Manh Bảo Thiên Tài: Mommy Đợi Con Với!
Chương 58: Bảo Bảo hãy đợi mẹ
Danh Ca
26/10/2022
Trần Kiệt và Thiên Ngân cả hai cùng nhau quay về. Anh ấy đã giữ chân
thành công được cô ấy. Tiết trời thật đẹp cho đôi tình nhân mới này.
Ở trong văn phòng của Hàn Dương Phong thì anh ấy cứ hết đứng rồi lại ngồi. Anh ta không thể nào ngồi im được. Chỉ vì tin nhắn của Vũ Nhi tối qua mà anh ta vui trong lòng thể hiện hết ra ngoài mặt.
Ở bên ngoài thì Vũ Nhi vừa tới.
“Chị Vũ Nhi. Hôm nay sếp Hàn vui lắm. Nảy sếp nói khi nào chị đến thì vào trong đó.”
Vũ Nhi gật đầu và có vẻ như là bất ngờ.
“Tại sao hôm nay anh vui như vậy? Ăn nhầm thứ gì à?”
Vũ Nhi tiến thẳng vào bên trong văn phòng nơi mà ngày đầu cô cho rằng đấy là hang ổ của con rắn lạng lùng.
“Anh tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Ngồi xuống đi Vũ Nhi.”
Hàn Dương Phong chạy lại kéo ghế ra cho Vũ Nhi ngồi, cô ấy ngạc nhiên nhìn theo từng hành động của anh ấy.
“Có chuyện gì thế sếp Hàn?”
“Hôm qua tôi là một người cha tuyệt vời lắm đúng không?”
Vũ Nhi nhìn thẳng vào mặt Hàn Dương Phong và không trả lời anh ấy.
“Một người như tôi thì làm gì cũng tuyệt vời cả. Cô không cần phải nhắn tin cảm ơn tôi đâu. Hôm nay tâm trạng tôi vui nên đã mời mọi người đi ăn. Cô tham gia luôn cho đông đủ nhé.”
“Khoang. Tôi nhắn tin cảm ơn anh? Hồi nào cơ chứ?”
“Đây nè. Cô nhắn mà cô lại quên à?”
Hàn Dương Phong đưa tin nhắn tối qua Vũ Nhi đã nhắn với anh để cô ấy xem. Vũ Nhi cũng xem lại điện thoại mình thì thấy không có tin nhắn nào cả.
“Tôi có thấy tin nhắn nào đâu. Anh đừng nghĩ nhiều quá. Tối qua tôi không nhắn gì cho anh cả.”
“Ngoài chuyện đó ra không còn gì chứ. Tôi đi ra đây. À mà tối nay tôi phải về sớm cùng Bảo Bảo nên không tham gia được.”
Vũ Nhi đi ra khỏi văn phòng và về vị trí của mình để lại Hàn Dương Phong một mình suy tư ở trong đấy.
“Sao lạ thế nhỉ. Rõ ràng cô ấy nhắn mình mà.”
Vũ Nhi ngồi xuống và kiểm tra thật kỹ điện thoại của mình thì không thấy bất kỳ tin nhắn nào mà cô đã nhắn cho Hàn Dương Phong.
Chưa kịp suy nghĩ xong nguyên nhân từ đâu thì có tiếng bàn tán gần đấy.
“Mọi người biết tin gì chưa?”
“Tin gì. Mau nói đi. Biết thì chia sẽ mọi người cùng hóng.”
“Sếp Hàn và cô thiên kim đại tiểu thư Thiên Ngân đã đường ai nấy đi. Cô ấy đã có người mới và hủy hôn với sếp Hàn nhà mình rồi.”
Vũ Nhi tò mò liền giả vờ đi lấy tập hồ sơ gần đó để nghe ngóng câu chuyện.
“Sếp Hàn nhà mình vậy mà bị từ chối cơ à. Mặt mũi công ty chúng ta còn gì.”
“Nghe nói là cô ấy cấm sừng sếp Hàn nhà mình mà. Có không giữ thì đến lượt chị em chúng ta thôi.”
“Vài hôm văn phòng chúng ta lại như trước. Tiếp tục đón tiếp các cô gái hâm mộ sếp Hàn cho mà coi.”
Vũ Nhi nghe được Hàn Dương Phong đã hủy hôn cũng thấy làm lạ. Không hiểu nguyên nhân có như lời đồn hay là do một tay anh ấy sắp xếp.
Cô cũng không nghĩ nhiều vì Hàn Dương Phong cũng chả biết cô là ai cả. Anh ta không nhớ gì về cô. Nên cô tiếp tục làm việc.
Vũ Nhi ra về. Vừa bước đến sảnh thì đã gặp một người mà cô suốt đời cũng không muốn gặp lại. Vậy mà hai người này cứ ve vãn trước mặt cô miết.
Thiên Vương và Diệu Linh đứng đợi sẵn Vũ Nhi ở dưới sảnh rồi. Vừa thấy cô ấy hai người tiến lại gần. Trên tay cầm thiệp hồng.
Vũ Nhi thấy được biết chuyện không lành. Đã không ưa nhưng vẫn cứ xuất hiện suốt.
“Vũ Nhi. Tụi mình đến để gửi thiệp mời đám cưới cho cậu. Hôm đấy mình có mời cả lớp mình. Cậu đến dự chung vui cho tụi mình nhé. Cũng nhờ cậu mà mình quen được Thiên Vương.”
Lời nói của Diệu Linh hết sức đanh đá, từng chữ như tát thẳng vào mặt của Vũ Nhi.
“Hai người làm vậy đã quá rồi. Còn mặt mũi đến mời tôi đi đám cưới à. Tôi từ chối nhận thiệp từ hai người.”
“Em nhận đi Vũ Nhi à. Coi như là chúc phúc cho anh cùng Diệu Linh.”
Tên đàn ông này còn đứng trước mặt cô mà nói những lời này.
Từ xa Hàn Dương Phong cùng với đồng nghiệp cũng đã tan ca, họ bắt đầu đi ăn cùng nhau. Anh ấy thấy được Vũ Nhi đang đứng cùng Thiên Vương và Diệu Linh liền biết được cô ấy đang gặp rắc rối liền tới để giải vây cho Vũ Nhi.
“Vũ Nhi em làm gì thế. Mọi người ra quán hết rồi. Sao còn chưa ra.”
Thiên Vương thấy được Hàn Dương Phong thì anh ta nhếch mặt lên và nói.
“Tôi đến mời Vũ Nhi dự đám cưới. Cô ấy ngại vì không có ai cùng tham gia với cô ấy.”
“À thì ra vậy. Vậy để tôi đi cùng cô ấy.”
Hàn Dương Phong lấy thiệp trên tay Diệu Linh và nắm lấy tay Vũ Nhi kéo đi đến quán ăn mà mọi người đã hẹn.
“Còn Bảo Bảo thì sao. Tôi không đi đâu. Tôi phải đến đón Bảo Bảo.”
“Để đó tui giải quyết.”
Hàn Dương Phong liền vừa đi vừa gọi cho Trần Kiệt.
“Cậu giúp tôi đến trường đón Bảo Bảo nhé. Hôm nay tôi và Vũ Nhi phải đi cùng mọi người.”
“Tôi… Tôi….”
“Sao thế?”
“Tôi đang đi cùng Thiên Ngân.”
“Thì cậu và cô ấy đón Bảo Bảo và cùng đi chơi đi. Trông chừng Bảo Bảo thật kỹ cho tôi đó. Thằng bé mà có chuyện gì là cậu cũng không yên đâu.”
“Thiên Ngân. Em thấy sao?”
“Được rồi. Giúp Hàn Dương Phong đi.”
“Cảm ơn cậu và Thiên Ngân.”
Vũ Nhi chỉ biết ngồi im nghe theo mọi sự sắp xếp của Hàn Dương Phong.
Tên Thiên Vương thấy vậy liền nghĩ đến Vũ Nhi còn có đứa con nhỏ.
“Mình phải tiếp cận thằng bé để điều tra ba nó là ai.”
Thiên Vương đưa Diệu Linh ra xe và bảo cô ấy về trước. Anh ta còn có việc cần xử lý. Nói xong anh ta đến trường để chờ Bảo Bảo.
Thiên Vương đã đến trước Trần Kiệt và thấy được Bảo Bảo. Cậu bé cũng thấy được Thiên Vương và nghe lời mẹ dặn anh ta là người xấu nên giả vờ như không biết.
“Á Bảo Bảo. Hôm nay chú đến đón con. Mẹ con hôm nay bận không đến được nên nhờ chú đến.”
“Dạ chú là ai vậy?”
“Sao con mau quên thế. Chúng ta gặp nhau ở công viên rồi đấy.”
“Con không nhớ nữa. Mẹ con có dặn là không được để người lạ dẫn đi.”
“Chú là bạn của mẹ con mà.”
“Đặc biệt mẹ có dặn là những người như chú thì con không được đến gần.”
Bảo Bảo liền chạy đến chỗ cô giáo và nói với cô.
“Cô ơi cô. Cho con mượn điện thoại gọi mẹ Nhi với ạ.”
Cô giáo đưa điện thoại cho Bảo Bảo.
“Con đọc số đi. Cô gọi giúp con.”
“Dạ cô đưa con đi ạ. Con tự gọi được.”
“Bảo Bảo giỏi nhỉ.”
Bảo Bảo liền gọi cho Vũ Nhi nhưng vẫn không quên cảnh giác với Thiên Vương.
“Ma mà. Con Bảo Bảo đây. Con lấy điện thoại của cô giáo gọi cho mẹ.”
“Sao thế Bảo Bảo?”
“Hôm nay mẹ bận à?”
“Đúng rồi. Chú Phong và mẹ có việc đột xuất đang đi cùng nhau.”
“Mẹ cứ đi với ba đi. Ở đây có chú Vương đón con rồi.”
“Chú Trần Vương à?”
“Chú Vương lúc gặp ở công viên đó.”
“Con ở im đó. Chú đó là người xấu. Mẹ sẽ đến ngay. Khi nào có mẹ thì con mới được về. Con đưa điện thoại cho cô giáo để mẹ nói chuyện.”
“Tôi nghe đây phụ huynh bé Bảo Bảo.”
“Nhờ cô trông giúp Bảo Bảo. Tôi sẽ đến đón nhé. Chỉ tôi đến mới được nhé cô giáo.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Vũ Nhi hốt hoảng nói với Hàn Dương Phong.
“Bảo Bảo… Bảo Bảo…”
“Bảo Bảo làm sao. Em mau nói đi.”
“Em phải qua chỗ Bảo Bảo thôi. Tên Thiên Vương đang ở đó. Hắn ta đòi đón Bảo Bảo.”
“Đi. Chúng ta cùng đi.”
Hàn Dương Phong vội đi cùng Vũ Nhi đến trường của Bảo Bảo.
Ở trong văn phòng của Hàn Dương Phong thì anh ấy cứ hết đứng rồi lại ngồi. Anh ta không thể nào ngồi im được. Chỉ vì tin nhắn của Vũ Nhi tối qua mà anh ta vui trong lòng thể hiện hết ra ngoài mặt.
Ở bên ngoài thì Vũ Nhi vừa tới.
“Chị Vũ Nhi. Hôm nay sếp Hàn vui lắm. Nảy sếp nói khi nào chị đến thì vào trong đó.”
Vũ Nhi gật đầu và có vẻ như là bất ngờ.
“Tại sao hôm nay anh vui như vậy? Ăn nhầm thứ gì à?”
Vũ Nhi tiến thẳng vào bên trong văn phòng nơi mà ngày đầu cô cho rằng đấy là hang ổ của con rắn lạng lùng.
“Anh tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Ngồi xuống đi Vũ Nhi.”
Hàn Dương Phong chạy lại kéo ghế ra cho Vũ Nhi ngồi, cô ấy ngạc nhiên nhìn theo từng hành động của anh ấy.
“Có chuyện gì thế sếp Hàn?”
“Hôm qua tôi là một người cha tuyệt vời lắm đúng không?”
Vũ Nhi nhìn thẳng vào mặt Hàn Dương Phong và không trả lời anh ấy.
“Một người như tôi thì làm gì cũng tuyệt vời cả. Cô không cần phải nhắn tin cảm ơn tôi đâu. Hôm nay tâm trạng tôi vui nên đã mời mọi người đi ăn. Cô tham gia luôn cho đông đủ nhé.”
“Khoang. Tôi nhắn tin cảm ơn anh? Hồi nào cơ chứ?”
“Đây nè. Cô nhắn mà cô lại quên à?”
Hàn Dương Phong đưa tin nhắn tối qua Vũ Nhi đã nhắn với anh để cô ấy xem. Vũ Nhi cũng xem lại điện thoại mình thì thấy không có tin nhắn nào cả.
“Tôi có thấy tin nhắn nào đâu. Anh đừng nghĩ nhiều quá. Tối qua tôi không nhắn gì cho anh cả.”
“Ngoài chuyện đó ra không còn gì chứ. Tôi đi ra đây. À mà tối nay tôi phải về sớm cùng Bảo Bảo nên không tham gia được.”
Vũ Nhi đi ra khỏi văn phòng và về vị trí của mình để lại Hàn Dương Phong một mình suy tư ở trong đấy.
“Sao lạ thế nhỉ. Rõ ràng cô ấy nhắn mình mà.”
Vũ Nhi ngồi xuống và kiểm tra thật kỹ điện thoại của mình thì không thấy bất kỳ tin nhắn nào mà cô đã nhắn cho Hàn Dương Phong.
Chưa kịp suy nghĩ xong nguyên nhân từ đâu thì có tiếng bàn tán gần đấy.
“Mọi người biết tin gì chưa?”
“Tin gì. Mau nói đi. Biết thì chia sẽ mọi người cùng hóng.”
“Sếp Hàn và cô thiên kim đại tiểu thư Thiên Ngân đã đường ai nấy đi. Cô ấy đã có người mới và hủy hôn với sếp Hàn nhà mình rồi.”
Vũ Nhi tò mò liền giả vờ đi lấy tập hồ sơ gần đó để nghe ngóng câu chuyện.
“Sếp Hàn nhà mình vậy mà bị từ chối cơ à. Mặt mũi công ty chúng ta còn gì.”
“Nghe nói là cô ấy cấm sừng sếp Hàn nhà mình mà. Có không giữ thì đến lượt chị em chúng ta thôi.”
“Vài hôm văn phòng chúng ta lại như trước. Tiếp tục đón tiếp các cô gái hâm mộ sếp Hàn cho mà coi.”
Vũ Nhi nghe được Hàn Dương Phong đã hủy hôn cũng thấy làm lạ. Không hiểu nguyên nhân có như lời đồn hay là do một tay anh ấy sắp xếp.
Cô cũng không nghĩ nhiều vì Hàn Dương Phong cũng chả biết cô là ai cả. Anh ta không nhớ gì về cô. Nên cô tiếp tục làm việc.
Vũ Nhi ra về. Vừa bước đến sảnh thì đã gặp một người mà cô suốt đời cũng không muốn gặp lại. Vậy mà hai người này cứ ve vãn trước mặt cô miết.
Thiên Vương và Diệu Linh đứng đợi sẵn Vũ Nhi ở dưới sảnh rồi. Vừa thấy cô ấy hai người tiến lại gần. Trên tay cầm thiệp hồng.
Vũ Nhi thấy được biết chuyện không lành. Đã không ưa nhưng vẫn cứ xuất hiện suốt.
“Vũ Nhi. Tụi mình đến để gửi thiệp mời đám cưới cho cậu. Hôm đấy mình có mời cả lớp mình. Cậu đến dự chung vui cho tụi mình nhé. Cũng nhờ cậu mà mình quen được Thiên Vương.”
Lời nói của Diệu Linh hết sức đanh đá, từng chữ như tát thẳng vào mặt của Vũ Nhi.
“Hai người làm vậy đã quá rồi. Còn mặt mũi đến mời tôi đi đám cưới à. Tôi từ chối nhận thiệp từ hai người.”
“Em nhận đi Vũ Nhi à. Coi như là chúc phúc cho anh cùng Diệu Linh.”
Tên đàn ông này còn đứng trước mặt cô mà nói những lời này.
Từ xa Hàn Dương Phong cùng với đồng nghiệp cũng đã tan ca, họ bắt đầu đi ăn cùng nhau. Anh ấy thấy được Vũ Nhi đang đứng cùng Thiên Vương và Diệu Linh liền biết được cô ấy đang gặp rắc rối liền tới để giải vây cho Vũ Nhi.
“Vũ Nhi em làm gì thế. Mọi người ra quán hết rồi. Sao còn chưa ra.”
Thiên Vương thấy được Hàn Dương Phong thì anh ta nhếch mặt lên và nói.
“Tôi đến mời Vũ Nhi dự đám cưới. Cô ấy ngại vì không có ai cùng tham gia với cô ấy.”
“À thì ra vậy. Vậy để tôi đi cùng cô ấy.”
Hàn Dương Phong lấy thiệp trên tay Diệu Linh và nắm lấy tay Vũ Nhi kéo đi đến quán ăn mà mọi người đã hẹn.
“Còn Bảo Bảo thì sao. Tôi không đi đâu. Tôi phải đến đón Bảo Bảo.”
“Để đó tui giải quyết.”
Hàn Dương Phong liền vừa đi vừa gọi cho Trần Kiệt.
“Cậu giúp tôi đến trường đón Bảo Bảo nhé. Hôm nay tôi và Vũ Nhi phải đi cùng mọi người.”
“Tôi… Tôi….”
“Sao thế?”
“Tôi đang đi cùng Thiên Ngân.”
“Thì cậu và cô ấy đón Bảo Bảo và cùng đi chơi đi. Trông chừng Bảo Bảo thật kỹ cho tôi đó. Thằng bé mà có chuyện gì là cậu cũng không yên đâu.”
“Thiên Ngân. Em thấy sao?”
“Được rồi. Giúp Hàn Dương Phong đi.”
“Cảm ơn cậu và Thiên Ngân.”
Vũ Nhi chỉ biết ngồi im nghe theo mọi sự sắp xếp của Hàn Dương Phong.
Tên Thiên Vương thấy vậy liền nghĩ đến Vũ Nhi còn có đứa con nhỏ.
“Mình phải tiếp cận thằng bé để điều tra ba nó là ai.”
Thiên Vương đưa Diệu Linh ra xe và bảo cô ấy về trước. Anh ta còn có việc cần xử lý. Nói xong anh ta đến trường để chờ Bảo Bảo.
Thiên Vương đã đến trước Trần Kiệt và thấy được Bảo Bảo. Cậu bé cũng thấy được Thiên Vương và nghe lời mẹ dặn anh ta là người xấu nên giả vờ như không biết.
“Á Bảo Bảo. Hôm nay chú đến đón con. Mẹ con hôm nay bận không đến được nên nhờ chú đến.”
“Dạ chú là ai vậy?”
“Sao con mau quên thế. Chúng ta gặp nhau ở công viên rồi đấy.”
“Con không nhớ nữa. Mẹ con có dặn là không được để người lạ dẫn đi.”
“Chú là bạn của mẹ con mà.”
“Đặc biệt mẹ có dặn là những người như chú thì con không được đến gần.”
Bảo Bảo liền chạy đến chỗ cô giáo và nói với cô.
“Cô ơi cô. Cho con mượn điện thoại gọi mẹ Nhi với ạ.”
Cô giáo đưa điện thoại cho Bảo Bảo.
“Con đọc số đi. Cô gọi giúp con.”
“Dạ cô đưa con đi ạ. Con tự gọi được.”
“Bảo Bảo giỏi nhỉ.”
Bảo Bảo liền gọi cho Vũ Nhi nhưng vẫn không quên cảnh giác với Thiên Vương.
“Ma mà. Con Bảo Bảo đây. Con lấy điện thoại của cô giáo gọi cho mẹ.”
“Sao thế Bảo Bảo?”
“Hôm nay mẹ bận à?”
“Đúng rồi. Chú Phong và mẹ có việc đột xuất đang đi cùng nhau.”
“Mẹ cứ đi với ba đi. Ở đây có chú Vương đón con rồi.”
“Chú Trần Vương à?”
“Chú Vương lúc gặp ở công viên đó.”
“Con ở im đó. Chú đó là người xấu. Mẹ sẽ đến ngay. Khi nào có mẹ thì con mới được về. Con đưa điện thoại cho cô giáo để mẹ nói chuyện.”
“Tôi nghe đây phụ huynh bé Bảo Bảo.”
“Nhờ cô trông giúp Bảo Bảo. Tôi sẽ đến đón nhé. Chỉ tôi đến mới được nhé cô giáo.”
“Được rồi.”
“Cảm ơn cô.”
Vũ Nhi hốt hoảng nói với Hàn Dương Phong.
“Bảo Bảo… Bảo Bảo…”
“Bảo Bảo làm sao. Em mau nói đi.”
“Em phải qua chỗ Bảo Bảo thôi. Tên Thiên Vương đang ở đó. Hắn ta đòi đón Bảo Bảo.”
“Đi. Chúng ta cùng đi.”
Hàn Dương Phong vội đi cùng Vũ Nhi đến trường của Bảo Bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.