Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 29:
Phan Thời Thất
01/01/2025
Giang Ninh vô thức siết chặt tay, mồ hôi trên trán rịn ra, thấm ướt cả lớp áo trong. Trong lòng nàng xoay mòng mòng, tính toán xem nên đối đáp thế nào với Tiêu Thịnh.
Nói thật ư? Không đời nào! Tuyệt đối không thể!
Không gian là bí mật lớn nhất của nàng, là nơi duy nhất nàng có thể dựa vào. Cho dù trước mặt nàng là một nam nhân đẹp đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể vì hắn mà để lộ bí mật ấy.
Nhưng nếu nói dối, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi, nàng sẽ bị vạch trần.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ, mồ hôi từ thái dương nàng nhỏ xuống, ánh nến trong phòng càng làm giọt mồ hôi ấy trở nên rõ ràng.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Giang Ninh.
Giây tiếp theo, nàng buông lỏng tay, nét mặt trở lại vẻ vô tội, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tiêu Thịnh, hỏi ngược lại bằng giọng rất ngây thơ:
"Hắc linh chi chỉ có thể có trong núi sâu sao?"
Câu hỏi này khiến Tiêu Thịnh nhất thời sững lại, không thể trả lời ngay.
Bởi lẽ, hắc linh chi chỉ cần mọc ở nơi ẩm ướt là đủ, chưa chắc phải trong núi sâu mới có. Hắn không dám khẳng định.
Giang Ninh thấy Tiêu Thịnh bị khựng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình vừa qua được một cửa ải khó. Sau đó, nàng lại tiếp tục giải thích, giọng điệu rất tự nhiên:
"Trước kia sư phụ ta từng nói, linh chi là thứ 'khả ngộ bất khả cầu'. Có lẽ hôm nay ta gặp may, cho nên mới phát hiện ra."
"Thật sao?"
Tiêu Thịnh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Làm sao hắn có thể dễ dàng tin được lời nàng nói?
Phải biết rằng, từ khi bị gãy chân đến giờ, dược liệu hắn dùng qua không phải ít, linh chi hắn gặp cũng nhiều, nhưng chưa từng thấy gốc nào giống cây hắc linh chi ngoài kia. Ánh sáng óng ánh, phẩm chất tuyệt hảo, chỉ nhìn cũng biết là loại cực phẩm, dù không phải nghìn năm thì trăm năm cũng là giá trị khó đong đếm. Đem ra thị trường, e rằng có tiền cũng chưa chắc mua được.
Nhưng nàng thì sao? Một người chỉ đi hái rau dại, lại vô tình nhặt được bảo vật như thế? Xác suất này, chẳng phải quá mức thấp hay sao?
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Thịnh cũng không tin.
Giang Ninh tất nhiên nhận ra ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn, nhưng nàng đã quyết tâm giả ngu thì nhất định sẽ diễn đến cùng. Nàng thản nhiên ngáp một cái, cố ý bày ra vẻ mệt mỏi, uể oải đáp lời, như thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo để nói chuyện với hắn:
"Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa, ta cảm thấy từ lúc gả cho ngươi, vận may của ta ngày càng tốt hơn. Hôm nay chỉ nhặt được một gốc linh chi trăm năm, ai biết được ngày sau ta có thể tìm được nhân sâm nghìn năm, hay thậm chí là 'vạn năm vương bát' không chừng. Đến lúc đó, ngươi có khi còn kinh hãi đến rụng cả răng cũng nên!"
Giang Ninh cố ý nói đùa, vừa để chọc cười, vừa để tạo cớ phòng bị cho tương lai, phòng khi nàng cần lấy nhân sâm từ trong không gian ra. Chuẩn bị trước vẫn hơn!
Tiêu Thịnh nghe vậy, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Trên đời này, e rằng chỉ có Giang Ninh mới dám mạnh miệng như thế.
Nhân sâm nghìn năm? Vạn năm vương bát?
Nàng đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Tuy nhiên, khi nghe nàng nói từ lúc gả cho hắn vận may càng ngày càng tốt, đôi tai hắn không khỏi đỏ ửng lên.
Giang Ninh thì chẳng buồn để ý đến hắn nữa, chỉ sợ bị ánh mắt dò xét kia phát hiện mình đang nói dối. Nàng giả vờ như không còn sức nói chuyện, ngáp một cái rồi bò lên giường, không quên buông một câu lười nhác:
"Ôi trời, buồn ngủ quá đi mất. Ta không như ngươi, ngày mai còn phải dậy sớm cùng nương lên trấn bán đồ đây. Ngủ trước nhé, ngươi cũng nên nghỉ sớm một chút đi."
Nói xong, nàng liền nghiêng người, quay lưng về phía hắn, không để lại cho hắn bất kỳ cơ hội nào để hỏi thêm.
Tiêu Thịnh nhìn dáng vẻ nàng thao tác trơn tru như nước chảy mây trôi, không khỏi cảm thấy cả đêm mình lo lắng hóa ra chỉ là thừa thãi.
Nói thật ư? Không đời nào! Tuyệt đối không thể!
Không gian là bí mật lớn nhất của nàng, là nơi duy nhất nàng có thể dựa vào. Cho dù trước mặt nàng là một nam nhân đẹp đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể vì hắn mà để lộ bí mật ấy.
Nhưng nếu nói dối, sợ rằng chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi, nàng sẽ bị vạch trần.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ, mồ hôi từ thái dương nàng nhỏ xuống, ánh nến trong phòng càng làm giọt mồ hôi ấy trở nên rõ ràng.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Giang Ninh.
Giây tiếp theo, nàng buông lỏng tay, nét mặt trở lại vẻ vô tội, đôi mắt to chớp chớp nhìn Tiêu Thịnh, hỏi ngược lại bằng giọng rất ngây thơ:
"Hắc linh chi chỉ có thể có trong núi sâu sao?"
Câu hỏi này khiến Tiêu Thịnh nhất thời sững lại, không thể trả lời ngay.
Bởi lẽ, hắc linh chi chỉ cần mọc ở nơi ẩm ướt là đủ, chưa chắc phải trong núi sâu mới có. Hắn không dám khẳng định.
Giang Ninh thấy Tiêu Thịnh bị khựng lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết rằng mình vừa qua được một cửa ải khó. Sau đó, nàng lại tiếp tục giải thích, giọng điệu rất tự nhiên:
"Trước kia sư phụ ta từng nói, linh chi là thứ 'khả ngộ bất khả cầu'. Có lẽ hôm nay ta gặp may, cho nên mới phát hiện ra."
"Thật sao?"
Tiêu Thịnh nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Làm sao hắn có thể dễ dàng tin được lời nàng nói?
Phải biết rằng, từ khi bị gãy chân đến giờ, dược liệu hắn dùng qua không phải ít, linh chi hắn gặp cũng nhiều, nhưng chưa từng thấy gốc nào giống cây hắc linh chi ngoài kia. Ánh sáng óng ánh, phẩm chất tuyệt hảo, chỉ nhìn cũng biết là loại cực phẩm, dù không phải nghìn năm thì trăm năm cũng là giá trị khó đong đếm. Đem ra thị trường, e rằng có tiền cũng chưa chắc mua được.
Nhưng nàng thì sao? Một người chỉ đi hái rau dại, lại vô tình nhặt được bảo vật như thế? Xác suất này, chẳng phải quá mức thấp hay sao?
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Thịnh cũng không tin.
Giang Ninh tất nhiên nhận ra ánh mắt đầy nghi ngờ của hắn, nhưng nàng đã quyết tâm giả ngu thì nhất định sẽ diễn đến cùng. Nàng thản nhiên ngáp một cái, cố ý bày ra vẻ mệt mỏi, uể oải đáp lời, như thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo để nói chuyện với hắn:
"Đương nhiên là thật rồi! Hơn nữa, ta cảm thấy từ lúc gả cho ngươi, vận may của ta ngày càng tốt hơn. Hôm nay chỉ nhặt được một gốc linh chi trăm năm, ai biết được ngày sau ta có thể tìm được nhân sâm nghìn năm, hay thậm chí là 'vạn năm vương bát' không chừng. Đến lúc đó, ngươi có khi còn kinh hãi đến rụng cả răng cũng nên!"
Giang Ninh cố ý nói đùa, vừa để chọc cười, vừa để tạo cớ phòng bị cho tương lai, phòng khi nàng cần lấy nhân sâm từ trong không gian ra. Chuẩn bị trước vẫn hơn!
Tiêu Thịnh nghe vậy, chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu. Trên đời này, e rằng chỉ có Giang Ninh mới dám mạnh miệng như thế.
Nhân sâm nghìn năm? Vạn năm vương bát?
Nàng đang nghĩ gì trong đầu vậy?
Tuy nhiên, khi nghe nàng nói từ lúc gả cho hắn vận may càng ngày càng tốt, đôi tai hắn không khỏi đỏ ửng lên.
Giang Ninh thì chẳng buồn để ý đến hắn nữa, chỉ sợ bị ánh mắt dò xét kia phát hiện mình đang nói dối. Nàng giả vờ như không còn sức nói chuyện, ngáp một cái rồi bò lên giường, không quên buông một câu lười nhác:
"Ôi trời, buồn ngủ quá đi mất. Ta không như ngươi, ngày mai còn phải dậy sớm cùng nương lên trấn bán đồ đây. Ngủ trước nhé, ngươi cũng nên nghỉ sớm một chút đi."
Nói xong, nàng liền nghiêng người, quay lưng về phía hắn, không để lại cho hắn bất kỳ cơ hội nào để hỏi thêm.
Tiêu Thịnh nhìn dáng vẻ nàng thao tác trơn tru như nước chảy mây trôi, không khỏi cảm thấy cả đêm mình lo lắng hóa ra chỉ là thừa thãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.