Manh Bảo Thiên Tài: Mommy Đợi Con Với!
Chương 16
Danh Ca
10/10/2022
Sau khi bước ra khỏi văn phòng làm việc của Hàn Dương Phòng, căn phòng đầy sự ngột ngạt. Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm
Bốn cô thư ký kia vẫn tiếp tục xì xào bàn tán về Vũ Nhi.
“Nhìn khuôn mặt này chắc có vẻ là không chịu nổi áp lực của tổng giám đốc Hàn rồi đây.”
“Bộ dáng thế kia sao mà được tổng giám đốc Hàn nhận được.”
“Không biết tại sao cô ta lại được ứng cử vào vị trí thư ký trưởng?”
“Chắc cô ta có quen biết ai trong công ty? Hoặc có người trong công ty đỡ đầu.”
Diệp Ngọc đi lại hỏi Vũ Nhi.
“Thế nào rồi Vũ Nhi?”
“Hừm….. Mình được nhận làm rồi.”
“Đúng thật là Vũ Nhi. Cậu thật bá đạo.”
“Bình thường thôi Diệp Ngọc. Cậu có thể hướng dẫn mình các nghiệp vụ của một thư ký ở công ty được không?”
“Được….. được…. Này là trách nhiệm của mình mà. Cậu yên tâm”
“Cảm ơn cậu trước nhé Diệp Ngọc.”
“Đi theo mình.”
Diệp Ngọc dắt Vũ Nhi tới từng bàn làm việc để giới thiệu và làm quen với các đồng nghiệp ở công ty.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Vũ Nhi thư ký trưởng mới sẽ thay thế vị trí của tôi trong thời gian tới.”
Vũ Nhi cúi đầu chào các đồng nghiệp.
“Rất mong mọi người hỗ trợ và giúp đỡ trong thời gian tới. Tôi sẽ cố gắng hòa nhập với mọi người, cùng mọi người hoàn thành các mục tiêu của công ty đưa ra.”
Trong căn phòng làm việc lúc bấy giờ mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Bốn cô thư ký càng chắc chắn rằng Vũ Nhi có người đỡ đầu ở trong công ty, vẫn còn nghi ngờ về năng lực của cô.
Diệp Ngọc hướng dẫn Vũ Nhi làm quen với từng bộ phận trong công ty cũng như là giới thiệu Vũ Nhi sẽ đảm nhận vị trí của cô sau này.
Với kinh nghiệm làm việc của Vũ Nhi ở London cô tiếp thu và thích ứng với môi trường làm việc mới rất nhanh.
Để tìm hiểu nguyên nhân tại sao Diệp Ngọc từ chức, Vũ Nhi đã hỏi thăm.
“Diệp Ngọc này. Mình nghe bảo cậu là thư ký duy nhất trụ được 1 năm hơn, vậy sao cậu lại từ chức thế?”
“À…. Với cường độ làm việc cao và áp lực từ tổng giám đốc Hàn tạo ra, đồng thời mình đang mang thai nên sợ đảm nhiệm công việc sẽ không tốt làm cho công việc không đúng tiến độ ảnh hưởng đến công ty nên mình xin từ chức.”
“Cậu làm được một năm hơn mà sao không cố gắng làm để được hưởng chế độ nghỉ thai sản.”
“Mình cần tập trung vô cho đứa bé trong bụng nên xin nghỉ việc sớm hơn dự định á.”
“Vậy cũng tốt. Mình cảm ơn cậu đã tạo cho mình cơ hội trong công việc mới này. Rất cảm ơn cậu.”
Ngày làm việc đầu tiên của Vũ Nhi tại công ty cuối cùng cũng đã kết thúc. Cô ấy gần như đã năm bắt được tất cả và thích nghi rất tốt với môi trường làm việc mới. Nhưng thật sự hôm nay là một ngày mệt mỏi của Vũ Nhi, cô ấy mệt đến mức gần như là bị liệt luôn rồi. Vì phải tiếp thu một nguồn kiến thức mới trong một ngày để nhanh chống thay thế vị trí của Diệp Ngọc.
Thời gian bàn giao công việc của Diệp Ngọc chỉ gói gọn trọng một tuần. Do đó Diệp Nhi cần phải cố gắng nhiều hơn nếu muốn tiếp tục làm ở công ty.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Ting…Ting…Ting”
Một hồi không thấy ai mở cửa. Vũ Nhi tự mở khóa bước vào nhà.
“Chào Bảo Bảo. Mẹ về rồi đây. Con đang làm cái gì thế? Sao không mở cửa cho mẹ.”
Vũ Nhi về nhà thấy Bảo Bảo đang đeo tạp dề bận bịu ở trong bếp, dáng vẻ bé bỏng đang bận bịu đó khiến người làm mẹ như cô có chút áy náy.
“Dạ mẹ con đang bận ở dưới bếp phụ mẹ nè. Dọn cơm và dùng bữa thôi mẹ ơi.”
Vũ Nhị và Bảo Bảo cùng nhau dọn cơm để dùng bữa.
“Ngày đâu tiên làm việc của mẹ ở công ty mới như thế nào rồi ạ.”
“Sao mẹ không trả lời câu hỏi của con thế.”
Vũ Nhi ăn cơm ngấu nghiến nên không kịp trả lời câu hỏi của Bảo Bảo.
“Mẹ xin lỗi cục cưng nhé. Ngày đầu làm việc nên mẹ phải làm quen với môi trường mới do đó mẹ đói quá nên không để ý đến câu hỏi của con.”
Bảo Bảo quay người qua một phía tỏa vẻ khinh thường về cách ăn uống thô thệt của Vũ Nhi.
“Mẹ xin lỗi con mà. Tại hôm nay làm việc quá mệt nên phải ăn để bổ sung lại năng lượng.”
Bảo Bảo quay lại tiếp tục trò chuyện cùng với mẹ.
“Con tha lỗi cho mẹ đấy. Chừng sau nhớ ăn uống từ tốn lại nhé.”
“Cảm ơn ông cụ non của tôi.”
“Mẹ đi làm có nhiều bạn mới như con đi học không?”
“Có chứ cục cưng. Rất nhiều bạn mới. Nhưng đi làm người ta gọi là đồng nghiệp đó cục cưng.”
“Vậy mọi người có giúp đỡ mẹ không?”
“Mọi người rất hòa động và luôn chủ động giúp đỡ mẹ trong mọi công việc nè.”
“Mẹ đã đi hết các nơi ở trong công ty chưa.”
“Cô Diệp Ngọc có hướng dẫn và giới thiệu mẹ từng bộ phần rồi đó cục cưng.”
“Vậy Mẹ có thích không khí làm việc ở công ty mới không ạ.”
“Ở công ty mới tất cả mọi thứ đều tốt nhưng mà chỗ mẹ hay làm việc có một con rắn lạnh lẽo rất hung tợn. Điều này làm mẹ không thích tí nào.”
“Con rắn ấy trông ra làm sao mà phải khiến mẹ con không thích như thế.”
“Con rắn đó rất hung dữ, lạnh lùng và hung tợn như một con mãnh thú đói khát rất lâu rồi vậy đó.”
“Nghe sợ thế mẹ ơi! Vậy mẹ có gặp người quen nào ở công ty không?”
“Chỉ có cô Diệp Ngọc thôi cục cưng à. Còn lại ai cũng là người lạ cả.”
“Ngoài cô Diệp Ngọc ra mẹ không cảm thấy hoặc bắt gặp ai là người quen nữa sao.”
“Chỉ toàn là người lạ thôi con trai. Có chuyện gì thế.”
Bảo Bảo bất lực bỏ đi vào phòng và kèm theo câu.
“Quả thật con không nên kỳ vọng vào mẹ quá nhiều.”
Sau khi nghe được câu nói của Bảo Bảo, Vũ Nhi chết lặng, cái cảm giác bị con trai khinh thường thật sự rất tồi tệ đó.
Sau khi vào phòng Bảo Bảo suy nghĩ rằng.
“Mình cảm thấy mối quan hệ của chú ấy và mình không bình thường.”
Trong lòng Bảo Bảo muốn mẹ làm ở công ty Hàn Dương Phong mục đích là tiếp cận anh ấy để tìm được cha của mình.
Bốn cô thư ký kia vẫn tiếp tục xì xào bàn tán về Vũ Nhi.
“Nhìn khuôn mặt này chắc có vẻ là không chịu nổi áp lực của tổng giám đốc Hàn rồi đây.”
“Bộ dáng thế kia sao mà được tổng giám đốc Hàn nhận được.”
“Không biết tại sao cô ta lại được ứng cử vào vị trí thư ký trưởng?”
“Chắc cô ta có quen biết ai trong công ty? Hoặc có người trong công ty đỡ đầu.”
Diệp Ngọc đi lại hỏi Vũ Nhi.
“Thế nào rồi Vũ Nhi?”
“Hừm….. Mình được nhận làm rồi.”
“Đúng thật là Vũ Nhi. Cậu thật bá đạo.”
“Bình thường thôi Diệp Ngọc. Cậu có thể hướng dẫn mình các nghiệp vụ của một thư ký ở công ty được không?”
“Được….. được…. Này là trách nhiệm của mình mà. Cậu yên tâm”
“Cảm ơn cậu trước nhé Diệp Ngọc.”
“Đi theo mình.”
Diệp Ngọc dắt Vũ Nhi tới từng bàn làm việc để giới thiệu và làm quen với các đồng nghiệp ở công ty.
“Xin giới thiệu với mọi người, đây là Diệp Vũ Nhi thư ký trưởng mới sẽ thay thế vị trí của tôi trong thời gian tới.”
Vũ Nhi cúi đầu chào các đồng nghiệp.
“Rất mong mọi người hỗ trợ và giúp đỡ trong thời gian tới. Tôi sẽ cố gắng hòa nhập với mọi người, cùng mọi người hoàn thành các mục tiêu của công ty đưa ra.”
Trong căn phòng làm việc lúc bấy giờ mọi người ai nấy cũng đều ngạc nhiên. Bốn cô thư ký càng chắc chắn rằng Vũ Nhi có người đỡ đầu ở trong công ty, vẫn còn nghi ngờ về năng lực của cô.
Diệp Ngọc hướng dẫn Vũ Nhi làm quen với từng bộ phận trong công ty cũng như là giới thiệu Vũ Nhi sẽ đảm nhận vị trí của cô sau này.
Với kinh nghiệm làm việc của Vũ Nhi ở London cô tiếp thu và thích ứng với môi trường làm việc mới rất nhanh.
Để tìm hiểu nguyên nhân tại sao Diệp Ngọc từ chức, Vũ Nhi đã hỏi thăm.
“Diệp Ngọc này. Mình nghe bảo cậu là thư ký duy nhất trụ được 1 năm hơn, vậy sao cậu lại từ chức thế?”
“À…. Với cường độ làm việc cao và áp lực từ tổng giám đốc Hàn tạo ra, đồng thời mình đang mang thai nên sợ đảm nhiệm công việc sẽ không tốt làm cho công việc không đúng tiến độ ảnh hưởng đến công ty nên mình xin từ chức.”
“Cậu làm được một năm hơn mà sao không cố gắng làm để được hưởng chế độ nghỉ thai sản.”
“Mình cần tập trung vô cho đứa bé trong bụng nên xin nghỉ việc sớm hơn dự định á.”
“Vậy cũng tốt. Mình cảm ơn cậu đã tạo cho mình cơ hội trong công việc mới này. Rất cảm ơn cậu.”
Ngày làm việc đầu tiên của Vũ Nhi tại công ty cuối cùng cũng đã kết thúc. Cô ấy gần như đã năm bắt được tất cả và thích nghi rất tốt với môi trường làm việc mới. Nhưng thật sự hôm nay là một ngày mệt mỏi của Vũ Nhi, cô ấy mệt đến mức gần như là bị liệt luôn rồi. Vì phải tiếp thu một nguồn kiến thức mới trong một ngày để nhanh chống thay thế vị trí của Diệp Ngọc.
Thời gian bàn giao công việc của Diệp Ngọc chỉ gói gọn trọng một tuần. Do đó Diệp Nhi cần phải cố gắng nhiều hơn nếu muốn tiếp tục làm ở công ty.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Ting…Ting…Ting”
Một hồi không thấy ai mở cửa. Vũ Nhi tự mở khóa bước vào nhà.
“Chào Bảo Bảo. Mẹ về rồi đây. Con đang làm cái gì thế? Sao không mở cửa cho mẹ.”
Vũ Nhi về nhà thấy Bảo Bảo đang đeo tạp dề bận bịu ở trong bếp, dáng vẻ bé bỏng đang bận bịu đó khiến người làm mẹ như cô có chút áy náy.
“Dạ mẹ con đang bận ở dưới bếp phụ mẹ nè. Dọn cơm và dùng bữa thôi mẹ ơi.”
Vũ Nhị và Bảo Bảo cùng nhau dọn cơm để dùng bữa.
“Ngày đâu tiên làm việc của mẹ ở công ty mới như thế nào rồi ạ.”
“Sao mẹ không trả lời câu hỏi của con thế.”
Vũ Nhi ăn cơm ngấu nghiến nên không kịp trả lời câu hỏi của Bảo Bảo.
“Mẹ xin lỗi cục cưng nhé. Ngày đầu làm việc nên mẹ phải làm quen với môi trường mới do đó mẹ đói quá nên không để ý đến câu hỏi của con.”
Bảo Bảo quay người qua một phía tỏa vẻ khinh thường về cách ăn uống thô thệt của Vũ Nhi.
“Mẹ xin lỗi con mà. Tại hôm nay làm việc quá mệt nên phải ăn để bổ sung lại năng lượng.”
Bảo Bảo quay lại tiếp tục trò chuyện cùng với mẹ.
“Con tha lỗi cho mẹ đấy. Chừng sau nhớ ăn uống từ tốn lại nhé.”
“Cảm ơn ông cụ non của tôi.”
“Mẹ đi làm có nhiều bạn mới như con đi học không?”
“Có chứ cục cưng. Rất nhiều bạn mới. Nhưng đi làm người ta gọi là đồng nghiệp đó cục cưng.”
“Vậy mọi người có giúp đỡ mẹ không?”
“Mọi người rất hòa động và luôn chủ động giúp đỡ mẹ trong mọi công việc nè.”
“Mẹ đã đi hết các nơi ở trong công ty chưa.”
“Cô Diệp Ngọc có hướng dẫn và giới thiệu mẹ từng bộ phần rồi đó cục cưng.”
“Vậy Mẹ có thích không khí làm việc ở công ty mới không ạ.”
“Ở công ty mới tất cả mọi thứ đều tốt nhưng mà chỗ mẹ hay làm việc có một con rắn lạnh lẽo rất hung tợn. Điều này làm mẹ không thích tí nào.”
“Con rắn ấy trông ra làm sao mà phải khiến mẹ con không thích như thế.”
“Con rắn đó rất hung dữ, lạnh lùng và hung tợn như một con mãnh thú đói khát rất lâu rồi vậy đó.”
“Nghe sợ thế mẹ ơi! Vậy mẹ có gặp người quen nào ở công ty không?”
“Chỉ có cô Diệp Ngọc thôi cục cưng à. Còn lại ai cũng là người lạ cả.”
“Ngoài cô Diệp Ngọc ra mẹ không cảm thấy hoặc bắt gặp ai là người quen nữa sao.”
“Chỉ toàn là người lạ thôi con trai. Có chuyện gì thế.”
Bảo Bảo bất lực bỏ đi vào phòng và kèm theo câu.
“Quả thật con không nên kỳ vọng vào mẹ quá nhiều.”
Sau khi nghe được câu nói của Bảo Bảo, Vũ Nhi chết lặng, cái cảm giác bị con trai khinh thường thật sự rất tồi tệ đó.
Sau khi vào phòng Bảo Bảo suy nghĩ rằng.
“Mình cảm thấy mối quan hệ của chú ấy và mình không bình thường.”
Trong lòng Bảo Bảo muốn mẹ làm ở công ty Hàn Dương Phong mục đích là tiếp cận anh ấy để tìm được cha của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.