế tạo kim châm. Như vậy sẽ rõ ràng hơn.”
Tiêu Thịnh nghe nàng nói sẽ tự mình vẽ, đáy mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng hắn chỉ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Đêm đã khuya, ánh nến gần như sắp tàn, chỉ còn lại tiếng lách tách khe khẽ.
Giang Ninh theo bản năng quay đầu nhìn, phát hiện trời đã muộn, liền ngáp một cái, hít hít mũi nhỏ rồi nói:
“Không còn việc gì nữa thì ta đi ngủ trước, ngươi cũng nghỉ sớm đi.”
Tiêu Thịnh nhìn dáng vẻ nhỏ bé, lười nhác của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, gật đầu đáp:
“Hảo.”
Thực ra, Giang Ninh cũng chỉ tiện miệng dặn dò mà thôi. Thấy hắn đồng ý, nàng xoay người lên giường. Có lẽ do quá mệt mỏi, nàng vừa đặt mình xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.