Chương 14
Hoàng Chi
05/01/2023
Trong phòng bà Diệu nằm trên giường bệnh nắm lấy tay Tuệ Vy thỏ thẻ, nghe vậy trong lòng cô cùng vui mừng nhưng lại tỏ vẻ buồn bã.
— Dạ, con chỉ sợ anh Mạnh Hưng không đồng ý thôi ạ
— Sao lại không đồng ý trong khi con vừa đẹp người lại đẹp nết, mà nhà bác với nhà con thân thiết bao năm rồi. Hai bác cùng ba mẹ con đang nôn nóng lo chuyện của hai đứa. Lần này bác sẽ nói chuyện với Mạnh Hưng không để chậm trễ thêm nữa
– Dạ bác
Nghe những lời đó bước chân tôi sững lại, tôi đã biết trước chuyện này nhưng khi tận tai nghe thì buồn tủi lắm. Lúc này Mạnh Hưng nắm chặt lấy tay tôi hơn, nhìn anh tôi như có thêm động lực, tự nhủ với lòng không được nản chí lùi bước.
–-Mẹ !
Bà Diệu nghe tiếng của con trai thì nhìn đến vui mừng nói :
–-Mạnh Hưng con về rồi hả ?
Tuệ Vy làm như không có chuyện gì mà lên tiếng.
–-Anh về lúc nào vậy ?
Tuệ Vy nhìn đến tôi thì trong ánh mắt hiện lên tia căm ghét, không thèm đếm xỉa đến.
Mạnh Hưng nắm tay tôi đi đến chỗ giường bệnh.
–-Con mới xuống máy bay là đến đây thăm mẹ luôn
— Con chào bác
Tôi cúi đầu chào hỏi mẹ của anh, bà nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm.
–-Đây là ai vậy Mạnh Hưng ? Bạn con à ?
–-Dạ giới thiệu với mẹ đây là Ngọc Thảo bạn gái của con ?
Bà Diệu nghe đến đây thì gương mặt hiện lên sự giận dữ nhưng không bộc phát mà cố kìm lại nói :
–-Bạn gái gì ở đây ? Con đang đùa với mẹ đó à Mạnh Hưng ?
–-Con không đùa, con yêu Ngọc Thảo mong mẹ chấp nhận chuyện chúng con
Tuệ Vy bên cạnh nắm lấy tay của bà Diệu lắc lắc làm vẻ ủy khuất muốn khóc.
–-Bác ơi !
Bà vỗ nhẹ lên tay cô trấn an.
–-Con yên tâm chuyện này bác sẽ hỏi cho ra lẽ
–-Dạ
Nói rồi bà Diệu nhìn Mạnh Hưng nói lớn.
–-Với mẹ chỉ chấp nhận một mình Tuệ Vy là con dâu mà thôi. Còn với ai mẹ đều không đồng ý. Mẹ đã chọn Tuệ Vy làm vợ con, chỉ con bé mới xứng với gia đình mình. Mẹ muốn con chấm dứt ngay với cô ta. Thời buổi bây giờ nhiều người nghĩ đơn giản chỉ cần có chút nhan sắc thì có thể bước chân vào hào môn làm dâu nhà giàu, đúng là ảo tưởng. Vừa nhìn mẹ đã thấu rõ lòng dạ hết rồi đừng mong qua mặt mẹ
Tôi không nghĩ mẹ của anh lại nghĩ tôi là người như thế. Tôi nghèo thật nhưng nhân cách của tôi không nghèo. Tôi biết mình không có gia cảnh môn đăng hộ đối nhưng tôi yêu anh thật lòng chứ không vu lợi như những gì mẹ anh nghĩ.
Tủi thân tôi muốn khóc mà nói :
–-Xin bác đừng hiểu lầm tội cho con
— Tội gì với loại đào mỏ, cô đừng dùng nước mắt cá xấu đó ra để lấy sự thương hại của người khác, tôi không dễ bị lừa đâu. Trông cô cũng còn nhỏ tuổi vậy mà đã biết dụ dỗ đàn ông rồi, con trai tôi tuy lớn nhưng trong tình cảm còn khờ khạo lắm, không hiểu lòng người gian trá. Nếu cô cần tiền tôi có thể cho cô chỉ cần gô tránh xa con trai tôi vì nó sắp phải cưới vợ, và đây là Tuệ Vy người con dâu mà tôi đã chọn cho Mạnh Hưng
–-Mẹ không hiểu gì về Ngọc Thảo thì đừng vội đánh giá cô ấy là người không tốt. Cô ấy là người con yêu và con chỉ muốn lấy Ngọc Thảo mà thôi. Riêng Tuệ Vy con chỉ xem là em gái mà thôi
–-Có phải con muốn mẹ tức ch.ết mới chịu đúng không Mạnh Hưng ? Giờ con vì cô ta mà cãi lại lời mẹ hả ?
Tôi nghĩ mình không nên ở đây thêm nữa. Tôi nhìn Mạnh Hưng nói :
— Bác không thích em để em về trước, anh cứ ở lại với bác nha
–-Em không cần đi đâu hết, còn mẹ con đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện tình cảm của con xin mẹ để con tự quyết định đi được không ? Con đã lớn hơn ba mấy tuổi đầu rồi không phải đứa con nít lên ba mà mẹ nói con bị dụ. Không ai dụ được con đâu trừ khi con nguyện ý để bị gạt
–-Con…
Bà Diệu bất ngờ làm mệt, đưa tay đặt lên ngực gương mặt hiện lên đau đớn, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Tuệ Vy làm ra vẻ lo lắng.
–-Bác gái bác sao vậy ? Đừng làm con sợ mà
Mạnh Hưng cũng nhanh đến xem mẹ mình.
–-Để con đi gọi bác sĩ. Em đây nha
Tôi thấy vậy cũng lo lắng run cả lên, sợ mẹ anh xảy ra chuyện gì thì tôi đã gián tiếp làm anh thành đứa con bất hiếu. Lúc này anh đã đi nên tôi bước đến gần chỗ mẹ anh hỏi thăm thì Tuệ Vy lên tiếng.
–-Cô còn mặt dày mà ở đây được sao ? Tại cô nên bác gái mới làm mệt, khiến cho anh Mạnh Hưng và mẹ tranh cãi với nhau. Nói thật nếu nhưng có lòng tự trọng biết bác không thích thì đã rời đi từ lâu chứ không phải trơ mặt đứng lì ra đó đâu.
— Loại con gái hám tiền thì làm gì biết nhục hả con ?
Hết Tuệ Vy rồi đến mẹ của Mạnh Hưng xúc phạm sỉ nhục tôi. Không lẽ nghèo thì mặc định là tham lam xấu xa hay sao. Tôi không may mắn như bao người khác được lớn lên trong vòng tay yêu thương bảo bọc của ba mẹ nhưng tôi chưa từng oán trách ông trời bất công. Tôi đã luôn phải cố gắng tự lập ngay từ nhỏ, tôi hiểu được bản thân mình phải nỗ lực gấp nhiều lần để thoát khỏi số phận nghèo khó. Cuộc đời tôi được gặp Mạnh Hưng chính là ánh sáng, biết anh tốt nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng dựa dẫm anh cả đời. Những gì nợ anh rồi tôi sẽ trả.
Giờ nghe những lời miệt thị đến từ người nhà của anh tôi buồn lắm nhưng biết mẹ anh đang mệt tôi không muốn làm bệnh bà thêm nặng nên nói :
–-Có thể bác có sự hiểu lầm dành cho con, thật ra con không phải như bác và chị Tuệ Vy đã nói. Biết bác không thích nên con xin phép ra về. Chúc bác sớm khỏe ạ
Tuệ Vy bĩu môi.
— Đi thì đi đi còn ở đó giả đò tỏ ra mình là người tốt.
Tôi quay người đi ra khỏi phòng mà không đợi Mạnh Hưng trở lại. Tôi nghĩ mình không nên ở đây lúc này, anh còn phải chăm sóc cho mẹ mình nữa. Niềm hạnh phúc vừa chớm nở thì giờ tôi lại thấy mong lung quá, con đường của tôi và anh bước đi trước mắt thấy không hề dễ dàng cho lắm.
Ra ngoài bệnh viện tôi đón taxi về chung cư trước. Ngồi trong xe nhớ lại những lời mẹ anh nói mà tôi rơi nước mắt…
Mạnh Hưng cùng bác sĩ đến phòng bệnh của bà Diệu, không thấy Ngọc Thảo trong lòng anh sớm đoán được chuyện gì xảy ra nhưng vì bà Diệu đang mệt nên anh không nói đến.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói :
–-Bệnh nhân chỉ vì kích động nên làm mệt thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi không làm gì khiến người bệnh tức giận là được
–-Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ đi rồi Mạnh Hưng mới nói :
–-Mẹ nghỉ ngơi đi
–-Con còn xem mẹ là mẹ của con à ?
–-Sao mẹ lại nói vậy ?
–-Nếu không thì con đâu có cãi lời mẹ
Không muốn nói đến chuyện của mình và Ngọc Thảo nhưng giờ bà Diệu lại nhắc nên Mạnh Hưng cũng nói :
–-Có phải lúc nãy mẹ nói gì nên Ngọc Thảo mới bỏ về đúng không ?
–-Mẹ không nói gì hết , chắc cô ta chột dạ nên về thôi
–-Bác gái nói đúng, cô ta đeo bám anh chỉ vì tiền thôi. Anh đừng để cô ta lừa
Tuệ Vy xen vào, Mạnh Hưng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
— Em im đi
Tuệ Vy bị dọa sợ mà cầm lấy tay của bà Diệu.
–-Con lớn tiếng như vậy để làm gì ? Mẹ nói rồi con phải chấm dứt với con nhỏ đó cho mẹ. Nếu cần thì cứ cho nó số tiền là xong. Chờ mẹ khỏe thì mẹ và ba sẽ sang nhà của Tuệ Vy bàn chuyện cưới hỏi.
–-Muốn cưới thì ba mẹ đi mà cưới. Con đã nói rõ rồi ba mẹ đừng ép con
Nói rồi Mạnh Hưng bỏ đi ra khỏi phòng bệnh, bà Diệu tức giận mà gọi.
–-Mạnh Hưng con quay lại cho mẹ
–-Anh Mạnh Hưng không muốn cưới con, giờ con phải làm sao ?
Tuệ Vy vừa nói vừa khóc, bà Diệu liền an ủi.
–-Con yên tâm, con dâu của bác chỉ có mỗi mình con thôi. Mạnh Hưng tạm thời bị con nhỏ đó khiến cho mê muội nên không nghe còn cãi lời bác. Sớm muộn gì nó cũng sáng mắt
–-Cô ta trông mặt vậy chứ không phải vậy đâu bác, ở Hà Giang cô ta làm cho anh Mạnh Hưng phải bỏ công việc lái xe đêm hôm để đi tìm cô ta nữa.
–-Có chuyện đó luôn sao ?
–-Dạ
–-Như vậy con nhỏ này cũng mưu mô lắm. Bác phải nhanh tìm cách để Mạnh Hưng cưới con mới được
–-Con cảm ơn bác. Con rất yêu anh Mạnh Hưng nếu không có anh ấy con sẽ không sống nổi
–-Chỉ có con vừa ngoan lại đẹp còn giỏi dang mới xứng với Mạnh Hưng nhà bác thôi. Còn con nhỏ mồ côi quê mùa đũa móc mà chòi mâm son.
Tuệ Vy ỷ có bà Diệu nên trong lòng rất đắc ý, vô nghĩ sớm muộn cũng có được Mạnh Hưng…
☆☆☆☆
Mạnh Hưng trước khi đi có nhờ y tá thăm chừng mẹ mình. Lúc nãy nghe bác sĩ nói bà không gì nghiêm trọng anh cũng yên tâm hơn. Biết giờ Ngọc Thảo chắc đang buồn nên anh đã lái xe đến chung cư. Trên đường anh đã ghé vào một nhà hàng mua vài món mà cô thích để mang đến.
Đậu xe xong anh vào thanh máy để lên tầng.
” ting “
Cửa thang máy mở ra anh đi đến căn hộ của cô, do biết mật mã nên Mạnh Hưng mở cửa mà không cần nhấn chuông.
” cạch “
Bước vào cả phòng khách lặng trang, còn nghĩ cô chưa về thì Mạnh Hưng nhìn thấy túi xách của cô để trên ghế sofa. Hành lý lúc nảy để trên xe nên giờ anh mang cho cô. Bỏ vali xuống cùng với đồ ăn lên bàn rồi Mạnh Hưng tiến đến phòng ngủ. Trực giác cho anh biết cô đang ở bên trong.
Lúc này anh nghe được tiếng thút thít rất nhỏ vang lên, vậy là cô đang khóc. Anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào, trước mắt anh là cô đang co ro một góc chỗ cửa sổ mà gục đầu khóc. Nhìn cô mà anh đau lòng biết bao, tự trách mình nóng vội đưa cô đến gặp mẹ mới để cô chịu ủy khuất như vậy.
Ngồi xuống đưa tay ôm cô vào lòng anh trầm giọng.
–-Anh xin lỗi
Về đến nhà tôi đã trốn vào phòng mà khóc.
Giờ có anh bao nhiêu tủi hờn cùng sự bất an trong lòng tôi lại trỗi dậy. Không kìm được tôi đã gục vào ngực anh mà òa khóc nức nở.
–-Ngoan nín đi, đều tại anh không tốt mới để em chịu tổn thương.
Tôi ngước lên nhìn anh nghẹn ngào.
— Không phải do anh mà là em, em không xứng với anh
–-Anh không cho phép em nói vậy ? Do mẹ vẫn chưa hiểu em nên mới nói thế thôi. Em đừng suy nghĩ, em chỉ việc yêu anh còn lại tất cả anh sẽ lo
Lời anh nói làm lòng tôi thấy ấm áp nhưng định kiến của mẹ anh đối với tôi quá lớn sợ rằng không thể thay đổi được, huống gì với bà chỉ có Tuệ Vy là con dâu. Còn tôi trong mắt bà là đứa con gái hám tiền. Biết được Mạnh Hưng củng quá mệt mỏi tôi không muốn làm anh áp lực thêm nửa.
–-Em biết rồi
— Vậy mới ngoan, giờ đi rửa mặt đi rồi ra ăn, lúc nãy anh có ghé nhà hàng mua món em thích
Xảy ra chuyện như vậy mà anh còn tâm trạng lo cho tôi, lúc này tôi cảm động vô cùng, nếu bắt tôi phải rời xa anh có lẽ tôi không thể làm được. Biết là sẽ khó khăn nhưng tôi nhất định sẽ mạnh mẽ để cùng anh vượt qua. Như anh nói do mẹ anh chưa hiểu tôi nên mới nghĩ tôi như thế. Với người làm mẹ thường sẽ lo nghĩ và muốn những gì tốt nhất cho con mình. Cả mẹ anh cũng thế, giữa Tuệ Vy và tôi thì đương nhiên bà sẽ chọn Tuệ Vy làm con dâu vì chị ta phù hợp.
Sau đó anh dìu tôi đứng lên, do ngồi hơi lâu nên chân bị tê đứng không vững may là có anh bên cạnh đỡ.
–-Chân em bị tê
–-Vậy em đi được không ? Hay để anh bồng
Tôi xấu hổ.
–-Em đi được, hình như hết rồi
– Ừm vậy để anh ra ngoài soạn đồ ăn ra
– Vậy anh đi đi
Rửa mặt xong trở ra thì đã thấy trên bàn bày biện đầy đồ ăn. Còn anh thì xoăn tay cầm chén đi từ trong bếp ra.
–-Em ngồi xuống đi
Đến ghế ngồi xuống, anh đặt chén xuống trước mặt rồi cầm đũa hỏi :
–-Muốn ăn gì anh gấp cho
–-Để em tự ăn được rồi, anh cũng ngồi ăn luôn đi
–-Há miệng ra
Mặc tôi nói còn anh thì cứ gấp, miếng thịt bò đưa lên ngay trước miệng tôi chỉ còn cách là ăn thôi.
–-Thế nào ? Có ngon không ?
Cố nhai miếng thịt rồi nuốt xong tôi mới trả lời anh.
— Thịt mềm ngon lắm
–-Vậy em ăn nhiều chút, ốm lắm rồi
–-Anh chê em hả ?
–-Không phải chê nhưng mập lên thì mới có sức sinh con chứ
Nghe đến đây mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ.
—Chưa gì mà anh tính đến việc có con rồi à ?
–-Anh tuổi này được xem là già rồi đó, cùng tuổi với anh người ta ít nhất cũng hai con mà anh đến vợ còn chưa thì có phải muộn lắm rồi không ?
Tôi nhìn ra được sự khao khát có con của anh, có thể đã thành công nên bây giờ anh chỉ cần một gia đình nữa là đủ.
–-Ngọc Thảo !
–-Dạ
–-Chờ em học xong mình cưới nha
Tôi bất ngờ lúng túng trước câu nói của Mạnh Hưng, tuy đó cũng là niềm mơ ước của tôi bấy lâu nay nhưng hiện tại tôi không dám nghỉ. Con đường để đến được đích cùa tôi và anh có quá nhiều chướng ngại vật. Ngày nào chưa có được sự chấp nhận của gia đình anhi giống như có tảng đá đè nặng lên người mình.
—Việc này để đến lúc đó hả tính nha anh.
–-Ừm, thôi em ăn đi
–-Mà anh đến đây rồi bệnh viện ai ờ với bác gái
–-Có Tuệ Vy với anh có nhờ y tá điều dưỡng chăm sóc trông chừng mẹ rồi, tý anh vào
— Vậy anh cũng ăn đi để lát vào viện còn chăm sóc bác
Sau đó tôi và anh cùng nhau ăn. Xong rồi lúc này anh chuẩn bị vào viện với mẹ.
–-Em ngủ sớm nha. Mà mai em đến trường học lại hả ?
–-Dạ
–-Vậy để anh dặn tài xế đến đón em
–-Thôi khỏi đi anh, để em tự đón xe đến trường hay đi taxi cũng được.
–-Sao vậy ? Hay vì mẹ ? Anh đã nói em đừng suy nghĩ đến rồi mà
Cũng một phần mà thôi, chuyện này tôi đã tính nói với anh nhưng mãi không có cơ hội, lúc thì quên đến khi nhớ thì anh lại bận việc mãi đến tận giờ
–-Không phải, chỉ là giờ em đã quên đường phố nên tự mình đi được. Thêm đi trễ về sớm cũng dễ hơn. Anh cho em tự đi nha
Nắm lấy tay anh tôi kéo tới kéo lui cuối cùng anh cũng đồng ý.
– Nếu em muốn vậy cũng được nhưng lịch trình phải báo anh biết
—Dạ
–-Vậy giờ anh vô viện còn em ngủ sớm nha
— Để em lấy áo khoác cho anh, tối lạnh lắm
Nói rồi tôi đến chỗ treo đồ lấy áo khoác cho anh thì anh ôm chặt tôi vào lòng.
–-Chỉ cần có em là đủ ấm rồi
Lúc này tôi muốn được trong lòng anh như thế này mãi nhưng anh còn phải lo cho mẹ nên tôi không thể cứ giử anh lại.
–-Anh đi đi để trễ
–-Ừm…chụt…
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi một cái rồi mới chịu đi. Chỉ còn một mình tôi thấy buồn và nhớ anh lắm dù anh chỉ vừa mới ở đây thôi. Nhìn đồng hồ cũng đã 7 giờ tối còn sớm nên tôi xem lại tài liệu để mai còn đi học.
Mạnh Hưng vừa xuống đến bãi đậu xe thì có điện thoại. Lấy ra xem thì thấy là của ông Kiệt ba anh. Mở cửa xe ngồi vài rồi anh mới nghe máy.
–-Ba gọi con có gì không ?
–-Con về nhà ngay cho ba. Con làm gì để mẹ con giận đến mức không chịu nằm viện mà đòi về vậy hả.
— Dạ, con chỉ sợ anh Mạnh Hưng không đồng ý thôi ạ
— Sao lại không đồng ý trong khi con vừa đẹp người lại đẹp nết, mà nhà bác với nhà con thân thiết bao năm rồi. Hai bác cùng ba mẹ con đang nôn nóng lo chuyện của hai đứa. Lần này bác sẽ nói chuyện với Mạnh Hưng không để chậm trễ thêm nữa
– Dạ bác
Nghe những lời đó bước chân tôi sững lại, tôi đã biết trước chuyện này nhưng khi tận tai nghe thì buồn tủi lắm. Lúc này Mạnh Hưng nắm chặt lấy tay tôi hơn, nhìn anh tôi như có thêm động lực, tự nhủ với lòng không được nản chí lùi bước.
–-Mẹ !
Bà Diệu nghe tiếng của con trai thì nhìn đến vui mừng nói :
–-Mạnh Hưng con về rồi hả ?
Tuệ Vy làm như không có chuyện gì mà lên tiếng.
–-Anh về lúc nào vậy ?
Tuệ Vy nhìn đến tôi thì trong ánh mắt hiện lên tia căm ghét, không thèm đếm xỉa đến.
Mạnh Hưng nắm tay tôi đi đến chỗ giường bệnh.
–-Con mới xuống máy bay là đến đây thăm mẹ luôn
— Con chào bác
Tôi cúi đầu chào hỏi mẹ của anh, bà nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét không mấy thiện cảm.
–-Đây là ai vậy Mạnh Hưng ? Bạn con à ?
–-Dạ giới thiệu với mẹ đây là Ngọc Thảo bạn gái của con ?
Bà Diệu nghe đến đây thì gương mặt hiện lên sự giận dữ nhưng không bộc phát mà cố kìm lại nói :
–-Bạn gái gì ở đây ? Con đang đùa với mẹ đó à Mạnh Hưng ?
–-Con không đùa, con yêu Ngọc Thảo mong mẹ chấp nhận chuyện chúng con
Tuệ Vy bên cạnh nắm lấy tay của bà Diệu lắc lắc làm vẻ ủy khuất muốn khóc.
–-Bác ơi !
Bà vỗ nhẹ lên tay cô trấn an.
–-Con yên tâm chuyện này bác sẽ hỏi cho ra lẽ
–-Dạ
Nói rồi bà Diệu nhìn Mạnh Hưng nói lớn.
–-Với mẹ chỉ chấp nhận một mình Tuệ Vy là con dâu mà thôi. Còn với ai mẹ đều không đồng ý. Mẹ đã chọn Tuệ Vy làm vợ con, chỉ con bé mới xứng với gia đình mình. Mẹ muốn con chấm dứt ngay với cô ta. Thời buổi bây giờ nhiều người nghĩ đơn giản chỉ cần có chút nhan sắc thì có thể bước chân vào hào môn làm dâu nhà giàu, đúng là ảo tưởng. Vừa nhìn mẹ đã thấu rõ lòng dạ hết rồi đừng mong qua mặt mẹ
Tôi không nghĩ mẹ của anh lại nghĩ tôi là người như thế. Tôi nghèo thật nhưng nhân cách của tôi không nghèo. Tôi biết mình không có gia cảnh môn đăng hộ đối nhưng tôi yêu anh thật lòng chứ không vu lợi như những gì mẹ anh nghĩ.
Tủi thân tôi muốn khóc mà nói :
–-Xin bác đừng hiểu lầm tội cho con
— Tội gì với loại đào mỏ, cô đừng dùng nước mắt cá xấu đó ra để lấy sự thương hại của người khác, tôi không dễ bị lừa đâu. Trông cô cũng còn nhỏ tuổi vậy mà đã biết dụ dỗ đàn ông rồi, con trai tôi tuy lớn nhưng trong tình cảm còn khờ khạo lắm, không hiểu lòng người gian trá. Nếu cô cần tiền tôi có thể cho cô chỉ cần gô tránh xa con trai tôi vì nó sắp phải cưới vợ, và đây là Tuệ Vy người con dâu mà tôi đã chọn cho Mạnh Hưng
–-Mẹ không hiểu gì về Ngọc Thảo thì đừng vội đánh giá cô ấy là người không tốt. Cô ấy là người con yêu và con chỉ muốn lấy Ngọc Thảo mà thôi. Riêng Tuệ Vy con chỉ xem là em gái mà thôi
–-Có phải con muốn mẹ tức ch.ết mới chịu đúng không Mạnh Hưng ? Giờ con vì cô ta mà cãi lại lời mẹ hả ?
Tôi nghĩ mình không nên ở đây thêm nữa. Tôi nhìn Mạnh Hưng nói :
— Bác không thích em để em về trước, anh cứ ở lại với bác nha
–-Em không cần đi đâu hết, còn mẹ con đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện tình cảm của con xin mẹ để con tự quyết định đi được không ? Con đã lớn hơn ba mấy tuổi đầu rồi không phải đứa con nít lên ba mà mẹ nói con bị dụ. Không ai dụ được con đâu trừ khi con nguyện ý để bị gạt
–-Con…
Bà Diệu bất ngờ làm mệt, đưa tay đặt lên ngực gương mặt hiện lên đau đớn, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Tuệ Vy làm ra vẻ lo lắng.
–-Bác gái bác sao vậy ? Đừng làm con sợ mà
Mạnh Hưng cũng nhanh đến xem mẹ mình.
–-Để con đi gọi bác sĩ. Em đây nha
Tôi thấy vậy cũng lo lắng run cả lên, sợ mẹ anh xảy ra chuyện gì thì tôi đã gián tiếp làm anh thành đứa con bất hiếu. Lúc này anh đã đi nên tôi bước đến gần chỗ mẹ anh hỏi thăm thì Tuệ Vy lên tiếng.
–-Cô còn mặt dày mà ở đây được sao ? Tại cô nên bác gái mới làm mệt, khiến cho anh Mạnh Hưng và mẹ tranh cãi với nhau. Nói thật nếu nhưng có lòng tự trọng biết bác không thích thì đã rời đi từ lâu chứ không phải trơ mặt đứng lì ra đó đâu.
— Loại con gái hám tiền thì làm gì biết nhục hả con ?
Hết Tuệ Vy rồi đến mẹ của Mạnh Hưng xúc phạm sỉ nhục tôi. Không lẽ nghèo thì mặc định là tham lam xấu xa hay sao. Tôi không may mắn như bao người khác được lớn lên trong vòng tay yêu thương bảo bọc của ba mẹ nhưng tôi chưa từng oán trách ông trời bất công. Tôi đã luôn phải cố gắng tự lập ngay từ nhỏ, tôi hiểu được bản thân mình phải nỗ lực gấp nhiều lần để thoát khỏi số phận nghèo khó. Cuộc đời tôi được gặp Mạnh Hưng chính là ánh sáng, biết anh tốt nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng dựa dẫm anh cả đời. Những gì nợ anh rồi tôi sẽ trả.
Giờ nghe những lời miệt thị đến từ người nhà của anh tôi buồn lắm nhưng biết mẹ anh đang mệt tôi không muốn làm bệnh bà thêm nặng nên nói :
–-Có thể bác có sự hiểu lầm dành cho con, thật ra con không phải như bác và chị Tuệ Vy đã nói. Biết bác không thích nên con xin phép ra về. Chúc bác sớm khỏe ạ
Tuệ Vy bĩu môi.
— Đi thì đi đi còn ở đó giả đò tỏ ra mình là người tốt.
Tôi quay người đi ra khỏi phòng mà không đợi Mạnh Hưng trở lại. Tôi nghĩ mình không nên ở đây lúc này, anh còn phải chăm sóc cho mẹ mình nữa. Niềm hạnh phúc vừa chớm nở thì giờ tôi lại thấy mong lung quá, con đường của tôi và anh bước đi trước mắt thấy không hề dễ dàng cho lắm.
Ra ngoài bệnh viện tôi đón taxi về chung cư trước. Ngồi trong xe nhớ lại những lời mẹ anh nói mà tôi rơi nước mắt…
Mạnh Hưng cùng bác sĩ đến phòng bệnh của bà Diệu, không thấy Ngọc Thảo trong lòng anh sớm đoán được chuyện gì xảy ra nhưng vì bà Diệu đang mệt nên anh không nói đến.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nói :
–-Bệnh nhân chỉ vì kích động nên làm mệt thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi không làm gì khiến người bệnh tức giận là được
–-Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ đi rồi Mạnh Hưng mới nói :
–-Mẹ nghỉ ngơi đi
–-Con còn xem mẹ là mẹ của con à ?
–-Sao mẹ lại nói vậy ?
–-Nếu không thì con đâu có cãi lời mẹ
Không muốn nói đến chuyện của mình và Ngọc Thảo nhưng giờ bà Diệu lại nhắc nên Mạnh Hưng cũng nói :
–-Có phải lúc nãy mẹ nói gì nên Ngọc Thảo mới bỏ về đúng không ?
–-Mẹ không nói gì hết , chắc cô ta chột dạ nên về thôi
–-Bác gái nói đúng, cô ta đeo bám anh chỉ vì tiền thôi. Anh đừng để cô ta lừa
Tuệ Vy xen vào, Mạnh Hưng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
— Em im đi
Tuệ Vy bị dọa sợ mà cầm lấy tay của bà Diệu.
–-Con lớn tiếng như vậy để làm gì ? Mẹ nói rồi con phải chấm dứt với con nhỏ đó cho mẹ. Nếu cần thì cứ cho nó số tiền là xong. Chờ mẹ khỏe thì mẹ và ba sẽ sang nhà của Tuệ Vy bàn chuyện cưới hỏi.
–-Muốn cưới thì ba mẹ đi mà cưới. Con đã nói rõ rồi ba mẹ đừng ép con
Nói rồi Mạnh Hưng bỏ đi ra khỏi phòng bệnh, bà Diệu tức giận mà gọi.
–-Mạnh Hưng con quay lại cho mẹ
–-Anh Mạnh Hưng không muốn cưới con, giờ con phải làm sao ?
Tuệ Vy vừa nói vừa khóc, bà Diệu liền an ủi.
–-Con yên tâm, con dâu của bác chỉ có mỗi mình con thôi. Mạnh Hưng tạm thời bị con nhỏ đó khiến cho mê muội nên không nghe còn cãi lời bác. Sớm muộn gì nó cũng sáng mắt
–-Cô ta trông mặt vậy chứ không phải vậy đâu bác, ở Hà Giang cô ta làm cho anh Mạnh Hưng phải bỏ công việc lái xe đêm hôm để đi tìm cô ta nữa.
–-Có chuyện đó luôn sao ?
–-Dạ
–-Như vậy con nhỏ này cũng mưu mô lắm. Bác phải nhanh tìm cách để Mạnh Hưng cưới con mới được
–-Con cảm ơn bác. Con rất yêu anh Mạnh Hưng nếu không có anh ấy con sẽ không sống nổi
–-Chỉ có con vừa ngoan lại đẹp còn giỏi dang mới xứng với Mạnh Hưng nhà bác thôi. Còn con nhỏ mồ côi quê mùa đũa móc mà chòi mâm son.
Tuệ Vy ỷ có bà Diệu nên trong lòng rất đắc ý, vô nghĩ sớm muộn cũng có được Mạnh Hưng…
☆☆☆☆
Mạnh Hưng trước khi đi có nhờ y tá thăm chừng mẹ mình. Lúc nãy nghe bác sĩ nói bà không gì nghiêm trọng anh cũng yên tâm hơn. Biết giờ Ngọc Thảo chắc đang buồn nên anh đã lái xe đến chung cư. Trên đường anh đã ghé vào một nhà hàng mua vài món mà cô thích để mang đến.
Đậu xe xong anh vào thanh máy để lên tầng.
” ting “
Cửa thang máy mở ra anh đi đến căn hộ của cô, do biết mật mã nên Mạnh Hưng mở cửa mà không cần nhấn chuông.
” cạch “
Bước vào cả phòng khách lặng trang, còn nghĩ cô chưa về thì Mạnh Hưng nhìn thấy túi xách của cô để trên ghế sofa. Hành lý lúc nảy để trên xe nên giờ anh mang cho cô. Bỏ vali xuống cùng với đồ ăn lên bàn rồi Mạnh Hưng tiến đến phòng ngủ. Trực giác cho anh biết cô đang ở bên trong.
Lúc này anh nghe được tiếng thút thít rất nhỏ vang lên, vậy là cô đang khóc. Anh nhẹ nhàng mở cửa đi vào, trước mắt anh là cô đang co ro một góc chỗ cửa sổ mà gục đầu khóc. Nhìn cô mà anh đau lòng biết bao, tự trách mình nóng vội đưa cô đến gặp mẹ mới để cô chịu ủy khuất như vậy.
Ngồi xuống đưa tay ôm cô vào lòng anh trầm giọng.
–-Anh xin lỗi
Về đến nhà tôi đã trốn vào phòng mà khóc.
Giờ có anh bao nhiêu tủi hờn cùng sự bất an trong lòng tôi lại trỗi dậy. Không kìm được tôi đã gục vào ngực anh mà òa khóc nức nở.
–-Ngoan nín đi, đều tại anh không tốt mới để em chịu tổn thương.
Tôi ngước lên nhìn anh nghẹn ngào.
— Không phải do anh mà là em, em không xứng với anh
–-Anh không cho phép em nói vậy ? Do mẹ vẫn chưa hiểu em nên mới nói thế thôi. Em đừng suy nghĩ, em chỉ việc yêu anh còn lại tất cả anh sẽ lo
Lời anh nói làm lòng tôi thấy ấm áp nhưng định kiến của mẹ anh đối với tôi quá lớn sợ rằng không thể thay đổi được, huống gì với bà chỉ có Tuệ Vy là con dâu. Còn tôi trong mắt bà là đứa con gái hám tiền. Biết được Mạnh Hưng củng quá mệt mỏi tôi không muốn làm anh áp lực thêm nửa.
–-Em biết rồi
— Vậy mới ngoan, giờ đi rửa mặt đi rồi ra ăn, lúc nãy anh có ghé nhà hàng mua món em thích
Xảy ra chuyện như vậy mà anh còn tâm trạng lo cho tôi, lúc này tôi cảm động vô cùng, nếu bắt tôi phải rời xa anh có lẽ tôi không thể làm được. Biết là sẽ khó khăn nhưng tôi nhất định sẽ mạnh mẽ để cùng anh vượt qua. Như anh nói do mẹ anh chưa hiểu tôi nên mới nghĩ tôi như thế. Với người làm mẹ thường sẽ lo nghĩ và muốn những gì tốt nhất cho con mình. Cả mẹ anh cũng thế, giữa Tuệ Vy và tôi thì đương nhiên bà sẽ chọn Tuệ Vy làm con dâu vì chị ta phù hợp.
Sau đó anh dìu tôi đứng lên, do ngồi hơi lâu nên chân bị tê đứng không vững may là có anh bên cạnh đỡ.
–-Chân em bị tê
–-Vậy em đi được không ? Hay để anh bồng
Tôi xấu hổ.
–-Em đi được, hình như hết rồi
– Ừm vậy để anh ra ngoài soạn đồ ăn ra
– Vậy anh đi đi
Rửa mặt xong trở ra thì đã thấy trên bàn bày biện đầy đồ ăn. Còn anh thì xoăn tay cầm chén đi từ trong bếp ra.
–-Em ngồi xuống đi
Đến ghế ngồi xuống, anh đặt chén xuống trước mặt rồi cầm đũa hỏi :
–-Muốn ăn gì anh gấp cho
–-Để em tự ăn được rồi, anh cũng ngồi ăn luôn đi
–-Há miệng ra
Mặc tôi nói còn anh thì cứ gấp, miếng thịt bò đưa lên ngay trước miệng tôi chỉ còn cách là ăn thôi.
–-Thế nào ? Có ngon không ?
Cố nhai miếng thịt rồi nuốt xong tôi mới trả lời anh.
— Thịt mềm ngon lắm
–-Vậy em ăn nhiều chút, ốm lắm rồi
–-Anh chê em hả ?
–-Không phải chê nhưng mập lên thì mới có sức sinh con chứ
Nghe đến đây mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ.
—Chưa gì mà anh tính đến việc có con rồi à ?
–-Anh tuổi này được xem là già rồi đó, cùng tuổi với anh người ta ít nhất cũng hai con mà anh đến vợ còn chưa thì có phải muộn lắm rồi không ?
Tôi nhìn ra được sự khao khát có con của anh, có thể đã thành công nên bây giờ anh chỉ cần một gia đình nữa là đủ.
–-Ngọc Thảo !
–-Dạ
–-Chờ em học xong mình cưới nha
Tôi bất ngờ lúng túng trước câu nói của Mạnh Hưng, tuy đó cũng là niềm mơ ước của tôi bấy lâu nay nhưng hiện tại tôi không dám nghỉ. Con đường để đến được đích cùa tôi và anh có quá nhiều chướng ngại vật. Ngày nào chưa có được sự chấp nhận của gia đình anhi giống như có tảng đá đè nặng lên người mình.
—Việc này để đến lúc đó hả tính nha anh.
–-Ừm, thôi em ăn đi
–-Mà anh đến đây rồi bệnh viện ai ờ với bác gái
–-Có Tuệ Vy với anh có nhờ y tá điều dưỡng chăm sóc trông chừng mẹ rồi, tý anh vào
— Vậy anh cũng ăn đi để lát vào viện còn chăm sóc bác
Sau đó tôi và anh cùng nhau ăn. Xong rồi lúc này anh chuẩn bị vào viện với mẹ.
–-Em ngủ sớm nha. Mà mai em đến trường học lại hả ?
–-Dạ
–-Vậy để anh dặn tài xế đến đón em
–-Thôi khỏi đi anh, để em tự đón xe đến trường hay đi taxi cũng được.
–-Sao vậy ? Hay vì mẹ ? Anh đã nói em đừng suy nghĩ đến rồi mà
Cũng một phần mà thôi, chuyện này tôi đã tính nói với anh nhưng mãi không có cơ hội, lúc thì quên đến khi nhớ thì anh lại bận việc mãi đến tận giờ
–-Không phải, chỉ là giờ em đã quên đường phố nên tự mình đi được. Thêm đi trễ về sớm cũng dễ hơn. Anh cho em tự đi nha
Nắm lấy tay anh tôi kéo tới kéo lui cuối cùng anh cũng đồng ý.
– Nếu em muốn vậy cũng được nhưng lịch trình phải báo anh biết
—Dạ
–-Vậy giờ anh vô viện còn em ngủ sớm nha
— Để em lấy áo khoác cho anh, tối lạnh lắm
Nói rồi tôi đến chỗ treo đồ lấy áo khoác cho anh thì anh ôm chặt tôi vào lòng.
–-Chỉ cần có em là đủ ấm rồi
Lúc này tôi muốn được trong lòng anh như thế này mãi nhưng anh còn phải lo cho mẹ nên tôi không thể cứ giử anh lại.
–-Anh đi đi để trễ
–-Ừm…chụt…
Anh cúi xuống hôn lên trán tôi một cái rồi mới chịu đi. Chỉ còn một mình tôi thấy buồn và nhớ anh lắm dù anh chỉ vừa mới ở đây thôi. Nhìn đồng hồ cũng đã 7 giờ tối còn sớm nên tôi xem lại tài liệu để mai còn đi học.
Mạnh Hưng vừa xuống đến bãi đậu xe thì có điện thoại. Lấy ra xem thì thấy là của ông Kiệt ba anh. Mở cửa xe ngồi vài rồi anh mới nghe máy.
–-Ba gọi con có gì không ?
–-Con về nhà ngay cho ba. Con làm gì để mẹ con giận đến mức không chịu nằm viện mà đòi về vậy hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.