Mang Trăm Tỷ Chữa Bệnh : Không Gian Gả Bệnh Kiều Thủ Phụ, Ta Nhiều Thai
Chương 7:
Phan Thời Thất
01/01/2025
Với nàng – một tiến sĩ ngành nông học từ hiện đại, chuyện trồng trọt vốn dĩ chỉ là việc cỏn con!
"Đúng vậy, đúng vậy! Ca ca đừng nói như thế nữa. Hiện tại có tẩu tử ở đây, nhà chúng ta nhiều thêm một người, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!"
Cô bé mười tuổi Tiêu Chỉ Tình, với đôi mắt sáng long lanh như ngọc, tươi cười dưới ánh nắng, trông như một viên ngọc quý. Giang Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, khẽ gật đầu: "Tình nhi nói rất đúng."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thịnh, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ngươi yên tâm, ta đã gả cho ngươi, ta sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho gia đình này, và… cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
"Nghe Ninh nhi nói vậy, nương yên tâm rồi." Lưu thị khẽ thở dài, trong mắt thoáng hiện nét đỏ hoe, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng: "Thôi, thôi, sáng sớm không nói những chuyện này nữa."
---
Sau bữa sáng, Tiêu Chỉ Tình và Lưu thị mang rổ đi lên núi hái dược liệu. Giang Ninh vốn định đi theo để giúp đỡ, nhưng Lưu thị kiên quyết từ chối, bảo nàng cứ ở nhà, dành thời gian bầu bạn cùng Tiêu Thịnh chép sách.
Cả ngày hôm đó, Giang Ninh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát Tiêu Thịnh. Hắn chăm chú chép sách, dáng vẻ nghiêm túc và trầm lặng. Còn nàng, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ về những cách kiếm tiền.
Với chiếc Bình An Không Gian trong tay, nàng hoàn toàn có thể tận dụng thiết bị y tế bên trong bệnh viện để mở một hiệu thuốc, thậm chí là một phòng khám nhỏ ngay tại thôn. Mặc dù tiểu trang thôn không lớn, nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, nơi này không hề có một thầy thuốc nào. Mỗi khi có người bệnh, họ phải vội vã ngồi xe bò hơn một canh giờ để đến trấn trên. Việc đó thực sự bất tiện và tốn kém.
Ngoài ra, nàng cũng có thể tận dụng các vật tư khác trong không gian để cải tạo đồng ruộng, nâng cao năng suất cây trồng. Đến mùa thu hoạch, không chỉ đủ lương thực cho gia đình mà còn có thể dư ra để bán kiếm tiền.
Những ý tưởng và kế hoạch lớn dần hình thành trong đầu nàng, như một bàn cờ lớn đang được xếp đặt. Chỉ cần mọi việc thuận lợi, Giang Ninh tin chắc rằng nàng sẽ đưa Tiêu gia quay trở lại thời kỳ huy hoàng như trước!
Mãi đến chạng vạng, Tiêu Chỉ Tình cùng Lưu thị mới từ trong núi trở về. Đầu xuân, dược liệu tuy không nhiều nhưng lại tươi mới. Tiêu Chỉ Tình khệ nệ xách rổ chạy nhanh vào nhà, vừa thấy Giang Ninh đang bày chén đũa trên bàn, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ:
“Tẩu tử, chúng ta đã về rồi!”
“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Bị nụ cười của cô gái nhỏ làm cho lây nhiễm, Giang Ninh cũng mỉm cười theo. Nàng vẫn chưa quen dùng bếp đất, nồi đất trong thôn, nên chỉ làm vài món ăn đơn giản, nhưng lại không ngờ Lưu thị ăn xong liền tấm tắc khen ngợi.
“Ninh Nhi tay nghề thật khéo!”
Vừa cắn bánh bắp bột ngô, Lưu thị vừa cười không khép miệng, rồi quay sang Tiêu Thịnh nói:
“Nương đã bảo, tìm một nàng dâu tốt chẳng phải là chuyện xấu. Ngươi nhìn Ninh Nhi mà xem, thật là giỏi giang!”
Trong mũi tràn ngập mùi thơm ngọt của bánh bắp, Tiêu Thịnh hiếm khi lộ ra thần sắc dịu dàng, gật đầu đáp: “Nương nói phải lắm.”
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua gương mặt Giang Ninh, khóe môi thấp thoáng ý cười mang theo một chút thâm trầm khó đoán.
Giang Ninh bị khen mà ngượng ngùng, chỉ biết cười gượng:
“Nương, ngài đừng khen con nữa. Vạn nhất khen mãi rồi con bay lên mất, thế thì làm sao đây?”
“Con bé này biết nói đùa thật!” Lưu thị bật cười.
Cả bàn ăn tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ.
Dùng bữa xong, Lưu thị và Tiêu Chỉ Tình bận rộn xử lý số dược liệu thu được trong ngày. Còn Giang Ninh, theo yêu cầu của Lưu thị, đẩy Tiêu Thịnh trở về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, Tiêu Thịnh liền lên tiếng:
“Hôm nay ngươi bồi ta chép sách, lại làm cơm, chắc hẳn cũng mệt rồi. Dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà... sớm thế sao?”
"Đúng vậy, đúng vậy! Ca ca đừng nói như thế nữa. Hiện tại có tẩu tử ở đây, nhà chúng ta nhiều thêm một người, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!"
Cô bé mười tuổi Tiêu Chỉ Tình, với đôi mắt sáng long lanh như ngọc, tươi cười dưới ánh nắng, trông như một viên ngọc quý. Giang Ninh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, khẽ gật đầu: "Tình nhi nói rất đúng."
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thịnh, ánh mắt tràn đầy kiên định: "Ngươi yên tâm, ta đã gả cho ngươi, ta sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho gia đình này, và… cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
"Nghe Ninh nhi nói vậy, nương yên tâm rồi." Lưu thị khẽ thở dài, trong mắt thoáng hiện nét đỏ hoe, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng: "Thôi, thôi, sáng sớm không nói những chuyện này nữa."
---
Sau bữa sáng, Tiêu Chỉ Tình và Lưu thị mang rổ đi lên núi hái dược liệu. Giang Ninh vốn định đi theo để giúp đỡ, nhưng Lưu thị kiên quyết từ chối, bảo nàng cứ ở nhà, dành thời gian bầu bạn cùng Tiêu Thịnh chép sách.
Cả ngày hôm đó, Giang Ninh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát Tiêu Thịnh. Hắn chăm chú chép sách, dáng vẻ nghiêm túc và trầm lặng. Còn nàng, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ về những cách kiếm tiền.
Với chiếc Bình An Không Gian trong tay, nàng hoàn toàn có thể tận dụng thiết bị y tế bên trong bệnh viện để mở một hiệu thuốc, thậm chí là một phòng khám nhỏ ngay tại thôn. Mặc dù tiểu trang thôn không lớn, nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, nơi này không hề có một thầy thuốc nào. Mỗi khi có người bệnh, họ phải vội vã ngồi xe bò hơn một canh giờ để đến trấn trên. Việc đó thực sự bất tiện và tốn kém.
Ngoài ra, nàng cũng có thể tận dụng các vật tư khác trong không gian để cải tạo đồng ruộng, nâng cao năng suất cây trồng. Đến mùa thu hoạch, không chỉ đủ lương thực cho gia đình mà còn có thể dư ra để bán kiếm tiền.
Những ý tưởng và kế hoạch lớn dần hình thành trong đầu nàng, như một bàn cờ lớn đang được xếp đặt. Chỉ cần mọi việc thuận lợi, Giang Ninh tin chắc rằng nàng sẽ đưa Tiêu gia quay trở lại thời kỳ huy hoàng như trước!
Mãi đến chạng vạng, Tiêu Chỉ Tình cùng Lưu thị mới từ trong núi trở về. Đầu xuân, dược liệu tuy không nhiều nhưng lại tươi mới. Tiêu Chỉ Tình khệ nệ xách rổ chạy nhanh vào nhà, vừa thấy Giang Ninh đang bày chén đũa trên bàn, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ:
“Tẩu tử, chúng ta đã về rồi!”
“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Bị nụ cười của cô gái nhỏ làm cho lây nhiễm, Giang Ninh cũng mỉm cười theo. Nàng vẫn chưa quen dùng bếp đất, nồi đất trong thôn, nên chỉ làm vài món ăn đơn giản, nhưng lại không ngờ Lưu thị ăn xong liền tấm tắc khen ngợi.
“Ninh Nhi tay nghề thật khéo!”
Vừa cắn bánh bắp bột ngô, Lưu thị vừa cười không khép miệng, rồi quay sang Tiêu Thịnh nói:
“Nương đã bảo, tìm một nàng dâu tốt chẳng phải là chuyện xấu. Ngươi nhìn Ninh Nhi mà xem, thật là giỏi giang!”
Trong mũi tràn ngập mùi thơm ngọt của bánh bắp, Tiêu Thịnh hiếm khi lộ ra thần sắc dịu dàng, gật đầu đáp: “Nương nói phải lắm.”
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua gương mặt Giang Ninh, khóe môi thấp thoáng ý cười mang theo một chút thâm trầm khó đoán.
Giang Ninh bị khen mà ngượng ngùng, chỉ biết cười gượng:
“Nương, ngài đừng khen con nữa. Vạn nhất khen mãi rồi con bay lên mất, thế thì làm sao đây?”
“Con bé này biết nói đùa thật!” Lưu thị bật cười.
Cả bàn ăn tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ.
Dùng bữa xong, Lưu thị và Tiêu Chỉ Tình bận rộn xử lý số dược liệu thu được trong ngày. Còn Giang Ninh, theo yêu cầu của Lưu thị, đẩy Tiêu Thịnh trở về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, Tiêu Thịnh liền lên tiếng:
“Hôm nay ngươi bồi ta chép sách, lại làm cơm, chắc hẳn cũng mệt rồi. Dọn dẹp một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng mà... sớm thế sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.