Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 24:
Phan Thời Thất
01/01/2025
---
Lưu thị vốn không có được tâm trạng lạc quan như Giang Ninh, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, tâm tình bà cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, liền mỉm cười nói: “Được, vậy nương sẽ trông cậy vào ngươi.”
“Cứ giao cho con!”
Giang Ninh vỗ ngực, dáng vẻ như đang lập lời thề son sắt. Thấy thế, Tiêu Chỉ Tình không nhịn được bật cười thành tiếng, khiến ngay cả Lưu thị cũng không kìm được mà cười theo.
Khi các nàng vừa quyết định vào núi, Tiêu Thịnh đã nhận được tin. Hắn khuyên can mấy câu nhưng không lay chuyển được, đành dặn dò luôn miệng: “Nhớ chú ý an toàn, đừng đi quá xa. Và nhất định phải trở về trước khi mặt trời lặn.”
Giang Ninh đáp bừa vài câu, trong lòng lại không nhịn được nghĩ: *Sao Tiêu Thịnh có lúc còn dong dài hơn cả các bà mợ ngoài chợ thế này chứ?*
Đầu xuân, tiết trời trong núi vẫn lạnh giá.
Giang Ninh kéo chặt chiếc áo khoác cũ kỹ, trong lòng quyết tâm: *Lần này bán được hắc linh chi, nhất định phải mua một bộ quần áo mới cho mình. Nếu cứ mặc thế này chịu lạnh mãi, chắc chắn sẽ cảm mạo, mà ta thì ghét uống thuốc vô cùng!*
Lưu thị vừa đi vừa nói: “Ninh Nhi, chúng ta chỉ đi quanh quẩn bên ngoài thôi, nếu tìm được dược thảo thì tốt, không có thì đào chút rau dại cũng được. Thời tiết này rau dại đang ngon, mềm và non. Đến lúc đó, nương sẽ làm vằn thắn cho các ngươi ăn.”
Lời này của Lưu thị khiến Giang Ninh lập tức động lòng, liền vui vẻ đáp: “Được, đến lúc đó con sẽ cùng nương làm vằn thắn!”
Hai người vừa nói chuyện phiếm, Lưu thị vừa cúi đầu bắt đầu đào rau dại.
Giang Ninh thấy vậy liền nhân cơ hội nói một câu rồi nhanh chân vòng ra sau một gốc cây lớn. Sau khi chắc chắn không ai nhìn thấy, nàng liền lặng lẽ đưa tay vào không gian, lập tức lấy ra một cây hắc linh chi.
Trước đó, nàng đã xem xét kỹ cây linh chi này qua tinh thần, cảm thấy chất lượng ổn, niên đại vừa phải. Dù sao đây cũng là linh chi, lại còn là hắc linh chi, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó trong tay, Giang Ninh không khỏi ngạc nhiên. Cây hắc linh chi này thực sự rất đẹp. Thân nấm có kết cấu gỗ cứng, hình dáng nửa vòng tròn, đường kính khoảng mười tám centimet, dày chừng hai centimet, lớp vỏ ngoài cứng cáp, đen bóng, sáng như ngọc...
“Này chắc bán được rất nhiều bạc đây nhỉ?”
Giang Ninh tự nhủ, nhưng trong lòng lại hơi phân vân. Đồ tốt như thế này, bán đi đúng là tiếc thật! Mà nghĩ lại trong không gian còn vài món quý hơn thế này, nhưng những thứ đó càng khiến nàng không nỡ bán.
Quan trọng hơn cả, đây là lần đầu nàng định thử bán đồ để thăm dò tình hình. Nếu y quán ở trấn trên dám ép giá quá mức, chẳng phải sẽ thiệt thòi sao? Từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất là bị ép uổng.
Giang Ninh nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi khẽ thở dài. Cuối cùng, nàng ngồi xổm xuống, lấy một nắm đất thô bôi lên bề mặt cây hắc linh chi, cố tình làm cho nó trông “mộc mạc” hơn, giống như vừa được đào lên. Làm xong, nàng mới hài lòng gật đầu.
Ngay sau đó, nàng reo lên một tiếng đầy vui mừng:
“Nương, xem con tìm được gì này!”
---
Lưu thị đang cặm cụi hái rau dại cách đó không xa, vừa nghe tiếng Giang Ninh gọi liền vội vàng buông lưỡi hái, cuống cuồng chạy về hướng phát ra âm thanh, trong lòng thấp thỏm lo sợ chẳng biết lại xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ, khi bà chưa kịp tìm thấy người thì Giang Ninh đã từ sau gốc cây lớn bước ra, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tươi như ánh nắng, đôi mắt cong cong, sáng ngời như có sao lấp lánh. Tay trái nàng đầy bùn đất, đang cầm cao một gốc cây đen bóng, hăng hái vẫy vẫy về phía Lưu thị.
Thấy nàng bình an vô sự, Lưu thị mới thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều tan biến. Nhưng sắc mặt bà vẫn nghiêm nghị, định bụng tiến tới răn dạy nàng vài câu. Thế nhưng, vừa lúc đó, Giang Ninh đã nhanh chóng đưa đồ vật trong tay tới trước mặt bà, cười hì hì nói:
Lưu thị vốn không có được tâm trạng lạc quan như Giang Ninh, nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng, tâm tình bà cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, liền mỉm cười nói: “Được, vậy nương sẽ trông cậy vào ngươi.”
“Cứ giao cho con!”
Giang Ninh vỗ ngực, dáng vẻ như đang lập lời thề son sắt. Thấy thế, Tiêu Chỉ Tình không nhịn được bật cười thành tiếng, khiến ngay cả Lưu thị cũng không kìm được mà cười theo.
Khi các nàng vừa quyết định vào núi, Tiêu Thịnh đã nhận được tin. Hắn khuyên can mấy câu nhưng không lay chuyển được, đành dặn dò luôn miệng: “Nhớ chú ý an toàn, đừng đi quá xa. Và nhất định phải trở về trước khi mặt trời lặn.”
Giang Ninh đáp bừa vài câu, trong lòng lại không nhịn được nghĩ: *Sao Tiêu Thịnh có lúc còn dong dài hơn cả các bà mợ ngoài chợ thế này chứ?*
Đầu xuân, tiết trời trong núi vẫn lạnh giá.
Giang Ninh kéo chặt chiếc áo khoác cũ kỹ, trong lòng quyết tâm: *Lần này bán được hắc linh chi, nhất định phải mua một bộ quần áo mới cho mình. Nếu cứ mặc thế này chịu lạnh mãi, chắc chắn sẽ cảm mạo, mà ta thì ghét uống thuốc vô cùng!*
Lưu thị vừa đi vừa nói: “Ninh Nhi, chúng ta chỉ đi quanh quẩn bên ngoài thôi, nếu tìm được dược thảo thì tốt, không có thì đào chút rau dại cũng được. Thời tiết này rau dại đang ngon, mềm và non. Đến lúc đó, nương sẽ làm vằn thắn cho các ngươi ăn.”
Lời này của Lưu thị khiến Giang Ninh lập tức động lòng, liền vui vẻ đáp: “Được, đến lúc đó con sẽ cùng nương làm vằn thắn!”
Hai người vừa nói chuyện phiếm, Lưu thị vừa cúi đầu bắt đầu đào rau dại.
Giang Ninh thấy vậy liền nhân cơ hội nói một câu rồi nhanh chân vòng ra sau một gốc cây lớn. Sau khi chắc chắn không ai nhìn thấy, nàng liền lặng lẽ đưa tay vào không gian, lập tức lấy ra một cây hắc linh chi.
Trước đó, nàng đã xem xét kỹ cây linh chi này qua tinh thần, cảm thấy chất lượng ổn, niên đại vừa phải. Dù sao đây cũng là linh chi, lại còn là hắc linh chi, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó trong tay, Giang Ninh không khỏi ngạc nhiên. Cây hắc linh chi này thực sự rất đẹp. Thân nấm có kết cấu gỗ cứng, hình dáng nửa vòng tròn, đường kính khoảng mười tám centimet, dày chừng hai centimet, lớp vỏ ngoài cứng cáp, đen bóng, sáng như ngọc...
“Này chắc bán được rất nhiều bạc đây nhỉ?”
Giang Ninh tự nhủ, nhưng trong lòng lại hơi phân vân. Đồ tốt như thế này, bán đi đúng là tiếc thật! Mà nghĩ lại trong không gian còn vài món quý hơn thế này, nhưng những thứ đó càng khiến nàng không nỡ bán.
Quan trọng hơn cả, đây là lần đầu nàng định thử bán đồ để thăm dò tình hình. Nếu y quán ở trấn trên dám ép giá quá mức, chẳng phải sẽ thiệt thòi sao? Từ nhỏ đến lớn, nàng ghét nhất là bị ép uổng.
Giang Ninh nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi khẽ thở dài. Cuối cùng, nàng ngồi xổm xuống, lấy một nắm đất thô bôi lên bề mặt cây hắc linh chi, cố tình làm cho nó trông “mộc mạc” hơn, giống như vừa được đào lên. Làm xong, nàng mới hài lòng gật đầu.
Ngay sau đó, nàng reo lên một tiếng đầy vui mừng:
“Nương, xem con tìm được gì này!”
---
Lưu thị đang cặm cụi hái rau dại cách đó không xa, vừa nghe tiếng Giang Ninh gọi liền vội vàng buông lưỡi hái, cuống cuồng chạy về hướng phát ra âm thanh, trong lòng thấp thỏm lo sợ chẳng biết lại xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ, khi bà chưa kịp tìm thấy người thì Giang Ninh đã từ sau gốc cây lớn bước ra, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tươi như ánh nắng, đôi mắt cong cong, sáng ngời như có sao lấp lánh. Tay trái nàng đầy bùn đất, đang cầm cao một gốc cây đen bóng, hăng hái vẫy vẫy về phía Lưu thị.
Thấy nàng bình an vô sự, Lưu thị mới thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều tan biến. Nhưng sắc mặt bà vẫn nghiêm nghị, định bụng tiến tới răn dạy nàng vài câu. Thế nhưng, vừa lúc đó, Giang Ninh đã nhanh chóng đưa đồ vật trong tay tới trước mặt bà, cười hì hì nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.