Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Chương 35:

Phan Thời Thất

01/01/2025

“Vương chưởng quầy, đây là ngươi định cậy thế mạnh mà ép mua ép bán sao?”

“Lão tử ép mua thì đã sao? Ngươi làm được gì?”

Vương chưởng quầy khinh thường hừ một tiếng, bàn tay thô bạo siết chặt lấy vai nàng, định dùng sức để giật lấy cây hắc linh chi.

Giang Ninh đã sớm lường trước được, liền giả vờ bị hắn kéo lệch người. Nàng nhanh tay giấu một ống tiêm nhỏ từ trong không gian ra, ánh mắt sắc lạnh, chuẩn bị ra tay. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bóng đen vụt qua trước mặt nàng.

“Phanh!”

Tiếng động lớn vang lên, thân hình mập mạp của vương chưởng quầy ngã mạnh xuống đất, làm cho chiếc bàn gỗ cũ kỹ bên cạnh vỡ thành năm bảy mảnh.

Giang Ninh nhìn kỹ lại, người vừa lao đến không phải ai khác mà chính là Lưu thị.

Lúc này, đôi tay của Lưu thị vẫn còn giữ nguyên tư thế đẩy người, ngơ ngác nhìn vương chưởng quầy đang nằm sõng soài trên mặt đất. Có lẽ vì hành động bất ngờ này mà bà vẫn chưa hoàn toàn định thần lại.

Giang Ninh cảm thấy lòng mình ấm áp, vội vàng giấu chiếc ống tiêm vào trong tay áo rồi bước lên, cẩn thận quan sát Lưu thị từ trên xuống dưới:

“Nương, người không sao chứ?”

Lưu thị ngẩn ngơ một lát, mãi đến khi đối diện với ánh mắt của nàng mới chậm rãi lắc đầu.



“Ninh nhi, nương không sao. Mau đi thôi, chúng ta rời khỏi chỗ này!”

Giang Ninh vốn định dạy cho vương chưởng quầy một bài học đích đáng, nhưng nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong ánh mắt của Lưu thị, nàng chỉ biết mềm lòng. Nàng cúi đầu đáp khẽ:

“Được, chúng ta đi ngay. Loại cửa tiệm đen tối thế này, sau này chúng ta không cần phải quay lại nữa.”

Lưu thị khẽ gật đầu, đồng ý với lời nàng nói.

Thế nhưng, ngay khi hai người vừa quay đi, chuẩn bị rời khỏi, thì từ phía sau vang lên giọng nói tức tối đến phát nghẹn của vương chưởng quầy:

“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!”

Giây tiếp theo, vương chưởng quầy chống tay xuống đất, bật dậy. Thân hình to béo của ông ta lao về phía hai người như một quả cầu thịt, hùng hổ lăn tới.

Giang Ninh liếc mắt nhìn qua, vừa lúc thấy một tia sáng bạc lóe lên trong tay hắn. Trong lòng nàng hoảng hốt, lập tức đẩy mạnh Lưu thị sang một bên.

“Xoẹt!”

Ống tay áo của nàng bị cắt toạc, mu bàn tay cảm nhận được một cơn đau nhói. Giang Ninh cúi xuống nhìn, thấy trên tay mình là một vết rạch dài, máu đỏ tươi chảy ra làm nàng nghiến răng chửi thầm:

“Đáng chết!”

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía vương chưởng quầy, ánh mắt lạnh lẽo như băng khiến hắn khựng lại. Thế nhưng, chỉ một giây sau, đáy mắt hắn lóe lên vẻ độc ác. Hắn đưa ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Lý – tên trợ thủ vẫn đang đứng chết trân tại chỗ, rồi lạnh lùng nói:



“Đưa cây hắc linh chi ra đây, lão tử sẽ tha mạng chó của các ngươi!”

Giang Ninh cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai. Nàng cố ý giơ chiếc giỏ tre đựng hắc linh chi lên, lắc lắc trước mặt hắn rồi trào phúng:

“Họ Vương, ngươi có gan thì tự mình tới mà lấy!”

Vương chưởng quầy tức đến đỏ cả mặt, đôi mắt như muốn lồi ra. Cơn giận trong ngực bốc lên, hắn hét lớn:

“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Mụ già thối, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết người nào không nên động tới!”

Giang Ninh nghe vương chưởng quầy hung hăng hét lớn, không nhịn được bật cười lạnh, giọng nói sắc bén vang lên:

“Họ Vương, bổn cô nương hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu: kẻ ác thường chết vì nói nhiều!”

Nói xong, đáy mắt nàng lóe lên tia lạnh lẽo, bàn tay chợt xuất hiện lại chiếc ống tiêm nhỏ.

*Thật sự nghĩ bổn cô nương không biết tức giận là chỉ một con mèo vô hại sao?*

Giang Ninh nhìn vương chưởng quầy, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy châm biếm. Trong lòng nàng đã quyết: nếu mũi tiêm này đâm xuống, nàng muốn xem thử, liệu tên vương bát này có quỳ xuống xin tha hay không.

Ngay khoảnh khắc Tiểu Lý lao tới định bắt người, Giang Ninh không chần chừ thêm nữa. Nàng lao thẳng về phía vương chưởng quầy, tay trái cầm chặt chiếc ống tiêm. Nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của tên mập đang cầm chủy thủ trước mặt, nàng lạnh lùng cười nhạt, không chút nể nang đâm thẳng chiếc kim tiêm vào phần thịt mỡ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook