Chương 3: Câu chuyện khó tin
Mẹ Kế
20/10/2024
Vân Điệp không kiềm chế được, cô bật khóc nức nở, đời trước, khi nhận vụ phiên dịch đó để đi ra ngoài Bắc công tác, trước lúc đi, cô đã nhấn mạnh với cha: "Cha ở nhà chờ con, đợi làm việc xong con sẽ về. Nhớ là phải ở nhà chờ con đó. Cha ở nhà, mọi việc phải cẩn thận nhé."
Từ khi mẹ của Vân Điệp bỏ hai cha con đi và ly dị với cha, cô luôn có thói quen kêu cha hãy ở nhà chờ cô nếu như cô đi đâu đó.
Bởi Vân Điệp sợ, sợ khi đi làm về, cô cũng sẽ không nhìn thấy cha nữa, giống như mẹ, bà ấy đã bỏ rơi hai cha con của cô mà đi.
Lúc này, cha Giang đã rơi nước mắt như mưa, trên gương mặt của ông đầy rẫy những vết chân chim do năm tháng vô tình. Bấy giờ, trên gương mặt ấy chỉ còn lại sự đau lòng, cha Giang đứng lên, đi đến ôm con gái vào lòng.
Ông cũng thấy được sự thay đổi của con gái, gần như không phải là cô nữa, đó là cử chỉ, điệu bộ và lời nói. Con bé... Đã phải đau khổ đến nhường nào chứ?
Ôm eo cha Giang, Vân Điệp nói tiếp: "Họ giam con một tuần, gần như là lấy cạn kiệt m.á.u huyết của con rồi mới quăng con xuống hố xác. Vì họ nói, m.á.u của người có dị năng là mấu chốt quan trọng trong nghiên cứu của họ."
"Con tưởng sau khi c.h.ế.t đi, sẽ có thể xuống địa phủ và gặp được cha, không ngờ, không ngờ con lại có thể sống lại một lần nữa, con, con..."
Cha Giang càng ôm con gái chặt hơn sau khi nghe cô nức nở, ngắt quãng: "Đừng sợ, có cha ở đây, cha ở đây với con. Có cha đây rồi."
Hai cha con lẳng lặng ôm nhau rơi nước mắt, phiêu lãng, chìm vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân. Chỉ là bàn tay của cha Giang không ngừng xoa đầu con gái, tựa như an ủi, cũng như là đang muốn làm cho bản thân mình có thể bình tĩnh hơn.
Sau khi Cha Giang biết Vân Điệp bây giờ đã ba mươi hai tuổi thì cũng có chút khó thích ứng, nhưng ông cũng cố gắng làm quen. Ôm con gái khóc lóc một trận xong xuôi, cha Giang liền bắt đầu lo lắng: "Vậy chúng ta nên làm gì đây con?”
Cha của cô chính là như vậy. Khi xưa, lúc còn chung sống với mẹ, mọi sự trong nhà đều do mẹ quyết định. Ngay cả thời điểm cha biết mẹ ngoại tình, có tức giận đến mấy đi chăng nữa, cha cũng chỉ trách móc vài câu, không dám nặng lời với mẹ.
Hơn nữa, còn không thể dứt khoát bỏ được mẹ, cho đến khi mẹ quyết định bỏ nhà đi. Nói thật ra, Vân Điệp luôn cảm thấy tính cách của cha có chút nhu nhược, gặp chuyện gì cũng do dự không quyết, nên sau khi mẹ nhà đi, cô cũng không thích nói chuyện nhiều với cha.
Nhưng hiện tại, Vân Điệp cảm thấy điều này khá tốt. Tận thế sắp đến, nếu cha của cô là một người có tính cách mạnh mẽ, không tin vào những gì cô đã kể thì mọi việc đương nhiên sẽ có chút phiền phức.
Tuy vấn đề cũng sẽ không quá rắc rối, thế nào thì cũng là cha của Vân Điệp, cô đều phụ trách đến cùng, không để sự việc bi thương như đời trước lặp lại một lần nữa. Dẫu vậy, tính cách của cha thế này, đương nhiên sẽ dễ thu xếp hơn rất nhiều.
"Bây giờ cha đừng đi làm nữa, cha hãy cố gắng đi gom góp tiền. Cứ rút hết tiền trong ngân hàng ra cũng được, vì sau khi tận thế rồi thì chẳng ai quan tâm đến mớ tiền ấy nữa đâu. Cha hãy mua một số đồ ăn để tích trữ, ít nhất cũng phải đủ để chúng ta dùng trong mười ngày. Còn ngôi nhà này..."
Vân Điệp khẽ quan sát xung quanh. Gia đình của cô vốn dĩ chỉ thuộc diện đủ ăn, không quá khá giả hay giàu sang gì cả. Nơi cô ở là một ngôi nhà nhỏ do cha đã thuê vài năm trước.
Căn nhà không quá rộng rãi, có một gác lửng bên trên. Phía trước nhà có một cái cửa cuốn và khoảng sân nhỏ trống không, cũng chẳng có hàng rào gì thêm để vây quanh bên ngoài.
Nhưng điều đó thật sự không thành vấn đề, cha của Vân Điệp rất giỏi mấy việc lắp ráp, xây dựng này, mặc dù ông ấy không trải qua một trường, lớp chính quy nào cả.
"Còn nữa, cha hãy mua vật liệu để xây một cái hàng rào hay cửa sắt gì đó ở bên ngoài nha, nhớ là phải thật chắc chắn vào cha nhé, để đảm bảo mấy con zombie không vào được. Nếu không nó cứ đập cái cửa cuốn suốt đêm, cha con mình không ngủ được đâu."
Thấy cha gật đầu đồng ý, Vân Điệp nói tiếp: "Con đã nhắn tin cho mẹ rồi, chiều nay con sẽ đi gặp bà ấy. Đời trước, con không điều tra được gì về tin tức của mẹ cả. Để con xem sao rồi sắp xếp, hoặc ít nhất là phải thông báo cho mẹ biết trước tình hình."
Nghe Vân Điệp nhắc đến vợ, cha Giang có chút bần thần. Bà ấy đi rồi, sống hạnh phúc cùng người khác. Chắc không chịu theo cha con ông đâu, mà dù có theo... Cha Giang thoáng ngẩng đầu lên nhìn con gái đang nhăn mày suy nghĩ, con bé có chấp nhận không?
Dù cho là hiện tại, Vân Điệp vẫn lo lắng và để tâm đến bà ấy, nhưng từ khi biến cố xảy ra, tình cảm cũng không còn được như trước. Thậm chí, cha Giang đã từng sợ, ông sợ con bé sẽ sinh ra lòng hận thù, nhưng thật may mắn là điều đó không hề xảy ra.
Mà thôi, bây giờ Vân Điệp cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, từng lăn lộn biết bao nhiêu năm ngoài đời, hơn nữa, còn là ở trong tận thế đầy nguy hiểm.
Một người cha nhu nhược như ông đây, vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của con bé là được rồi. Cha Giang tin, Vân Điệp cũng sẽ không đành lòng bỏ rơi người mẹ ruột của mình.
Cha Giang vừa lái xe đi, Vân Điệp liền nhận được điện thoại của giám đốc: “Xin chào, Liễu Vân Điệp nghe."
"Alo, Vân Điệp đấy à. Dù sao thì con cũng đã nghỉ phép vài ngày, chắc bắt đầu buồn chán rồi phải không? Chú có một vụ muốn giao cho con đi làm đây."
"Dạ chú Trọng. Con cám ơn chú, nhưng hiện giờ con không rảnh ạ. Vụ này mong chú hãy giao cho người khác."
Trần Trọng nghe giọng điệu không nóng không lạnh, khác hẳn với ngày thường dịu dàng, ôn hòa của Vân Điệp thì hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, Trần Trọng liền nghĩ ra lý do, có lẽ Vân Điệp suy đoán rằng ông sẽ lại giao cho Vân Điệp mấy vụ nhỏ như phiên dịch cho khách du lịch chẳng hạn, nên cô mới từ chối ngay, không muốn nhận.
Nghĩ như thế, giọng của Trần Trọng cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Vân Điệp à, con không biết đấy thôi. Chú không giao cho con những vụ vặt vãnh kia đâu, với trình độ của con hiện giờ, mặc dù con chỉ đang thử việc, nhưng biểu hiện của con là vô cùng tốt.”
“Lần này, chính là một buổi họp kín của chính phủ đấy, chú đem vụ này giao cho con thì con cũng đã hiểu là chú xem trọng con bao nhiêu phần. Sau vụ này về, chúng ta ký hợp đồng chính thức ngay lập tức. Con thấy thế nào?"
Vân Điệp khẽ thở dài một tiếng, nếu cô không từ chối một cách khéo léo, Trần Trọng nhất định sẽ nghĩ cô đang không biết tốt xấu. Dẫu cho là làm giá hay là lười nhác thì cô cũng không đành lòng để Trần Trọng phải nghĩ như vậy.
Trần Trọng là người đã giúp đỡ, hướng dẫn cho cô rất nhiều trong thời gian đầu cô vừa bước vào nghề: "Chú Trọng, mẹ con sắp sinh, chồng bà ấy bận đi công tác. Nhà con cũng không có họ hàng gì thân thích, nên con phải đi chăm bà ấy. Không phải là con không muốn đi, mà là không thể đi.”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài vô cùng nặng nề: "Còn cha của con thì sao? Vân Điệp à, con nhận biết được vụ này thật sự rất quan trọng chứ? Kể cả là với công ty hay là với con đi chăng nữa, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng sẽ đến đâu, con đã suy nghĩ rõ ràng chưa?"
Từ khi mẹ của Vân Điệp bỏ hai cha con đi và ly dị với cha, cô luôn có thói quen kêu cha hãy ở nhà chờ cô nếu như cô đi đâu đó.
Bởi Vân Điệp sợ, sợ khi đi làm về, cô cũng sẽ không nhìn thấy cha nữa, giống như mẹ, bà ấy đã bỏ rơi hai cha con của cô mà đi.
Lúc này, cha Giang đã rơi nước mắt như mưa, trên gương mặt của ông đầy rẫy những vết chân chim do năm tháng vô tình. Bấy giờ, trên gương mặt ấy chỉ còn lại sự đau lòng, cha Giang đứng lên, đi đến ôm con gái vào lòng.
Ông cũng thấy được sự thay đổi của con gái, gần như không phải là cô nữa, đó là cử chỉ, điệu bộ và lời nói. Con bé... Đã phải đau khổ đến nhường nào chứ?
Ôm eo cha Giang, Vân Điệp nói tiếp: "Họ giam con một tuần, gần như là lấy cạn kiệt m.á.u huyết của con rồi mới quăng con xuống hố xác. Vì họ nói, m.á.u của người có dị năng là mấu chốt quan trọng trong nghiên cứu của họ."
"Con tưởng sau khi c.h.ế.t đi, sẽ có thể xuống địa phủ và gặp được cha, không ngờ, không ngờ con lại có thể sống lại một lần nữa, con, con..."
Cha Giang càng ôm con gái chặt hơn sau khi nghe cô nức nở, ngắt quãng: "Đừng sợ, có cha ở đây, cha ở đây với con. Có cha đây rồi."
Hai cha con lẳng lặng ôm nhau rơi nước mắt, phiêu lãng, chìm vào dòng suy nghĩ riêng của bản thân. Chỉ là bàn tay của cha Giang không ngừng xoa đầu con gái, tựa như an ủi, cũng như là đang muốn làm cho bản thân mình có thể bình tĩnh hơn.
Sau khi Cha Giang biết Vân Điệp bây giờ đã ba mươi hai tuổi thì cũng có chút khó thích ứng, nhưng ông cũng cố gắng làm quen. Ôm con gái khóc lóc một trận xong xuôi, cha Giang liền bắt đầu lo lắng: "Vậy chúng ta nên làm gì đây con?”
Cha của cô chính là như vậy. Khi xưa, lúc còn chung sống với mẹ, mọi sự trong nhà đều do mẹ quyết định. Ngay cả thời điểm cha biết mẹ ngoại tình, có tức giận đến mấy đi chăng nữa, cha cũng chỉ trách móc vài câu, không dám nặng lời với mẹ.
Hơn nữa, còn không thể dứt khoát bỏ được mẹ, cho đến khi mẹ quyết định bỏ nhà đi. Nói thật ra, Vân Điệp luôn cảm thấy tính cách của cha có chút nhu nhược, gặp chuyện gì cũng do dự không quyết, nên sau khi mẹ nhà đi, cô cũng không thích nói chuyện nhiều với cha.
Nhưng hiện tại, Vân Điệp cảm thấy điều này khá tốt. Tận thế sắp đến, nếu cha của cô là một người có tính cách mạnh mẽ, không tin vào những gì cô đã kể thì mọi việc đương nhiên sẽ có chút phiền phức.
Tuy vấn đề cũng sẽ không quá rắc rối, thế nào thì cũng là cha của Vân Điệp, cô đều phụ trách đến cùng, không để sự việc bi thương như đời trước lặp lại một lần nữa. Dẫu vậy, tính cách của cha thế này, đương nhiên sẽ dễ thu xếp hơn rất nhiều.
"Bây giờ cha đừng đi làm nữa, cha hãy cố gắng đi gom góp tiền. Cứ rút hết tiền trong ngân hàng ra cũng được, vì sau khi tận thế rồi thì chẳng ai quan tâm đến mớ tiền ấy nữa đâu. Cha hãy mua một số đồ ăn để tích trữ, ít nhất cũng phải đủ để chúng ta dùng trong mười ngày. Còn ngôi nhà này..."
Vân Điệp khẽ quan sát xung quanh. Gia đình của cô vốn dĩ chỉ thuộc diện đủ ăn, không quá khá giả hay giàu sang gì cả. Nơi cô ở là một ngôi nhà nhỏ do cha đã thuê vài năm trước.
Căn nhà không quá rộng rãi, có một gác lửng bên trên. Phía trước nhà có một cái cửa cuốn và khoảng sân nhỏ trống không, cũng chẳng có hàng rào gì thêm để vây quanh bên ngoài.
Nhưng điều đó thật sự không thành vấn đề, cha của Vân Điệp rất giỏi mấy việc lắp ráp, xây dựng này, mặc dù ông ấy không trải qua một trường, lớp chính quy nào cả.
"Còn nữa, cha hãy mua vật liệu để xây một cái hàng rào hay cửa sắt gì đó ở bên ngoài nha, nhớ là phải thật chắc chắn vào cha nhé, để đảm bảo mấy con zombie không vào được. Nếu không nó cứ đập cái cửa cuốn suốt đêm, cha con mình không ngủ được đâu."
Thấy cha gật đầu đồng ý, Vân Điệp nói tiếp: "Con đã nhắn tin cho mẹ rồi, chiều nay con sẽ đi gặp bà ấy. Đời trước, con không điều tra được gì về tin tức của mẹ cả. Để con xem sao rồi sắp xếp, hoặc ít nhất là phải thông báo cho mẹ biết trước tình hình."
Nghe Vân Điệp nhắc đến vợ, cha Giang có chút bần thần. Bà ấy đi rồi, sống hạnh phúc cùng người khác. Chắc không chịu theo cha con ông đâu, mà dù có theo... Cha Giang thoáng ngẩng đầu lên nhìn con gái đang nhăn mày suy nghĩ, con bé có chấp nhận không?
Dù cho là hiện tại, Vân Điệp vẫn lo lắng và để tâm đến bà ấy, nhưng từ khi biến cố xảy ra, tình cảm cũng không còn được như trước. Thậm chí, cha Giang đã từng sợ, ông sợ con bé sẽ sinh ra lòng hận thù, nhưng thật may mắn là điều đó không hề xảy ra.
Mà thôi, bây giờ Vân Điệp cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, từng lăn lộn biết bao nhiêu năm ngoài đời, hơn nữa, còn là ở trong tận thế đầy nguy hiểm.
Một người cha nhu nhược như ông đây, vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của con bé là được rồi. Cha Giang tin, Vân Điệp cũng sẽ không đành lòng bỏ rơi người mẹ ruột của mình.
Cha Giang vừa lái xe đi, Vân Điệp liền nhận được điện thoại của giám đốc: “Xin chào, Liễu Vân Điệp nghe."
"Alo, Vân Điệp đấy à. Dù sao thì con cũng đã nghỉ phép vài ngày, chắc bắt đầu buồn chán rồi phải không? Chú có một vụ muốn giao cho con đi làm đây."
"Dạ chú Trọng. Con cám ơn chú, nhưng hiện giờ con không rảnh ạ. Vụ này mong chú hãy giao cho người khác."
Trần Trọng nghe giọng điệu không nóng không lạnh, khác hẳn với ngày thường dịu dàng, ôn hòa của Vân Điệp thì hơi bất ngờ.
Nhưng rất nhanh, Trần Trọng liền nghĩ ra lý do, có lẽ Vân Điệp suy đoán rằng ông sẽ lại giao cho Vân Điệp mấy vụ nhỏ như phiên dịch cho khách du lịch chẳng hạn, nên cô mới từ chối ngay, không muốn nhận.
Nghĩ như thế, giọng của Trần Trọng cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Vân Điệp à, con không biết đấy thôi. Chú không giao cho con những vụ vặt vãnh kia đâu, với trình độ của con hiện giờ, mặc dù con chỉ đang thử việc, nhưng biểu hiện của con là vô cùng tốt.”
“Lần này, chính là một buổi họp kín của chính phủ đấy, chú đem vụ này giao cho con thì con cũng đã hiểu là chú xem trọng con bao nhiêu phần. Sau vụ này về, chúng ta ký hợp đồng chính thức ngay lập tức. Con thấy thế nào?"
Vân Điệp khẽ thở dài một tiếng, nếu cô không từ chối một cách khéo léo, Trần Trọng nhất định sẽ nghĩ cô đang không biết tốt xấu. Dẫu cho là làm giá hay là lười nhác thì cô cũng không đành lòng để Trần Trọng phải nghĩ như vậy.
Trần Trọng là người đã giúp đỡ, hướng dẫn cho cô rất nhiều trong thời gian đầu cô vừa bước vào nghề: "Chú Trọng, mẹ con sắp sinh, chồng bà ấy bận đi công tác. Nhà con cũng không có họ hàng gì thân thích, nên con phải đi chăm bà ấy. Không phải là con không muốn đi, mà là không thể đi.”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài vô cùng nặng nề: "Còn cha của con thì sao? Vân Điệp à, con nhận biết được vụ này thật sự rất quan trọng chứ? Kể cả là với công ty hay là với con đi chăng nữa, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng sẽ đến đâu, con đã suy nghĩ rõ ràng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.