Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 27:
Phan Thời Thất
01/01/2025
Lưu thị nghe vậy, trong lòng thoáng động. Bà mím môi, định trả lời nhưng chợt liếc thấy chiếc giỏ tre bên cạnh vẫn còn lưng lửng rau dại. Nghĩ ngợi một lát, bà liền nói:
“Ninh Nhi, nếu không thì để sáng sớm ngày mai hai ta đi trấn trên nhé?”
“Hả? Vì sao chứ?” Giang Ninh ngạc nhiên hỏi, ánh mắt đầy khó hiểu.
Rõ ràng giờ chưa muộn mà!
Chỉ cần xuống núi ngay bây giờ, tìm được xe bò đi đến trấn trên mất chừng nửa canh giờ, bán xong dược liệu rồi quay về, trời chắc chắn vẫn chưa tối. Vậy thì sao phải đợi đến ngày mai?
Đến lúc đó muốn dược liệu có dược liệu, muốn xiêm y có xiêm y, chẳng phải tốt lắm sao?
Vì cớ gì mà nhất định phải chờ thêm một đêm?
Giang Ninh nghĩ mãi không ra, liền đem thắc mắc trong lòng hỏi thẳng.
Lưu thị nhìn nàng với vẻ mặt ngây thơ, ngờ nghệch, bất đắc dĩ mỉm cười, rồi chỉ vào chiếc giỏ nhỏ đầy rau dại bên cạnh, nói:
"Lúc trước chúng ta chẳng phải đã bàn tối nay làm sủi cảo rồi sao?"
Chỉ vậy thôi à?
Giang Ninh chớp chớp mắt, ngơ ngác không hiểu.
Lưu thị mím môi cười, tiếp lời:
"Ngày mai sáng sớm ta sẽ đi lên trấn. Đến lúc đó, chúng ta đem hắc linh chi bán lấy bạc, rồi nương sẽ ghé tiệm vải mua cho ngươi hai tấm vải mới, sau đó đi mua ít thịt. Chứ giờ mà đi trấn thì không kịp mua vải, còn thịt cũng chẳng ai bán đâu."
Nghe vậy, Giang Ninh cảm thấy cũng hợp lý. Dẫu trong lòng có chút không cam tâm, nàng vẫn thở dài một hơi rồi quyết định nghe theo lời trưởng bối.
Thực ra, theo nàng thì hắc linh chi vẫn nên bán càng sớm càng tốt, như bán rau ngoài chợ, đồ càng tươi mới thì càng có giá trị. Nhưng ngẫm lại chỉ là một đêm, cũng chẳng đáng để bận lòng.
Sau khi tạm gác suy nghĩ ấy, Giang Ninh lại tiếp tục đào rau dại, tranh thủ lúc trời còn sáng. Đang đào bới, nàng bỗng phát hiện một bụi hoàng cầm mọc rậm rạp, khiến nàng vui mừng đến nheo cả mắt lại. Hưng phấn, nàng kéo Lưu thị cùng mình hì hục thu hoạch nốt chỗ đất nhỏ ấy.
Hai người vất vả mãi mới hái xong hoàng cầm, thì trời đã dần ngả tối, cái lạnh bắt đầu len lỏi qua từng cơn gió.
Giang Ninh xoa xoa hai bàn tay, thu dọn xung quanh rồi xách giỏ tre đứng dậy, nói:
"Nương, con nghĩ cũng đủ rồi, chúng ta về thôi."
Lưu thị nhìn quanh một lượt, gật đầu đồng ý, rồi ném chiếc liềm vào giỏ tre, đeo lên lưng:
"Đi nào."
Hai mẹ con dìu nhau xuống núi.
Khi vừa trông thấy cổng nhà, đã thấy Tiêu Thịnh ngồi trên xe lăn, dáng vẻ thấp thỏm chờ đợi. Chỉ khi nhìn thấy hai người từ xa, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
"Không phải đã bảo trước lúc mặt trời lặn phải về rồi sao? Sao lại lê la đến giờ này?" Tiêu Thịnh cau mày nhìn Giang Ninh, giọng đầy trách móc. Khuôn mặt tinh xảo của hắn thoáng hiện vẻ tức giận. "Trong núi không phải là nơi dễ qua lại, chẳng lẽ các ngươi đã quên bài học của Tình Nhi? Thế nào lại để người ta phải lo lắng như vậy?"
Nghe ra ý lo lắng trong lời hắn, Giang Ninh cũng không muốn đôi co, nhưng vừa mới gặp mặt đã bị trách mắng, trong lòng nàng có chút không vui. Nàng bĩu môi, rồi xách giỏ tre đầy ắp đồ đưa ra cho hắn xem:
"Đúng là chúng ta về muộn thật, nhưng không phải cố ý. Này không phải vừa thấy được đồ tốt nên mới nán lại thêm chút sao?"
Rõ ràng trước khi mặt trời lặn đã rời núi, ai ngờ chỉ chậm chút thôi mà trời đã tối om. Thật chẳng hiểu mặt trời vội vã đi đầu thai hay sao mà biến mất nhanh như thế!
Câu đầu, Giang Ninh nghiêm túc giải thích, nhưng câu sau lại là nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, không ngờ Tiêu Thịnh thính tai, nghe rõ toàn bộ lời nàng nói.
Trong giây lát, Tiêu Thịnh không biết mình nên răn dạy nàng hay là răn dạy chính mình đây.
Lưu thị nhìn hai vợ chồng trẻ như đang dỗi nhau, trong lòng không khỏi buồn cười. Nhưng sợ không khí càng thêm căng thẳng, bà liền lên tiếng bênh vực Giang Ninh:
"Được rồi, Thịnh Nhi, nương và Ninh Nhi không phải cố ý về muộn. Chỉ là hôm nay gặp được không ít thứ tốt..."
“Ninh Nhi, nếu không thì để sáng sớm ngày mai hai ta đi trấn trên nhé?”
“Hả? Vì sao chứ?” Giang Ninh ngạc nhiên hỏi, ánh mắt đầy khó hiểu.
Rõ ràng giờ chưa muộn mà!
Chỉ cần xuống núi ngay bây giờ, tìm được xe bò đi đến trấn trên mất chừng nửa canh giờ, bán xong dược liệu rồi quay về, trời chắc chắn vẫn chưa tối. Vậy thì sao phải đợi đến ngày mai?
Đến lúc đó muốn dược liệu có dược liệu, muốn xiêm y có xiêm y, chẳng phải tốt lắm sao?
Vì cớ gì mà nhất định phải chờ thêm một đêm?
Giang Ninh nghĩ mãi không ra, liền đem thắc mắc trong lòng hỏi thẳng.
Lưu thị nhìn nàng với vẻ mặt ngây thơ, ngờ nghệch, bất đắc dĩ mỉm cười, rồi chỉ vào chiếc giỏ nhỏ đầy rau dại bên cạnh, nói:
"Lúc trước chúng ta chẳng phải đã bàn tối nay làm sủi cảo rồi sao?"
Chỉ vậy thôi à?
Giang Ninh chớp chớp mắt, ngơ ngác không hiểu.
Lưu thị mím môi cười, tiếp lời:
"Ngày mai sáng sớm ta sẽ đi lên trấn. Đến lúc đó, chúng ta đem hắc linh chi bán lấy bạc, rồi nương sẽ ghé tiệm vải mua cho ngươi hai tấm vải mới, sau đó đi mua ít thịt. Chứ giờ mà đi trấn thì không kịp mua vải, còn thịt cũng chẳng ai bán đâu."
Nghe vậy, Giang Ninh cảm thấy cũng hợp lý. Dẫu trong lòng có chút không cam tâm, nàng vẫn thở dài một hơi rồi quyết định nghe theo lời trưởng bối.
Thực ra, theo nàng thì hắc linh chi vẫn nên bán càng sớm càng tốt, như bán rau ngoài chợ, đồ càng tươi mới thì càng có giá trị. Nhưng ngẫm lại chỉ là một đêm, cũng chẳng đáng để bận lòng.
Sau khi tạm gác suy nghĩ ấy, Giang Ninh lại tiếp tục đào rau dại, tranh thủ lúc trời còn sáng. Đang đào bới, nàng bỗng phát hiện một bụi hoàng cầm mọc rậm rạp, khiến nàng vui mừng đến nheo cả mắt lại. Hưng phấn, nàng kéo Lưu thị cùng mình hì hục thu hoạch nốt chỗ đất nhỏ ấy.
Hai người vất vả mãi mới hái xong hoàng cầm, thì trời đã dần ngả tối, cái lạnh bắt đầu len lỏi qua từng cơn gió.
Giang Ninh xoa xoa hai bàn tay, thu dọn xung quanh rồi xách giỏ tre đứng dậy, nói:
"Nương, con nghĩ cũng đủ rồi, chúng ta về thôi."
Lưu thị nhìn quanh một lượt, gật đầu đồng ý, rồi ném chiếc liềm vào giỏ tre, đeo lên lưng:
"Đi nào."
Hai mẹ con dìu nhau xuống núi.
Khi vừa trông thấy cổng nhà, đã thấy Tiêu Thịnh ngồi trên xe lăn, dáng vẻ thấp thỏm chờ đợi. Chỉ khi nhìn thấy hai người từ xa, hắn mới nhẹ nhõm thở phào.
"Không phải đã bảo trước lúc mặt trời lặn phải về rồi sao? Sao lại lê la đến giờ này?" Tiêu Thịnh cau mày nhìn Giang Ninh, giọng đầy trách móc. Khuôn mặt tinh xảo của hắn thoáng hiện vẻ tức giận. "Trong núi không phải là nơi dễ qua lại, chẳng lẽ các ngươi đã quên bài học của Tình Nhi? Thế nào lại để người ta phải lo lắng như vậy?"
Nghe ra ý lo lắng trong lời hắn, Giang Ninh cũng không muốn đôi co, nhưng vừa mới gặp mặt đã bị trách mắng, trong lòng nàng có chút không vui. Nàng bĩu môi, rồi xách giỏ tre đầy ắp đồ đưa ra cho hắn xem:
"Đúng là chúng ta về muộn thật, nhưng không phải cố ý. Này không phải vừa thấy được đồ tốt nên mới nán lại thêm chút sao?"
Rõ ràng trước khi mặt trời lặn đã rời núi, ai ngờ chỉ chậm chút thôi mà trời đã tối om. Thật chẳng hiểu mặt trời vội vã đi đầu thai hay sao mà biến mất nhanh như thế!
Câu đầu, Giang Ninh nghiêm túc giải thích, nhưng câu sau lại là nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, không ngờ Tiêu Thịnh thính tai, nghe rõ toàn bộ lời nàng nói.
Trong giây lát, Tiêu Thịnh không biết mình nên răn dạy nàng hay là răn dạy chính mình đây.
Lưu thị nhìn hai vợ chồng trẻ như đang dỗi nhau, trong lòng không khỏi buồn cười. Nhưng sợ không khí càng thêm căng thẳng, bà liền lên tiếng bênh vực Giang Ninh:
"Được rồi, Thịnh Nhi, nương và Ninh Nhi không phải cố ý về muộn. Chỉ là hôm nay gặp được không ít thứ tốt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.