Manh Bảo Thiên Tài: Mommy Đợi Con Với!
Chương 19
Danh Ca
10/10/2022
Thiên Vương giải thích sự việc vừa rồi với Hàn Dương Phong.
“Anh Hàn, chúng tôi đều là bạn cũ học chung trường, lâu ngày gặp lại chỉ muốn chào hỏi một chút.”
Vũ Nhi quay lưng rời đi, bỗng nhiên bị một bàn tay rắn chắc của người đàn ông giữ lại.
“Vũ Nhi, em ngồi xuống đi.”
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
“Cô muốn tránh né thì cứ nói, cớ gì phải viện cớ như vậy?”
Ánh mắt của Hàn Dương Phong vô tình quét qua bàn tay của Trần Vương đang nắm lấy tay của Diệp Vũ Nhi. Đôi con ngươi của Hàn Dương Phong đỏ bừng lên, hiện rõ từng tia máu người ngoài nhìn vào rất sợ. Giống như Thiên Vương kia đang đụng vào người phụ nữ của anh ta vậy.
Diệp Vũ Nhi hất tay Thiên Vương ra khỏi tay cô rồi đi vào nhà vệ sinh. Trong lòng mọi người vô cùng hoảng sợ.
Đụng đến ai chứ đụng đến Hàn Dương Phong chỉ có nước chờ mà đi chầu Diêm Vương.
Diệu Linh muốn liếc mắt nhưng không biết phải làm sao. Ánh mắt của Hàn Dương Phong chỉ nhìn về phía của Vũ Nhi thì cô liếc ta câu dẫn anh ta bằng cách nào chứ.
Diệu Linh cố tình làm đổ rượu lên người Hàn Dương Phong để có cơ hội tiếp cận anh ta.
Diệu Linh nâng ly rượu lên mời cả bàn.
“Tổng giám đốc Hàn bớt nóng, nào uống với tôi một ly.”
Hàn Dương Phong nâng ly lên cụng lại như phản xạ tự nhiên. Bất ngờ Diệu Linh cố tình gạt tay Thiên Vương làm cho rượu đổ lên tay của Hàn Dương Phong.
Diệu Linh giả vờ như chỉ là sơ ý đụng vào tay Thiên Vương nên gương mặt tỏ vẻ lo sợ.
“Xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi không cố ý.”
Hàn Dương Phong rất tức giận, chỉ muốn đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Diệu Linh lấy trong túi xách tờ khăn ướt rồi đứng dậy đi qua phía Hàn Dương Phong đang ngồi.
“Để em giúp tổng giám đốc Hàn lau ít rượu nhé!”
Hàn Dương Phong hất tay Diệu Linh ra một bên.
“Không cần. Tôi tự làm được. Cô về chỗ của mình đi.”
Diệu Linh rất tức giận khi không thể câu dẫn được Hàn Dương Phong chú ý đến mình. Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không thể làm cách nào khác, đành về chỗ ngồi của mình vậy.
Hàn Dương Phong dường như cũng hiểu được ý đồ của bọn họ là nhờ vào Vũ Nhi để ký được hợp đồng béo bở này.
“Nếu giám đốc Vương đến đây để làm phiền thư ký của tôi thì tôi không ngại tiễn khách.”
“Anh Hàn anh bớt giận, chúng tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn. Chẳng qua chúng tôi đã lâu mới gặp nên chỉ chào hỏi một chút.”
Vừa hay Vũ Nhi từ nhà vệ sinh vừa đến bàn ăn cũng bị anh mắng xanh cả mặt mày. Cô không hiểu tại sao anh ta lại tức giận đến như vậy.
“Vũ Nhi, hôm nay tôi đến đây để bàn việc làm ăn chứ chẳng phải nghe mấy người nhắc về chuyện cũ. Nếu không liên quan đến công việc thì cô bớt nói lại.”
Vũ Nhi đứng ngây người chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu cô đang nghĩ anh ta mới đúng là người treo hoa ghẹo nguyệt.
Vũ Nhi bị sếp Hàn chỉ trích trong lòng Diệu Linh vô cùng hả hê, cô ngồi cười tươi như thể cô đang xem một đoạn phim hề vậy.
Vũ Nhi đưa hai con ngươi của cô nhìn về phía Diệu Linh chằm chằm, nếu có thể giết người mà không đi tù thì người mà cô giết sẽ là đôi cẩu nam nữ kia.
Vũ Nhi trong lòng vô cùng đang muốn rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng, nhưng cô chẳng biết làm cách nào.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Vũ Nhi lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại nhưng dường như Hàn Dương Phong đã nghĩ ra được suy nghĩ của Vũ Nhi là muốn tránh né những người này.
“Cô ngồi im đó.”
“Anh…”
Vũ Nhi cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời anh ta mà ngồi im.
Tuy Vũ Nhi không hiểu được tên Hàn Dương Phong kia đang có ý đồ gì nhưng cô vẫn cố gắng ngồi lại để nghe bọn họ nói chuyện công việc.
“Tổng giám đốc Hàn, vừa rồi tôi có mong muốn được hợp tác với tập đoàn của anh.”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Thiên Vương nhất thời không biết mối quan hệ của Vũ Nhi và Hàn Dương Phong có phải là mối quan hệ tổng giám đốc và thư ký bình thường hay không. Hay cũng giống như bao cô gái trẻ đẹp khác đem vẻ đẹp để leo lên vị trí thư ký trưởng này. Anh ta càng không biết nguyên nhân vì sao Vũ Nhi lại được một công việc tốt đến vậy.
Bên cạnh Thiên Vương, Diệu Linh đang liếc mắt đưa tình với Hàn Dương Phong. Nhưng xui cho cô ta là Hàn Dương Phong chẳng thèm để ý đến cô ta dù là một chút.
Diệu Linh nhìn Hàn Dương Phong bằng ánh mắt yêu thích bao nhiêu thì cô nhìn Vũ Nhi ánh mắt căm ghét bấy nhiêu. Cô ta nghĩ rằng sẽ quyến rũ được Dương Phong để có thể hưởng giàu sang phú quý.
Nghĩ cũng lạ, từng là một đôi bạn thân đi đâu cũng có nhau vậy mà vì một thằng đàn ông không ra gì mà đánh mất tình bạn đó. Người đời có câu: “Chọn xoài đừng để xoài chua, chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.”
Quả thật không sai, thân đến mấy cũng có thể cướp người yêu của bạn mình dù là bạn thân đi chăng nữa.
Vũ Nhi nhìn vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, Vũ Nhi cũng có thể thấy được lòng dạ rắn rết của cô ta. Vũ Nhi thấu hiểu rằng cô ta muốn đu bám theo Hàn Dương Phong chỉ để bu bám vinh hoa phú quý. Vũ Nhi vô cùng khinh thường bà chị cả ngồi trước mặt mình kia. Cô nghĩ trong đầu người phụ nữ kia mau đi về nhà tắm rửa đi ngủ rồi nằm mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn là ngồi đây nhìn cô với ánh mắt ghen ghét thế kia.
Công ty Thiên Vương của tên người yêu cũ khốn kiếp của Diệp Vũ Nhi là một công ty vật dụng hàng ngày lâu đời, công ty của anh ta quy mô cũng khá là lớn nhưng không may vừa rồi lại rơi vào cảnh khủng hoảng tài chính nên đã đi xuống một cách không thể ngờ đến. Đã vậy các cổ đông trong công ty đều rút lại vốn khiến cho công ty hắn ta rơi vào cảnh phá sản. Ngay cả anh ta đi vay mượn tiền để cứu vãng công ty cũng chẳng ai chịu giúp, anh ta chỉ còn hy vọng vào tập đoàn Hàn Thiên.
Thiên Vương ra sức trình bày hoàn cảnh công ty để lấy lòng thương của Vũ Nhi để cô ấy nói giúp Hàn Dương Phong.
“Tổng giám đốc Hàn, như anh cũng thấy đợt khủng hoảng tài chính vừa rồi đã gây ảnh hưởng rất lớn đối với công ty vật dụng của chúng tôi. Vật giá leo thang lương bổng của mọi người thì chẳng đủ ăn hàng ngày thì làm sao có tiền để mà mua các thứ vật dụng này cơ chứ?”
“Mong anh hãy xem xét ký hợp đồng này giúp tôi.”
“Tôi biết chỉ có Tổng giám đốc Hàn đây mới có thể giúp công ty tôi vực dậy trong thời kì khó khăn này.”
Đột nhiên, Hàn Dương Phong quay người sang đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mặt của Diệp Vũ Nhi.
“Cô thấy hợp đồng này thế nào?”
Diệp Vũ Nhi bị ánh mắt của Hàn Dương Phong nhìn làm cho cả gương mặt đỏ ửng lên, đã vậy anh ta còn hỏi ý kiến của cô làm cho cô đứng hình mất vài giây.
“Anh Hàn, chúng tôi đều là bạn cũ học chung trường, lâu ngày gặp lại chỉ muốn chào hỏi một chút.”
Vũ Nhi quay lưng rời đi, bỗng nhiên bị một bàn tay rắn chắc của người đàn ông giữ lại.
“Vũ Nhi, em ngồi xuống đi.”
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
“Cô muốn tránh né thì cứ nói, cớ gì phải viện cớ như vậy?”
Ánh mắt của Hàn Dương Phong vô tình quét qua bàn tay của Trần Vương đang nắm lấy tay của Diệp Vũ Nhi. Đôi con ngươi của Hàn Dương Phong đỏ bừng lên, hiện rõ từng tia máu người ngoài nhìn vào rất sợ. Giống như Thiên Vương kia đang đụng vào người phụ nữ của anh ta vậy.
Diệp Vũ Nhi hất tay Thiên Vương ra khỏi tay cô rồi đi vào nhà vệ sinh. Trong lòng mọi người vô cùng hoảng sợ.
Đụng đến ai chứ đụng đến Hàn Dương Phong chỉ có nước chờ mà đi chầu Diêm Vương.
Diệu Linh muốn liếc mắt nhưng không biết phải làm sao. Ánh mắt của Hàn Dương Phong chỉ nhìn về phía của Vũ Nhi thì cô liếc ta câu dẫn anh ta bằng cách nào chứ.
Diệu Linh cố tình làm đổ rượu lên người Hàn Dương Phong để có cơ hội tiếp cận anh ta.
Diệu Linh nâng ly rượu lên mời cả bàn.
“Tổng giám đốc Hàn bớt nóng, nào uống với tôi một ly.”
Hàn Dương Phong nâng ly lên cụng lại như phản xạ tự nhiên. Bất ngờ Diệu Linh cố tình gạt tay Thiên Vương làm cho rượu đổ lên tay của Hàn Dương Phong.
Diệu Linh giả vờ như chỉ là sơ ý đụng vào tay Thiên Vương nên gương mặt tỏ vẻ lo sợ.
“Xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi không cố ý.”
Hàn Dương Phong rất tức giận, chỉ muốn đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Diệu Linh lấy trong túi xách tờ khăn ướt rồi đứng dậy đi qua phía Hàn Dương Phong đang ngồi.
“Để em giúp tổng giám đốc Hàn lau ít rượu nhé!”
Hàn Dương Phong hất tay Diệu Linh ra một bên.
“Không cần. Tôi tự làm được. Cô về chỗ của mình đi.”
Diệu Linh rất tức giận khi không thể câu dẫn được Hàn Dương Phong chú ý đến mình. Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không thể làm cách nào khác, đành về chỗ ngồi của mình vậy.
Hàn Dương Phong dường như cũng hiểu được ý đồ của bọn họ là nhờ vào Vũ Nhi để ký được hợp đồng béo bở này.
“Nếu giám đốc Vương đến đây để làm phiền thư ký của tôi thì tôi không ngại tiễn khách.”
“Anh Hàn anh bớt giận, chúng tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn. Chẳng qua chúng tôi đã lâu mới gặp nên chỉ chào hỏi một chút.”
Vừa hay Vũ Nhi từ nhà vệ sinh vừa đến bàn ăn cũng bị anh mắng xanh cả mặt mày. Cô không hiểu tại sao anh ta lại tức giận đến như vậy.
“Vũ Nhi, hôm nay tôi đến đây để bàn việc làm ăn chứ chẳng phải nghe mấy người nhắc về chuyện cũ. Nếu không liên quan đến công việc thì cô bớt nói lại.”
Vũ Nhi đứng ngây người chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong đầu cô đang nghĩ anh ta mới đúng là người treo hoa ghẹo nguyệt.
Vũ Nhi bị sếp Hàn chỉ trích trong lòng Diệu Linh vô cùng hả hê, cô ngồi cười tươi như thể cô đang xem một đoạn phim hề vậy.
Vũ Nhi đưa hai con ngươi của cô nhìn về phía Diệu Linh chằm chằm, nếu có thể giết người mà không đi tù thì người mà cô giết sẽ là đôi cẩu nam nữ kia.
Vũ Nhi trong lòng vô cùng đang muốn rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng, nhưng cô chẳng biết làm cách nào.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Vũ Nhi lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại nhưng dường như Hàn Dương Phong đã nghĩ ra được suy nghĩ của Vũ Nhi là muốn tránh né những người này.
“Cô ngồi im đó.”
“Anh…”
Vũ Nhi cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời anh ta mà ngồi im.
Tuy Vũ Nhi không hiểu được tên Hàn Dương Phong kia đang có ý đồ gì nhưng cô vẫn cố gắng ngồi lại để nghe bọn họ nói chuyện công việc.
“Tổng giám đốc Hàn, vừa rồi tôi có mong muốn được hợp tác với tập đoàn của anh.”
“Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Thiên Vương nhất thời không biết mối quan hệ của Vũ Nhi và Hàn Dương Phong có phải là mối quan hệ tổng giám đốc và thư ký bình thường hay không. Hay cũng giống như bao cô gái trẻ đẹp khác đem vẻ đẹp để leo lên vị trí thư ký trưởng này. Anh ta càng không biết nguyên nhân vì sao Vũ Nhi lại được một công việc tốt đến vậy.
Bên cạnh Thiên Vương, Diệu Linh đang liếc mắt đưa tình với Hàn Dương Phong. Nhưng xui cho cô ta là Hàn Dương Phong chẳng thèm để ý đến cô ta dù là một chút.
Diệu Linh nhìn Hàn Dương Phong bằng ánh mắt yêu thích bao nhiêu thì cô nhìn Vũ Nhi ánh mắt căm ghét bấy nhiêu. Cô ta nghĩ rằng sẽ quyến rũ được Dương Phong để có thể hưởng giàu sang phú quý.
Nghĩ cũng lạ, từng là một đôi bạn thân đi đâu cũng có nhau vậy mà vì một thằng đàn ông không ra gì mà đánh mất tình bạn đó. Người đời có câu: “Chọn xoài đừng để xoài chua, chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.”
Quả thật không sai, thân đến mấy cũng có thể cướp người yêu của bạn mình dù là bạn thân đi chăng nữa.
Vũ Nhi nhìn vào ánh mắt ghen ghét của cô ta, Vũ Nhi cũng có thể thấy được lòng dạ rắn rết của cô ta. Vũ Nhi thấu hiểu rằng cô ta muốn đu bám theo Hàn Dương Phong chỉ để bu bám vinh hoa phú quý. Vũ Nhi vô cùng khinh thường bà chị cả ngồi trước mặt mình kia. Cô nghĩ trong đầu người phụ nữ kia mau đi về nhà tắm rửa đi ngủ rồi nằm mơ giữa ban ngày còn nhanh hơn là ngồi đây nhìn cô với ánh mắt ghen ghét thế kia.
Công ty Thiên Vương của tên người yêu cũ khốn kiếp của Diệp Vũ Nhi là một công ty vật dụng hàng ngày lâu đời, công ty của anh ta quy mô cũng khá là lớn nhưng không may vừa rồi lại rơi vào cảnh khủng hoảng tài chính nên đã đi xuống một cách không thể ngờ đến. Đã vậy các cổ đông trong công ty đều rút lại vốn khiến cho công ty hắn ta rơi vào cảnh phá sản. Ngay cả anh ta đi vay mượn tiền để cứu vãng công ty cũng chẳng ai chịu giúp, anh ta chỉ còn hy vọng vào tập đoàn Hàn Thiên.
Thiên Vương ra sức trình bày hoàn cảnh công ty để lấy lòng thương của Vũ Nhi để cô ấy nói giúp Hàn Dương Phong.
“Tổng giám đốc Hàn, như anh cũng thấy đợt khủng hoảng tài chính vừa rồi đã gây ảnh hưởng rất lớn đối với công ty vật dụng của chúng tôi. Vật giá leo thang lương bổng của mọi người thì chẳng đủ ăn hàng ngày thì làm sao có tiền để mà mua các thứ vật dụng này cơ chứ?”
“Mong anh hãy xem xét ký hợp đồng này giúp tôi.”
“Tôi biết chỉ có Tổng giám đốc Hàn đây mới có thể giúp công ty tôi vực dậy trong thời kì khó khăn này.”
Đột nhiên, Hàn Dương Phong quay người sang đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mặt của Diệp Vũ Nhi.
“Cô thấy hợp đồng này thế nào?”
Diệp Vũ Nhi bị ánh mắt của Hàn Dương Phong nhìn làm cho cả gương mặt đỏ ửng lên, đã vậy anh ta còn hỏi ý kiến của cô làm cho cô đứng hình mất vài giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.