Chương 9
Hoàng Chi
05/01/2023
Tôi khó hiểu nói :
– Sưởi ấm sao em đâu biết
Tôi định rút tay lại thì chú đã nắm lấy, tôi để yên không dám cử động.
– Như thế này, tay em ấm lắm
Tim tôi lúc này đập nhanh lắm, so với bàn tay chú thì tay tôi nhỏ bé thật. Lúc này cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, đến độ có thể nghe rõ từng nhịp đập và hơi thở của tôi và chú
Lâu vậy không nghe chú nói gì nên tôi lên tiếng.
– Được chưa chú ?
– Hình như được rồi
Chú lấy tay mình ra, tôi có chút luyến tiếc.
– Em ăn đi rồi ngủ mai phải khởi hành sớm để lên Hà Giang đó.
– Dạ mà chú cũng ăn luôn đi
– Ừm
Phần thức ăn được chia ra làm hai, tôi ăn phần của mình. Chú cũng bắt đầu ăn
– Tý ăn xong tôi cho quà
Nghĩ chú đùa nên tôi cũng quên giờ nghe chú nói lại tôi hơi tò mò nhưng không hỏi. Khi ăn sắp xong thì chú đứng lên, tôi cũng không có nhìn xem chú làm gì.
– Cho em, ăn này sẽ giúp em dễ chịu hơn
Một hộp mứt dâu được đưa ra trước mặt tôi, bất ngờ tôi ngước lên nhìn chú mà trong lòng một phen cảm động. Tại sao cái gì chú cũng biết hết. Chú khiến cho tôi hết lần này đến lần khác phải xúc động và thổn thức. Trước kia khi còn sống ở quê những lần dâu rụng có bị đau tôi cũng phải ráng chịu, cả nhu cầu ăn cơm hằng ngày còn phải lo thì tôi đâu dám có những đòi hỏi khác. Nhưng theo chú rồi thì mọi thứ đã thay đổi, có được sự quan tâm của chú đôi khi là chiều khiến tôi đâm ra bản tính dựa dẫm làm nũng. Giống như đến ngày không chỉ đau mà tôi còn buồn miệng muốn ăn gì đó chua chua ngọt ngọt. Khi đó chú đã mua mứt cho tôi, và thói quen cũng từ đó mà ra. Trong nhà lúc nào cũng có mứt, không loại này thì loại kia. Nhưng do tôi tự mình mua chứ không phải đòi chú. Lần đi này tôi ỷ y nên không mang theo. Không nghĩ đến vậy mà chú lại cho tôi.
– Này chú mua hả ?
– Ừm, em cứ giữ mà ăn. Nếu không đủ tôi sẽ mua thêm
Tuy là muốn ăn nhưng tôi lại ăn rất ít. Nói gì cả hộp to thế này ăn đến bao giờ mới hết
– Nhiêu đây ăn còn không hết đó chú
– Vậy mà tôi sợ không đủ
– Chú làm như em ăn nhiều lắm á
– Riêng cơm thì ăn như mèo mà linh ta linh tinh thì em lại ăn rất giỏi
Tôi im bật vì chú nói quá đúng không thể cãi lại được. Nhưng có điều tôi không ăn bậy bạ như chú nói mà tôi chỉ ăn trái cây hoặc những loại hạt dinh dưỡng thôi. Ai như chú hôm bữa mua toàn đồ ăn vặt mà còn ngọt nữa, mà đó chú mua cho mình nên tôi không nói được.
– Muộn rồi đó em ngủ đi
Tôi không buồn ngủ cho lắm vì vừa làm một giấc.
– Em chưa buồn ngủ
– Thì nằm cho khỏe tý ngủ ngay ấy mà
– Để em đến ngắm cảnh về đêm ở Hà Nội tý
– Có gì đâu cũng chỉ là các tòa nhà và ánh đèn thôi
– Khác chứ chú, tuy cũng như nhau nhưng mỗi nơi sẽ cho mình một cảm nhận khác. Không đâu là giống đâu cả, còn cả tâm trạng của người trải nghiệm nữa.
– Vậy hả ? Nghe em nói tôi mới để ý đó
Tôi cười rồi cầm hộp mứt đứng lên đi đến chỗ cửa sổ. Đúng là bên ngoài chỉ có những ánh đèn phát ra từ các tòa nhà không khác gì ở Sài Gòn về đêm cho lắm. Nhưng mà trong lòng tôi thì khác, rộn rã hẳn lên. Hay vì hộp mứt mà chú cho nên làm cho tôi vui.
– Thế nào ?
Tôi nhìn đến thì chú đã đứng ngay bên cạnh.
– Là sao chú ?
– Tôi muốn biết cảm nhận của em lúc này
– Em thấy rất bình yên
– Chỉ vậy thôi hả ?
Tôi gật đầu, thật ra đó chỉ là một phần thôi, còn lại tôi muốn giữ riêng lại cho mình. Khoảnh khắc đẹp đẽ bên cạnh chú…
Hôm sau ăn sáng ở tại khách sạn xong thì tôi cùng với chú Hưng và bạn chú lên xe để đi Hà Giang. Tôi không biết nhóm đã đến nơi chưa nửa, mọi người hình như đi lúc tối chắc đã tới từ lâu mà tôi thì giờ mới đi. Vì vậy tôi đã lấy điện thoại ra gọi cho Tấn Phát để hỏi, rất nhanh anh ấy đã nghe máy.
– Anh nghe Ngọc Thảo
– Anh và mọi người đã đến nơi chưa ?
– Cả nhóm đã đến Hà Giang, bây giờ đang lên huyện Mèo Vạc. Sau đó sẽ nói chuyện với các cán bộ để ngày mai chuẩn bị phân phát quà thực phẩm cho bà con ở đây. Mà khi nào em tới
– Giờ em mới đi, không biết nào mới đến nữa
– Vậy hả ? Mà công việc em xong chưa ?
Tôi hơi áy náy trước sự quan tâm của Tấn Phát nhưng biết sao được. Tôi chỉ đành nói dối mà thôi.
– Công việc em xong rồi
– Ừm, nào tới thì gọi anh đón nha, ở đây đẹp lắm, đang đến mùa hoa giác mạch đó
Lần đầu tôi nghe đến tên loài hoa này trong lòng có chút tò mò về nó.
– Dạ, em sẽ cố gắng lên sớm cùng mọi người
– Mà em đi xe khách hay sao ?
Tôi nhìn qua chú, lúc này bắt gặp chú cũng đang nhìn mình. Thoáng sợ khi ánh mắt của chú giống như tôi đang làm việc xấu bị chú phát hiện vậy.
– Em đi xe người quen
– Ừm, vậy đến thị trấn Mèo Vạc em gọi cho anh nha. Chờ khi cho quà xong cả nhóm sẽ đi ngắm hoa tam giác mạch và một số địa điểm du lịch gần đây.
– Dạ vậy nào đến em gọi cho anh.
Sau đó tôi tắt máy, quay qua định hỏi chú nào đến huyện Mèo Vạc thì chú đã lên tiếng trước.
– Em vừa gọi ai vậy ?
– Em gọi cho anh Tấn Phát hỏi mọi người đã đến nơi chưa ?
– Có vậy sao nói chuyện lâu thế ?
Tôi và Tấn Phát nói không đến 1 phút mà chú bảo lâu, tuy vậy tôi cũng không dám cãi tại nét mặt chú hơi căng sao á.
– Hoa tam giác mạch đẹp lắm hả chú ?
– Ừm, đến đó tôi sẽ đưa em đi ngắm
Tôi nghĩ chú còn lo công việc mà tôi đến nơi sẽ đi cùng với mọi người luôn.
– Đến đó em sẽ đi cùng với nhóm, chú cứ lo công việc đi
– Ý em là không thích đi cùng với tôi à
Hình như chú hiểu sai ý tôi rồi thì phải.
– Không phải đâu, giờ tiện đường chú đưa em đến nơi tập trung rồi em tập hợp với mọi người. Còn chú phải lo công việc của mình nên em không muốn làm ảnh hưởng cũng như phiền chú
– Tôi đưa em đến đó nhưng không có ý định để em đi cùng với họ
– Chú nói vậy là sao ?
– Tức là đến thành phố Hà Giang tôi sẽ giải quyết công việc nên sẽ ở lại đó đêm, hôm sau tôi đưa em đến nơi tập trung để em làm nhiệm vụ thiện nguyện của mình, xong rồi tôi đưa em đi tham quan vài địa điểm rồi chúng ta sẽ về
Tôi không ngờ trước sự quyết định này của chú. Cũng muốn đi cùng cùng chú nhưng tôi sợ bất tiện, công việc mà có thêm người ngoài phận sự như tôi sợ thêm phiền phức cho chú mà thôi. Tôi nghĩ hay lên Hà Giang rồi tự mình đến huyện Mèo Vạc.
– Em không đi cùng chú được không ?
– KHÔNG
Câu trả lời dứt khoát chứng tỏ chú sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi chỉ đành im lặng nghe theo mà thôi
– Mà chừng nào mình mới đến được thành phố Hà Giang vậy chú ?
– Minh Trí cậu trả lời cô ấy đi
Thì ra chú không biết nên mới kêu bạn chú nói.
– Chắc khoảng 6 giờ, có khi nhanh hơn hoặc chậm hơn đôi chút.
– Em nghe rồi đó
– Dạ
Không nghĩ thời gian đi xe lâu như vậy, lúc này tôi tựa đầu ra ghế để nghĩ, đêm qua ngủ hơi muộn thêm khó ngủ vì bụng đau nữa. Giờ tôi có hơi mệt muốn ngủ chút. Mà nhớ lại tối chú phải ngủ sofa tôi thấy thương quá, mải ngắm cảnh đêm mà không để ý đến giờ tới khi chú bảo ngủ vì khuya rồi tôi xem đồng hồ mới biết đã hơn 11 giờ. Thấy vậy tôi kêu chú ngủ luôn thì chú bảo xem tài liệu một tý, kêu tôi ngủ trước. Lên giường nằm mà tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nhìn đến thì thấy chú vẫn ngồi ở đó. Hình như đợt công tác này rất quan trọng thì phải, vì chú xem đi xem lại tải liệu rất nhiều…
Mạnh Hưng thấy Ngọc Thảo ngủ mà đầu lắc lư không yên thì đưa tay kéo đầu cô tựa vào vai mình để cô ngủ được ngon hơn. Hành động đó của anh đã được Minh Trí nhìn qua gương thấy hết. Lúc lên xe Minh Trí đã gọi báo cho Tuệ Vy, giờ chắc cô cũng trên đường lên Hà Giang.
– Nhìn cậu lo cho cô bé quá mức rồi đó
– Ý cậu là gì ?
– Tôi thấy sao thì nói vậy thôi, tôi không biết cậu đối với Ngọc Thảo thế nào nhưng mà cậu phải nghĩ đến mọi người xung quanh, việc cậu lo cho cô bé tôi sẽ không gì nhưng nếu cậu có tình cảm nam nữ thì tôi nghĩ không nên
– Tại sao lại không nên, tôi và cậu ngoài một người sếp và nhân viên ra thì chúng ta còn là bạn thân nên sẽ luôn hiểu nhau nhất, tại sao bây giờ cậu lại quan tâm đến chuyện riêng của tôi, còn có ý ngăn cản
– Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi Mạnh Hưng, tôi biết cậu không thích nhưng cậu có nghĩ cho Ngọc Thảo hay không ? Giữa cậu và cô bé có quá nhiều chướng ngại và khoảng cách, chỉ nói đến gia đình ba mẹ cậu thì đã khó khăn. Tôi thấy Tuệ Vy là sự lựa chọn thích hợp với cậu đó
– Tôi phải nói đến lần thứ bao nhiêu cậu mới hiểu giữa tôi và Tuệ Vy là không thể
– Nhưng em ấy yêu cậu rất nhiều
– Đáng lẽ khi thấy tôi tạo khoảng cách né tránh thì Tuệ Vy đã phải hiểu rồi chứ, nếu cần tôi sẽ nói thẳng một lần để em ấy khỏi phải hy vọng
– Cậu không thể làm như thế, Tuệ Vy sẽ không chịu được
Mạnh Hưng nhìn ra được nỗi thống khổ trong lời nói của Minh Trí, biết rõ tình cảm của anh đối với Tuệ Vy nên Mạnh Hưng cũng đã nói hãy mạnh dạn theo đuổi nhưng Minh Trí lại không còn cố tình khuyên dũ mình chấp nhận Tuệ Vy, thật sự Mạnh Hưng không hiểu được, làm vậy thì người đau khổ nhất chính là bản thân Minh Trí mà người trong cuộc cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Không muốn vì chuyện này làm cả hai tranh cãi không vui nên Mạnh Hưng chuyển chủ đề.
– Cậu nghĩ sao về tiềm năng ở đây ?
– Ý cậu về chuyện làm khu nghỉ dưỡng à
– Ừm
– Ngay từ đầu tôi đã nêu ra ý kiến của mình rồi, ở đây còn hoang sơ và thiếu thốn nhiều tôi thấy tiềm năng không cao nhưng không hiểu sao cậu vẫn kiên quyết muốn đến đây
– Cậu nói không sai, ở đây là vùng cao chủ yếu là cao nguyên đá, người dân còn nghèo và thiếu thốn. Điểm mẫu chốt tôi tìm đến đây một phần chính vì vẻ đẹp hùng vĩ đến choáng ngợp của rừng núi bạt ngàn còn nguyên nét hoang sơ và những con đường quanh co khúc khuỷu. Nó sẽ thu hút rất nhiều du khách tìm đến, những nơi vui chơi hiện đại đã có quá nhiều nên giờ xu hướng mọi người thích vẻ mộc mạc mà thiên nhiên ban tặng. Tôi đã tìm hiểu rất nhiều, tuy địa hình hiểm trở khó khăn nhưng với người thích khám phá đam mê trải nghiệm sẽ không thể cản bước chân họ. Vì thế tiềm năng du lịch ở nơi này tương đối cao. Hơn nữa còn có thể giúp đỡ người dân ở đây có thêm công việc và thu nhập.
Mạnh Hưng làm kinh doanh ngoài lợi ích ra thì một phần anh muốn giúp cho chính những người ở đây nói riêng và nói chung để Hà Giang thêm phát triển. Như đã tìm hiểu thì anh được biết ở đây đa phần đều là người dân tộc thiểu số, khó khăn đeo bám hết năm này đến năm khác, trẻ nhỏ không được học đến nơi đến chốn, cả việc để có cơm ăn cũng khó vì số đông các gia đình ở vùng cao này chỉ ăn bột ngô hay còn được gọi là mèn mén, đặc sản của người dân tộc H’Mông, một thứ không thể thiếu trong những bữa ăn hằng ngày nhưng nuôi lớn biết bao thế hệ con người ở đó.Cuộc sống vô vàng khó khăn thiếu thốn nên anh muốn tạo công ăn việc làm cũng như tận dụng những gì mà tạo hóa đã ban cho Hà Giang để xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhằm thu hút khách du lịch tìm đến đây hơn. Anh đã tìm được đối tác đầu tư lần này đến đây để thảo luận thống nhất và ký hợp đồng.
– Ừm, tôi tin vào phán đoán cũng như tính toán của cậu nên dù lấn cấn vẫn ủng hộ quyết định của cậu. Chỉ mong cho hạng mục này sẽ thành công.
– Cảm ơn cậu đã luôn đồng hành cùng tôi nha Minh Trí
– Cậu nói thế nghe xa cách lắm đó Mạnh Hưng. Mà khi nãy cậu nói sẽ đưa Ngọc Thảo theo luôn à ? Sao không để cô bé đi cùng với nhóm của mình đi.
– Ngọc Thảo đang không khỏe tôi không muốn cô ấy mệt. Đi cùng nhiều người sẽ không thoải mái. Đến Hà Giang gặp đối tác xong thì sáng mai đến huyện Mèo Vạc cho cô ấy làm thiện nguyện, sau đó đưa cô ấy tham quan vài địa điểm du lịch thì sẽ về lại Hà Nội.
– Tâm tư cậu đặt cho cô bé hơi nhiều
– Tôi không muốn chúng ta lại tranh cãi, chuyện của tôi cậu đừng xen vào được không ?
Minh Trí nghe xong thì im lặng, trong lòng anh cũng rất khó xử. Một bên là bạn một bên là người mình yêu dù cho nghiêng về bên nào đi nữa thì cũng làm bên còn lại tổn thương. Anh không biết phải làm sao mới đúng, ước gì Tuệ Vy chịu hiểu buông bỏ được tình cảm với Mạnh Hưng thì anh đã không phải đau đầu phiền muộn như giờ..
☆☆☆☆
Tôi tỉnh lại thì thấy mình đang tựa vào vai chú, còn chú đang cầm tay tôi. Nhìn về chú mà tôi cảm giác thật hạnh phúc.
– Thức rồi à ?
Bị chú phát hiện tôi vờ như mình vừa dậy mà hỏi :
– Gần đến chưa chú ?
– Sắp rồi, mà em còn đau không ?
– Hết rồi ạ
– Có sữa em uống không ?
– Sữa ở đâu mà có vậy chú ?
– Sợ đường xa em đói với mệt nên lúc ở khách sạn tôi có mua sữa mang theo
Vừa nói chú vừa lấy hộp sữa đưa cho tôi.
– Em uống đi
– Chú mua nhiều không ?
– Chi vậy ?
– Chú cũng lấy uống đi, với cho bạn chú nửa
– Em uống đi, chúng tôi là đàn ông mà uống sữa gì ?
Lúc này tôi mới nhận ra mình thật ngớ ngẩn, đưa tay gãi đầu cười ngại ngùng sau đó nhận lấy sữa rồi lặng lẽ vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài cửa kính. Con đường dốc và quanh co hai bên chỉ toàn là núi. Tuy vậy nhưng tôi thấy rất đẹp. Sinh ra và lớn lên ở miền biển nên đây mà lần đầu tiên tẫn mắt tôi nhìn thấy núi xanh hùng vĩ.
Khoảng thời gian còn lại tôi không ngủ nữa thay vào đó mải mê ngắm cảnh. Cuối cùng thì cũng đến được thành phố Hà Giang. Tôi nghe chú nói đến khách sạn nhưng bạn chú bảo đến cột mốc số 0 trước rồi đến khách sạn sau. Tôi không biết đó là gì nên hỏi chú thì biết được đó là điểm bắt đầu của quốc lộ 2, nối giữa hai tỉnh Hà Giang và thủ đô Hà Nội. Là nơi đánh dấu một chuyến hành trì dài và kỳ vĩ của mỗi khách du lịch khi đặt chân đến khám phá vùng đất cao nguyên đá Đồng Văn. Phần đặc biệt nữa là ở vị trí, nếu các cột mốc khác nằm ở nơi hoang vu phải phải mất nhiều công sức để đến được thì cột mốc số 0 này lại nằm ngay trung tâm thành phố Hà Giang, nơi tập trung đông dân cư đông đúc .Tuy không mang ý nghĩa về mặt tham quan nhưng lại mang ý nghĩa lớn về mặt tinh thần, mang nhiều kỷ niệm để ghi nhớ về một chuyến đi có một không hai. Nghe qua thì tôi hiểu đây nơi du khách check in khi đến đây du lịch.
Tôi tò mò nên khi xuống xe đã đến xem và muốn chụp một tấm hình làm kỷ niệm nên đã nhờ chú.
– Chú chụp cho em tấm ảnh đi
– Muốn check in sống ảo à ?
– Đâu có, em để dành làm kỷ niệm
– Ừm để tôi chụp cho
– Chú cầm điện thoại đi
– Khỏi, tôi có điện thoại mà
Định kêu chú lấy điện thoại tôi chụp mà chú nói dùng điện thoại chú nên thôi. Tôi đứng tạo kiểu ở cột móc cho chú chụp thì chú lại gọi bạn chú.
– Minh Trí cậu làm gì ở đó vậy ? Đến đây chụp giùm tôi tấm ảnh
Nói rồi chú đưa điện thoại cho bạn chú rồi đi đến đứng cạnh tôi. Nhìn chú tôi ngơ ngác, sao bây giờ lại thành tôi và chú chụp chung rồi.
– Sao thế ?
– Dạ không có gì
– Cười lên cho đẹp để chụp kìa
– Mà tý chú cho em chụp riêng mình em nha
– Sao thế ? Chụp cùng tôi không thích à ?
– Không phải, em muốn có tấm riêng để dùng làm hình nền
– Thì cứ lấy hình tôi và em
– ???
Tôi cũng muốn lắm nhưng mà tôi sợ. Lúc này chú đưa tay vòng qua eo tôi, cảm giác có hơi ngại nhưng tôi không nói gì, nhìn về phía bạn chú rồi cười. Sau khi đã xong tôi muốn xem ảnh thì chú lại không cho.
– Chú cho em xem với
– Không
– Chú kỳ thật rõ ràng em kêu chụp mà giờ chú dành xem mình
– Điện thoại của tôi thì tôi có quyền
– Chú ăn gian
Tôi vẫn đeo theo chú để đòi xem cho bằng được, chú cầm điện thoại dơ lên cao do tôi thấp hơn chú nên với không tới đành phải nhảy, mà chú nhanh lắm canh lúc tôi nhảy là nhón chân lên. Đang loay hoay thì giọng nói vang lên.
– Anh Mạnh Hưng !
– Sưởi ấm sao em đâu biết
Tôi định rút tay lại thì chú đã nắm lấy, tôi để yên không dám cử động.
– Như thế này, tay em ấm lắm
Tim tôi lúc này đập nhanh lắm, so với bàn tay chú thì tay tôi nhỏ bé thật. Lúc này cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, đến độ có thể nghe rõ từng nhịp đập và hơi thở của tôi và chú
Lâu vậy không nghe chú nói gì nên tôi lên tiếng.
– Được chưa chú ?
– Hình như được rồi
Chú lấy tay mình ra, tôi có chút luyến tiếc.
– Em ăn đi rồi ngủ mai phải khởi hành sớm để lên Hà Giang đó.
– Dạ mà chú cũng ăn luôn đi
– Ừm
Phần thức ăn được chia ra làm hai, tôi ăn phần của mình. Chú cũng bắt đầu ăn
– Tý ăn xong tôi cho quà
Nghĩ chú đùa nên tôi cũng quên giờ nghe chú nói lại tôi hơi tò mò nhưng không hỏi. Khi ăn sắp xong thì chú đứng lên, tôi cũng không có nhìn xem chú làm gì.
– Cho em, ăn này sẽ giúp em dễ chịu hơn
Một hộp mứt dâu được đưa ra trước mặt tôi, bất ngờ tôi ngước lên nhìn chú mà trong lòng một phen cảm động. Tại sao cái gì chú cũng biết hết. Chú khiến cho tôi hết lần này đến lần khác phải xúc động và thổn thức. Trước kia khi còn sống ở quê những lần dâu rụng có bị đau tôi cũng phải ráng chịu, cả nhu cầu ăn cơm hằng ngày còn phải lo thì tôi đâu dám có những đòi hỏi khác. Nhưng theo chú rồi thì mọi thứ đã thay đổi, có được sự quan tâm của chú đôi khi là chiều khiến tôi đâm ra bản tính dựa dẫm làm nũng. Giống như đến ngày không chỉ đau mà tôi còn buồn miệng muốn ăn gì đó chua chua ngọt ngọt. Khi đó chú đã mua mứt cho tôi, và thói quen cũng từ đó mà ra. Trong nhà lúc nào cũng có mứt, không loại này thì loại kia. Nhưng do tôi tự mình mua chứ không phải đòi chú. Lần đi này tôi ỷ y nên không mang theo. Không nghĩ đến vậy mà chú lại cho tôi.
– Này chú mua hả ?
– Ừm, em cứ giữ mà ăn. Nếu không đủ tôi sẽ mua thêm
Tuy là muốn ăn nhưng tôi lại ăn rất ít. Nói gì cả hộp to thế này ăn đến bao giờ mới hết
– Nhiêu đây ăn còn không hết đó chú
– Vậy mà tôi sợ không đủ
– Chú làm như em ăn nhiều lắm á
– Riêng cơm thì ăn như mèo mà linh ta linh tinh thì em lại ăn rất giỏi
Tôi im bật vì chú nói quá đúng không thể cãi lại được. Nhưng có điều tôi không ăn bậy bạ như chú nói mà tôi chỉ ăn trái cây hoặc những loại hạt dinh dưỡng thôi. Ai như chú hôm bữa mua toàn đồ ăn vặt mà còn ngọt nữa, mà đó chú mua cho mình nên tôi không nói được.
– Muộn rồi đó em ngủ đi
Tôi không buồn ngủ cho lắm vì vừa làm một giấc.
– Em chưa buồn ngủ
– Thì nằm cho khỏe tý ngủ ngay ấy mà
– Để em đến ngắm cảnh về đêm ở Hà Nội tý
– Có gì đâu cũng chỉ là các tòa nhà và ánh đèn thôi
– Khác chứ chú, tuy cũng như nhau nhưng mỗi nơi sẽ cho mình một cảm nhận khác. Không đâu là giống đâu cả, còn cả tâm trạng của người trải nghiệm nữa.
– Vậy hả ? Nghe em nói tôi mới để ý đó
Tôi cười rồi cầm hộp mứt đứng lên đi đến chỗ cửa sổ. Đúng là bên ngoài chỉ có những ánh đèn phát ra từ các tòa nhà không khác gì ở Sài Gòn về đêm cho lắm. Nhưng mà trong lòng tôi thì khác, rộn rã hẳn lên. Hay vì hộp mứt mà chú cho nên làm cho tôi vui.
– Thế nào ?
Tôi nhìn đến thì chú đã đứng ngay bên cạnh.
– Là sao chú ?
– Tôi muốn biết cảm nhận của em lúc này
– Em thấy rất bình yên
– Chỉ vậy thôi hả ?
Tôi gật đầu, thật ra đó chỉ là một phần thôi, còn lại tôi muốn giữ riêng lại cho mình. Khoảnh khắc đẹp đẽ bên cạnh chú…
Hôm sau ăn sáng ở tại khách sạn xong thì tôi cùng với chú Hưng và bạn chú lên xe để đi Hà Giang. Tôi không biết nhóm đã đến nơi chưa nửa, mọi người hình như đi lúc tối chắc đã tới từ lâu mà tôi thì giờ mới đi. Vì vậy tôi đã lấy điện thoại ra gọi cho Tấn Phát để hỏi, rất nhanh anh ấy đã nghe máy.
– Anh nghe Ngọc Thảo
– Anh và mọi người đã đến nơi chưa ?
– Cả nhóm đã đến Hà Giang, bây giờ đang lên huyện Mèo Vạc. Sau đó sẽ nói chuyện với các cán bộ để ngày mai chuẩn bị phân phát quà thực phẩm cho bà con ở đây. Mà khi nào em tới
– Giờ em mới đi, không biết nào mới đến nữa
– Vậy hả ? Mà công việc em xong chưa ?
Tôi hơi áy náy trước sự quan tâm của Tấn Phát nhưng biết sao được. Tôi chỉ đành nói dối mà thôi.
– Công việc em xong rồi
– Ừm, nào tới thì gọi anh đón nha, ở đây đẹp lắm, đang đến mùa hoa giác mạch đó
Lần đầu tôi nghe đến tên loài hoa này trong lòng có chút tò mò về nó.
– Dạ, em sẽ cố gắng lên sớm cùng mọi người
– Mà em đi xe khách hay sao ?
Tôi nhìn qua chú, lúc này bắt gặp chú cũng đang nhìn mình. Thoáng sợ khi ánh mắt của chú giống như tôi đang làm việc xấu bị chú phát hiện vậy.
– Em đi xe người quen
– Ừm, vậy đến thị trấn Mèo Vạc em gọi cho anh nha. Chờ khi cho quà xong cả nhóm sẽ đi ngắm hoa tam giác mạch và một số địa điểm du lịch gần đây.
– Dạ vậy nào đến em gọi cho anh.
Sau đó tôi tắt máy, quay qua định hỏi chú nào đến huyện Mèo Vạc thì chú đã lên tiếng trước.
– Em vừa gọi ai vậy ?
– Em gọi cho anh Tấn Phát hỏi mọi người đã đến nơi chưa ?
– Có vậy sao nói chuyện lâu thế ?
Tôi và Tấn Phát nói không đến 1 phút mà chú bảo lâu, tuy vậy tôi cũng không dám cãi tại nét mặt chú hơi căng sao á.
– Hoa tam giác mạch đẹp lắm hả chú ?
– Ừm, đến đó tôi sẽ đưa em đi ngắm
Tôi nghĩ chú còn lo công việc mà tôi đến nơi sẽ đi cùng với mọi người luôn.
– Đến đó em sẽ đi cùng với nhóm, chú cứ lo công việc đi
– Ý em là không thích đi cùng với tôi à
Hình như chú hiểu sai ý tôi rồi thì phải.
– Không phải đâu, giờ tiện đường chú đưa em đến nơi tập trung rồi em tập hợp với mọi người. Còn chú phải lo công việc của mình nên em không muốn làm ảnh hưởng cũng như phiền chú
– Tôi đưa em đến đó nhưng không có ý định để em đi cùng với họ
– Chú nói vậy là sao ?
– Tức là đến thành phố Hà Giang tôi sẽ giải quyết công việc nên sẽ ở lại đó đêm, hôm sau tôi đưa em đến nơi tập trung để em làm nhiệm vụ thiện nguyện của mình, xong rồi tôi đưa em đi tham quan vài địa điểm rồi chúng ta sẽ về
Tôi không ngờ trước sự quyết định này của chú. Cũng muốn đi cùng cùng chú nhưng tôi sợ bất tiện, công việc mà có thêm người ngoài phận sự như tôi sợ thêm phiền phức cho chú mà thôi. Tôi nghĩ hay lên Hà Giang rồi tự mình đến huyện Mèo Vạc.
– Em không đi cùng chú được không ?
– KHÔNG
Câu trả lời dứt khoát chứng tỏ chú sẽ không thay đổi quyết định của mình. Tôi chỉ đành im lặng nghe theo mà thôi
– Mà chừng nào mình mới đến được thành phố Hà Giang vậy chú ?
– Minh Trí cậu trả lời cô ấy đi
Thì ra chú không biết nên mới kêu bạn chú nói.
– Chắc khoảng 6 giờ, có khi nhanh hơn hoặc chậm hơn đôi chút.
– Em nghe rồi đó
– Dạ
Không nghĩ thời gian đi xe lâu như vậy, lúc này tôi tựa đầu ra ghế để nghĩ, đêm qua ngủ hơi muộn thêm khó ngủ vì bụng đau nữa. Giờ tôi có hơi mệt muốn ngủ chút. Mà nhớ lại tối chú phải ngủ sofa tôi thấy thương quá, mải ngắm cảnh đêm mà không để ý đến giờ tới khi chú bảo ngủ vì khuya rồi tôi xem đồng hồ mới biết đã hơn 11 giờ. Thấy vậy tôi kêu chú ngủ luôn thì chú bảo xem tài liệu một tý, kêu tôi ngủ trước. Lên giường nằm mà tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nhìn đến thì thấy chú vẫn ngồi ở đó. Hình như đợt công tác này rất quan trọng thì phải, vì chú xem đi xem lại tải liệu rất nhiều…
Mạnh Hưng thấy Ngọc Thảo ngủ mà đầu lắc lư không yên thì đưa tay kéo đầu cô tựa vào vai mình để cô ngủ được ngon hơn. Hành động đó của anh đã được Minh Trí nhìn qua gương thấy hết. Lúc lên xe Minh Trí đã gọi báo cho Tuệ Vy, giờ chắc cô cũng trên đường lên Hà Giang.
– Nhìn cậu lo cho cô bé quá mức rồi đó
– Ý cậu là gì ?
– Tôi thấy sao thì nói vậy thôi, tôi không biết cậu đối với Ngọc Thảo thế nào nhưng mà cậu phải nghĩ đến mọi người xung quanh, việc cậu lo cho cô bé tôi sẽ không gì nhưng nếu cậu có tình cảm nam nữ thì tôi nghĩ không nên
– Tại sao lại không nên, tôi và cậu ngoài một người sếp và nhân viên ra thì chúng ta còn là bạn thân nên sẽ luôn hiểu nhau nhất, tại sao bây giờ cậu lại quan tâm đến chuyện riêng của tôi, còn có ý ngăn cản
– Tôi chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi Mạnh Hưng, tôi biết cậu không thích nhưng cậu có nghĩ cho Ngọc Thảo hay không ? Giữa cậu và cô bé có quá nhiều chướng ngại và khoảng cách, chỉ nói đến gia đình ba mẹ cậu thì đã khó khăn. Tôi thấy Tuệ Vy là sự lựa chọn thích hợp với cậu đó
– Tôi phải nói đến lần thứ bao nhiêu cậu mới hiểu giữa tôi và Tuệ Vy là không thể
– Nhưng em ấy yêu cậu rất nhiều
– Đáng lẽ khi thấy tôi tạo khoảng cách né tránh thì Tuệ Vy đã phải hiểu rồi chứ, nếu cần tôi sẽ nói thẳng một lần để em ấy khỏi phải hy vọng
– Cậu không thể làm như thế, Tuệ Vy sẽ không chịu được
Mạnh Hưng nhìn ra được nỗi thống khổ trong lời nói của Minh Trí, biết rõ tình cảm của anh đối với Tuệ Vy nên Mạnh Hưng cũng đã nói hãy mạnh dạn theo đuổi nhưng Minh Trí lại không còn cố tình khuyên dũ mình chấp nhận Tuệ Vy, thật sự Mạnh Hưng không hiểu được, làm vậy thì người đau khổ nhất chính là bản thân Minh Trí mà người trong cuộc cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Không muốn vì chuyện này làm cả hai tranh cãi không vui nên Mạnh Hưng chuyển chủ đề.
– Cậu nghĩ sao về tiềm năng ở đây ?
– Ý cậu về chuyện làm khu nghỉ dưỡng à
– Ừm
– Ngay từ đầu tôi đã nêu ra ý kiến của mình rồi, ở đây còn hoang sơ và thiếu thốn nhiều tôi thấy tiềm năng không cao nhưng không hiểu sao cậu vẫn kiên quyết muốn đến đây
– Cậu nói không sai, ở đây là vùng cao chủ yếu là cao nguyên đá, người dân còn nghèo và thiếu thốn. Điểm mẫu chốt tôi tìm đến đây một phần chính vì vẻ đẹp hùng vĩ đến choáng ngợp của rừng núi bạt ngàn còn nguyên nét hoang sơ và những con đường quanh co khúc khuỷu. Nó sẽ thu hút rất nhiều du khách tìm đến, những nơi vui chơi hiện đại đã có quá nhiều nên giờ xu hướng mọi người thích vẻ mộc mạc mà thiên nhiên ban tặng. Tôi đã tìm hiểu rất nhiều, tuy địa hình hiểm trở khó khăn nhưng với người thích khám phá đam mê trải nghiệm sẽ không thể cản bước chân họ. Vì thế tiềm năng du lịch ở nơi này tương đối cao. Hơn nữa còn có thể giúp đỡ người dân ở đây có thêm công việc và thu nhập.
Mạnh Hưng làm kinh doanh ngoài lợi ích ra thì một phần anh muốn giúp cho chính những người ở đây nói riêng và nói chung để Hà Giang thêm phát triển. Như đã tìm hiểu thì anh được biết ở đây đa phần đều là người dân tộc thiểu số, khó khăn đeo bám hết năm này đến năm khác, trẻ nhỏ không được học đến nơi đến chốn, cả việc để có cơm ăn cũng khó vì số đông các gia đình ở vùng cao này chỉ ăn bột ngô hay còn được gọi là mèn mén, đặc sản của người dân tộc H’Mông, một thứ không thể thiếu trong những bữa ăn hằng ngày nhưng nuôi lớn biết bao thế hệ con người ở đó.Cuộc sống vô vàng khó khăn thiếu thốn nên anh muốn tạo công ăn việc làm cũng như tận dụng những gì mà tạo hóa đã ban cho Hà Giang để xây dựng một khu nghỉ dưỡng nhằm thu hút khách du lịch tìm đến đây hơn. Anh đã tìm được đối tác đầu tư lần này đến đây để thảo luận thống nhất và ký hợp đồng.
– Ừm, tôi tin vào phán đoán cũng như tính toán của cậu nên dù lấn cấn vẫn ủng hộ quyết định của cậu. Chỉ mong cho hạng mục này sẽ thành công.
– Cảm ơn cậu đã luôn đồng hành cùng tôi nha Minh Trí
– Cậu nói thế nghe xa cách lắm đó Mạnh Hưng. Mà khi nãy cậu nói sẽ đưa Ngọc Thảo theo luôn à ? Sao không để cô bé đi cùng với nhóm của mình đi.
– Ngọc Thảo đang không khỏe tôi không muốn cô ấy mệt. Đi cùng nhiều người sẽ không thoải mái. Đến Hà Giang gặp đối tác xong thì sáng mai đến huyện Mèo Vạc cho cô ấy làm thiện nguyện, sau đó đưa cô ấy tham quan vài địa điểm du lịch thì sẽ về lại Hà Nội.
– Tâm tư cậu đặt cho cô bé hơi nhiều
– Tôi không muốn chúng ta lại tranh cãi, chuyện của tôi cậu đừng xen vào được không ?
Minh Trí nghe xong thì im lặng, trong lòng anh cũng rất khó xử. Một bên là bạn một bên là người mình yêu dù cho nghiêng về bên nào đi nữa thì cũng làm bên còn lại tổn thương. Anh không biết phải làm sao mới đúng, ước gì Tuệ Vy chịu hiểu buông bỏ được tình cảm với Mạnh Hưng thì anh đã không phải đau đầu phiền muộn như giờ..
☆☆☆☆
Tôi tỉnh lại thì thấy mình đang tựa vào vai chú, còn chú đang cầm tay tôi. Nhìn về chú mà tôi cảm giác thật hạnh phúc.
– Thức rồi à ?
Bị chú phát hiện tôi vờ như mình vừa dậy mà hỏi :
– Gần đến chưa chú ?
– Sắp rồi, mà em còn đau không ?
– Hết rồi ạ
– Có sữa em uống không ?
– Sữa ở đâu mà có vậy chú ?
– Sợ đường xa em đói với mệt nên lúc ở khách sạn tôi có mua sữa mang theo
Vừa nói chú vừa lấy hộp sữa đưa cho tôi.
– Em uống đi
– Chú mua nhiều không ?
– Chi vậy ?
– Chú cũng lấy uống đi, với cho bạn chú nửa
– Em uống đi, chúng tôi là đàn ông mà uống sữa gì ?
Lúc này tôi mới nhận ra mình thật ngớ ngẩn, đưa tay gãi đầu cười ngại ngùng sau đó nhận lấy sữa rồi lặng lẽ vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài cửa kính. Con đường dốc và quanh co hai bên chỉ toàn là núi. Tuy vậy nhưng tôi thấy rất đẹp. Sinh ra và lớn lên ở miền biển nên đây mà lần đầu tiên tẫn mắt tôi nhìn thấy núi xanh hùng vĩ.
Khoảng thời gian còn lại tôi không ngủ nữa thay vào đó mải mê ngắm cảnh. Cuối cùng thì cũng đến được thành phố Hà Giang. Tôi nghe chú nói đến khách sạn nhưng bạn chú bảo đến cột mốc số 0 trước rồi đến khách sạn sau. Tôi không biết đó là gì nên hỏi chú thì biết được đó là điểm bắt đầu của quốc lộ 2, nối giữa hai tỉnh Hà Giang và thủ đô Hà Nội. Là nơi đánh dấu một chuyến hành trì dài và kỳ vĩ của mỗi khách du lịch khi đặt chân đến khám phá vùng đất cao nguyên đá Đồng Văn. Phần đặc biệt nữa là ở vị trí, nếu các cột mốc khác nằm ở nơi hoang vu phải phải mất nhiều công sức để đến được thì cột mốc số 0 này lại nằm ngay trung tâm thành phố Hà Giang, nơi tập trung đông dân cư đông đúc .Tuy không mang ý nghĩa về mặt tham quan nhưng lại mang ý nghĩa lớn về mặt tinh thần, mang nhiều kỷ niệm để ghi nhớ về một chuyến đi có một không hai. Nghe qua thì tôi hiểu đây nơi du khách check in khi đến đây du lịch.
Tôi tò mò nên khi xuống xe đã đến xem và muốn chụp một tấm hình làm kỷ niệm nên đã nhờ chú.
– Chú chụp cho em tấm ảnh đi
– Muốn check in sống ảo à ?
– Đâu có, em để dành làm kỷ niệm
– Ừm để tôi chụp cho
– Chú cầm điện thoại đi
– Khỏi, tôi có điện thoại mà
Định kêu chú lấy điện thoại tôi chụp mà chú nói dùng điện thoại chú nên thôi. Tôi đứng tạo kiểu ở cột móc cho chú chụp thì chú lại gọi bạn chú.
– Minh Trí cậu làm gì ở đó vậy ? Đến đây chụp giùm tôi tấm ảnh
Nói rồi chú đưa điện thoại cho bạn chú rồi đi đến đứng cạnh tôi. Nhìn chú tôi ngơ ngác, sao bây giờ lại thành tôi và chú chụp chung rồi.
– Sao thế ?
– Dạ không có gì
– Cười lên cho đẹp để chụp kìa
– Mà tý chú cho em chụp riêng mình em nha
– Sao thế ? Chụp cùng tôi không thích à ?
– Không phải, em muốn có tấm riêng để dùng làm hình nền
– Thì cứ lấy hình tôi và em
– ???
Tôi cũng muốn lắm nhưng mà tôi sợ. Lúc này chú đưa tay vòng qua eo tôi, cảm giác có hơi ngại nhưng tôi không nói gì, nhìn về phía bạn chú rồi cười. Sau khi đã xong tôi muốn xem ảnh thì chú lại không cho.
– Chú cho em xem với
– Không
– Chú kỳ thật rõ ràng em kêu chụp mà giờ chú dành xem mình
– Điện thoại của tôi thì tôi có quyền
– Chú ăn gian
Tôi vẫn đeo theo chú để đòi xem cho bằng được, chú cầm điện thoại dơ lên cao do tôi thấp hơn chú nên với không tới đành phải nhảy, mà chú nhanh lắm canh lúc tôi nhảy là nhón chân lên. Đang loay hoay thì giọng nói vang lên.
– Anh Mạnh Hưng !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.