Chương 58: Có biến
Mẹ Kế
20/10/2024
Vân Điệp nheo mắt nhìn Lục An bằng ánh nhìn cảnh cáo: "Đừng thấy tôi không nói rồi làm tới, cái gì thì cũng nên một vừa hai phải thôi. Tôi mà muốn xử lý cô rồi thì một cái vẫy tay của tôi cũng đủ lấy mạng của cô, chứ đừng nói tới ba cái trò mèo cào xô đẩy vớ vẩn đó. Tôi đây không rỗi mà làm chuyện dở hơi."
Nghe vậy, cha Giang ho khan vài tiếng để che đậy sự buồn cười. Xem ra thì sau khi có Vân Điệp nhắc nhở, hiện tại ông cũng đã thấy được dáng vẻ vờ đổ tội cho Vân Điệp của hai mẹ con Lục An.
Bấy giờ, Lục An cũng cảm thấy khó nhằn vô cùng. Cô ta chỉ biết mếu máo lắc đầu nguây nguẩy, còn Hồng Mân thì hơi cứng người, bà không ngờ Vân Điệp lại dám nói thẳng như vậy.
Qua đoạn nhạc đệm đó, Vân Điệp cũng không có nhã hứng ăn thêm được nữa nên cô khẽ chào cha Giang một tiếng rồi đứng dậy đi về phòng. Căn nhà của cha Giang được cấp là một căn nhà có ba phòng, vốn dĩ căn cứ cũng khá khan hiếm nơi ở hay thậm chí có khi còn quá tải nhưng căn nhà này của cha Giang chưa bao giờ có ai làm phiền.
Lúc nãy nghe cha Giang nói vậy thì Vân Điệp cũng hiểu rõ là Đại tướng Viễn Liên khá nể mặt cô nên mới ưu tiên cho cha Giang nhiều thứ như vậy. Tuy phòng ốc nhiều hay ít, rộng hay to nó cũng không có gì quan trọng mấy, nhưng bây giờ là thời tận thế nên nó trở nên khá quý giá. Cho nên có thể thấy được sự quan tâm mà Đại tướng Viễn Liên dành cho cha Giang là không hề nhỏ chút nào.
Ngả lưng xuống đệm ấm chăn êm, Vân Điệp đánh một giấc cho tới sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Cô ở trong phòng luyện tập dị năng rồi sau đó mới đi xuống nhà. Vừa bước xuống nhà, Vân Điệp liền nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách. Xem ra là vừa mới vào không lâu, bởi cho dù cô đang ở trên phòng mà bên dưới phòng khách có người thì Vân Điệp vẫn có thể nghe thấy được âm thanh.
"Vậy phiền cô đi nói với Vân Điệp một tiếng giúp tôi. Chuyện đang rất cấp bách."
"Ai da, e rằng là không được đâu ạ. Hôm qua, chị Điệp có vẻ rất mệt mỏi, ngủ từ tối đến bây giờ còn chưa thức. Mà chị Điệp thì… em sợ lắm. Nếu như em mà đi đánh thức chị ấy dậy thì có lẽ em sẽ bị chị ấy đánh cho cháy rụi bằng lôi điện luôn cho mà xem."
"Không đâu, Vân Điệp không phải là người vô lý như vậy. Cô cứ đi nói với Vân Điệp một tiếng giúp tôi là được rồi. Có gì tôi chịu trách nhiệm."
"Không được mà. Hay em đi cùng anh nhé, em cũng có dị năng mà. Đâu phải chỉ mỗi chị Điệp mới có dị năng đâu, anh cứ để chị ấy nghỉ ngơi đi ạ."
Bỗng lúc này thì giọng nói có chút lười biếng của Vân Điệp vang lên: "Ồ. Tôi rất mệt mỏi khi nào mà tôi không biết vậy? Ngược lại, một người dưng như cô còn biết rõ hơn. Thật là tài ba mà."
Nghe vậy, Lục An có chút hoảng hồn xoay người lại. Bấy giờ, Vân Điệp đang diện một chiếc đầm body trông vô cùng nóng bỏng, dáng người gần một mét bảy của Vân Điệp nổi bật hơn bao giờ hết với những đường cong hoàn mỹ.
Đối với người cao chưa được một mét rưỡi như Lục An thì quả thật là vừa ghen tị vừa hận thù. Vân Điệp cứ đứng đó, hất cằm nhìn xuống cô ta giống như cô ta chỉ là một con kiến hôi vậy. Nghĩ đến đây, mắt của Lục An không nhịn được hơi đỏ.
Còn về người đang nói chuyện với Lục An nãy giờ thì không ai khác hơn chính là Viễn Toàn. Bấy giờ, Viễn Toàn không còn tâm trí đâu mà đi quan tâm đến thần sắc của Lục An. Trước là anh choáng ngợp bởi vẻ đẹp và đường cong c.h.ế.t người của Vân Điệp. Sau là anh nhớ đến chuyện hệ trọng, thần sắc liền trở bên nghiêm nghị.
"Vân Điệp à, mong cô có thể đi cùng với tôi tới trước cửa căn cứ xem xét được không? Có một sự việc rất là kỳ lạ đang xảy ra. Mong cô có thể giúp đỡ căn cứ an toàn Quân Đội."
Vân Điệp cũng biết Viễn Toàn đang khá là gấp gáp, giọng điệu của Viễn Toàn ban nãy quả thật là đã nhẫn nại với Lục An vô cùng. Vẫn gật đầu: "Không vấn đề gì. Để tôi nói lại với cha một tiếng thì có thể đi rồi."
Vân Điệp nhăn mày thật chặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hiện tại, Vân Điệp đang đứng trước cửa lớn của căn cứ an toàn Quân Đội. Thế nhưng ở bên ngoài, zombie bỗng tập trung lại vô cùng đông đúc. Chỉ là chúng không hề có bất cứ hành động gì, chỉ đứng thế mà thôi.
Xem số lượng này thì ước chừng cũng khoảng mấy nghìn con zombie đang tụ tập ở đây. Tuy nhiên thì con số này vẫn chưa có vẻ gì là sẽ dừng lại, bởi zombie ở khắp mọi hướng vẫn đang tiếp tục đến đây để tập hợp lại.
Vân Điệp nhắm mắt, cố gắng tập trung sức mạnh tinh thần để cảm nhận xung quanh. Khi dị năng đạt cấp năm trở lên, người dị năng đều có thể tự hình thành nên một cái rất kỳ diệu, nó được gọi là sức mạnh tinh thần.
Nó giống như một loại cảm ứng rất màu nhiệm, nếu như dị năng đủ mạnh và kiên trì luyện tập sức mạnh tinh thần thì còn có thể dùng sức mạnh tinh thần để tấn công người khác. Khi ấy, g.i.ế.c người hay c.h.é.m zombie đều chỉ nằm ở một suy nghĩ.
Hai tay Vân Điệp khẽ siết chặt lại với nhau, cô đã và đang cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần khác, nó rất mãnh liệt và sát phạt. Hai tay đang siết chặt của Vân Điệp có chút run rẩy, bây giờ cô đang cố gắng xác định vị trí của luồng sức mạnh tinh thần ấy.
Nhưng dường như kẻ kia cũng đã đánh hơi được có người muốn tìm được hắn nên hắn liền bắt đầu ra tay, mưu đồ muốn dùng sức mạnh tinh thần của bản thân để tấn công Vân Điệp. Viễn Toàn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Vân Điệp bởi cô vừa phun ra một ít m.á.u tươi.
Thế nhưng Viễn Toàn cũng không dám lên tiếng hỏi han gì Vân Điệp cả bởi anh thấy hình như cô còn chưa trở về nơi này thì phải. Bởi sức mạnh tinh thần của Vân Điệp mạng hơn của anh rất là nhiều nên có thể cô vẫn còn đang dò la tin tức.
Đại tướng Viễn Liên đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng ra lệnh cho mọi người im lặng tuyệt đối. Không lâu sau, Vân Điệp cuối cùng cũng mở mắt ra. Nhìn thấy tình cảnh thế này, cô nhanh chóng nói tiếng cảm ơn với Viễn Toàn.
Nhưng bấy giờ thì cũng chẳng ai quan tâm đến những câu chữ khách sáo ấy nữa. Bởi mọi người đều đang rất muốn nghe Vân Điệp nói cho họ nghe về những gì cô vừa suy đoán được. Hay những thứ mà cô đã thấy chẳng hạn.
Vân Điệp cũng không để mọi người chờ lâu, cô ho khan một tiếng rồi cất lời: "Hiện đang có một zombie cấp bốn ở ngoài kia, cách đây không xa nhưng vì nó quá xảo quyệt lại có thực lực không hề tệ nên tôi không thể xác định chính xác vị trí của nó được."
"Zombie tập trung lại đây đông đúc thế này là do nó điều khiển, chuyện này tôi dám khẳng định. Nhưng còn lý do nó làm như vậy thì tôi không chắc, chỉ là tôi biết bọn nó sẽ không tấn công căn cứ đâu nên mọi người đừng lo."
Vân Điệp nhai vài miếng mứt dẻo để xua tan đi hậu m.á.u tanh nồng nơi cổ họng: "Tôi nghĩ nên dùng trực thăng để xem xét một vòng quanh đây. Có thể nó đang làm chuyện gì đó mờ ám nên mới để một loạt các zombie tập trung ở đây thế này để ngăn chúng ta lại."
Tất nhiên thì đây cũng chỉ là suy đoán của Vân Điệp mà thôi. Nhưng hai cha con Đại tướng Viễn Toàn thì lại xem Vân Điệp như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bởi đơn giản là về cả thực lực lẫn kiến thức, họ đều không bằng được Vân Điệp.
Nghe vậy, cha Giang ho khan vài tiếng để che đậy sự buồn cười. Xem ra thì sau khi có Vân Điệp nhắc nhở, hiện tại ông cũng đã thấy được dáng vẻ vờ đổ tội cho Vân Điệp của hai mẹ con Lục An.
Bấy giờ, Lục An cũng cảm thấy khó nhằn vô cùng. Cô ta chỉ biết mếu máo lắc đầu nguây nguẩy, còn Hồng Mân thì hơi cứng người, bà không ngờ Vân Điệp lại dám nói thẳng như vậy.
Qua đoạn nhạc đệm đó, Vân Điệp cũng không có nhã hứng ăn thêm được nữa nên cô khẽ chào cha Giang một tiếng rồi đứng dậy đi về phòng. Căn nhà của cha Giang được cấp là một căn nhà có ba phòng, vốn dĩ căn cứ cũng khá khan hiếm nơi ở hay thậm chí có khi còn quá tải nhưng căn nhà này của cha Giang chưa bao giờ có ai làm phiền.
Lúc nãy nghe cha Giang nói vậy thì Vân Điệp cũng hiểu rõ là Đại tướng Viễn Liên khá nể mặt cô nên mới ưu tiên cho cha Giang nhiều thứ như vậy. Tuy phòng ốc nhiều hay ít, rộng hay to nó cũng không có gì quan trọng mấy, nhưng bây giờ là thời tận thế nên nó trở nên khá quý giá. Cho nên có thể thấy được sự quan tâm mà Đại tướng Viễn Liên dành cho cha Giang là không hề nhỏ chút nào.
Ngả lưng xuống đệm ấm chăn êm, Vân Điệp đánh một giấc cho tới sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Cô ở trong phòng luyện tập dị năng rồi sau đó mới đi xuống nhà. Vừa bước xuống nhà, Vân Điệp liền nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách. Xem ra là vừa mới vào không lâu, bởi cho dù cô đang ở trên phòng mà bên dưới phòng khách có người thì Vân Điệp vẫn có thể nghe thấy được âm thanh.
"Vậy phiền cô đi nói với Vân Điệp một tiếng giúp tôi. Chuyện đang rất cấp bách."
"Ai da, e rằng là không được đâu ạ. Hôm qua, chị Điệp có vẻ rất mệt mỏi, ngủ từ tối đến bây giờ còn chưa thức. Mà chị Điệp thì… em sợ lắm. Nếu như em mà đi đánh thức chị ấy dậy thì có lẽ em sẽ bị chị ấy đánh cho cháy rụi bằng lôi điện luôn cho mà xem."
"Không đâu, Vân Điệp không phải là người vô lý như vậy. Cô cứ đi nói với Vân Điệp một tiếng giúp tôi là được rồi. Có gì tôi chịu trách nhiệm."
"Không được mà. Hay em đi cùng anh nhé, em cũng có dị năng mà. Đâu phải chỉ mỗi chị Điệp mới có dị năng đâu, anh cứ để chị ấy nghỉ ngơi đi ạ."
Bỗng lúc này thì giọng nói có chút lười biếng của Vân Điệp vang lên: "Ồ. Tôi rất mệt mỏi khi nào mà tôi không biết vậy? Ngược lại, một người dưng như cô còn biết rõ hơn. Thật là tài ba mà."
Nghe vậy, Lục An có chút hoảng hồn xoay người lại. Bấy giờ, Vân Điệp đang diện một chiếc đầm body trông vô cùng nóng bỏng, dáng người gần một mét bảy của Vân Điệp nổi bật hơn bao giờ hết với những đường cong hoàn mỹ.
Đối với người cao chưa được một mét rưỡi như Lục An thì quả thật là vừa ghen tị vừa hận thù. Vân Điệp cứ đứng đó, hất cằm nhìn xuống cô ta giống như cô ta chỉ là một con kiến hôi vậy. Nghĩ đến đây, mắt của Lục An không nhịn được hơi đỏ.
Còn về người đang nói chuyện với Lục An nãy giờ thì không ai khác hơn chính là Viễn Toàn. Bấy giờ, Viễn Toàn không còn tâm trí đâu mà đi quan tâm đến thần sắc của Lục An. Trước là anh choáng ngợp bởi vẻ đẹp và đường cong c.h.ế.t người của Vân Điệp. Sau là anh nhớ đến chuyện hệ trọng, thần sắc liền trở bên nghiêm nghị.
"Vân Điệp à, mong cô có thể đi cùng với tôi tới trước cửa căn cứ xem xét được không? Có một sự việc rất là kỳ lạ đang xảy ra. Mong cô có thể giúp đỡ căn cứ an toàn Quân Đội."
Vân Điệp cũng biết Viễn Toàn đang khá là gấp gáp, giọng điệu của Viễn Toàn ban nãy quả thật là đã nhẫn nại với Lục An vô cùng. Vẫn gật đầu: "Không vấn đề gì. Để tôi nói lại với cha một tiếng thì có thể đi rồi."
Vân Điệp nhăn mày thật chặt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hiện tại, Vân Điệp đang đứng trước cửa lớn của căn cứ an toàn Quân Đội. Thế nhưng ở bên ngoài, zombie bỗng tập trung lại vô cùng đông đúc. Chỉ là chúng không hề có bất cứ hành động gì, chỉ đứng thế mà thôi.
Xem số lượng này thì ước chừng cũng khoảng mấy nghìn con zombie đang tụ tập ở đây. Tuy nhiên thì con số này vẫn chưa có vẻ gì là sẽ dừng lại, bởi zombie ở khắp mọi hướng vẫn đang tiếp tục đến đây để tập hợp lại.
Vân Điệp nhắm mắt, cố gắng tập trung sức mạnh tinh thần để cảm nhận xung quanh. Khi dị năng đạt cấp năm trở lên, người dị năng đều có thể tự hình thành nên một cái rất kỳ diệu, nó được gọi là sức mạnh tinh thần.
Nó giống như một loại cảm ứng rất màu nhiệm, nếu như dị năng đủ mạnh và kiên trì luyện tập sức mạnh tinh thần thì còn có thể dùng sức mạnh tinh thần để tấn công người khác. Khi ấy, g.i.ế.c người hay c.h.é.m zombie đều chỉ nằm ở một suy nghĩ.
Hai tay Vân Điệp khẽ siết chặt lại với nhau, cô đã và đang cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần khác, nó rất mãnh liệt và sát phạt. Hai tay đang siết chặt của Vân Điệp có chút run rẩy, bây giờ cô đang cố gắng xác định vị trí của luồng sức mạnh tinh thần ấy.
Nhưng dường như kẻ kia cũng đã đánh hơi được có người muốn tìm được hắn nên hắn liền bắt đầu ra tay, mưu đồ muốn dùng sức mạnh tinh thần của bản thân để tấn công Vân Điệp. Viễn Toàn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Vân Điệp bởi cô vừa phun ra một ít m.á.u tươi.
Thế nhưng Viễn Toàn cũng không dám lên tiếng hỏi han gì Vân Điệp cả bởi anh thấy hình như cô còn chưa trở về nơi này thì phải. Bởi sức mạnh tinh thần của Vân Điệp mạng hơn của anh rất là nhiều nên có thể cô vẫn còn đang dò la tin tức.
Đại tướng Viễn Liên đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng ra lệnh cho mọi người im lặng tuyệt đối. Không lâu sau, Vân Điệp cuối cùng cũng mở mắt ra. Nhìn thấy tình cảnh thế này, cô nhanh chóng nói tiếng cảm ơn với Viễn Toàn.
Nhưng bấy giờ thì cũng chẳng ai quan tâm đến những câu chữ khách sáo ấy nữa. Bởi mọi người đều đang rất muốn nghe Vân Điệp nói cho họ nghe về những gì cô vừa suy đoán được. Hay những thứ mà cô đã thấy chẳng hạn.
Vân Điệp cũng không để mọi người chờ lâu, cô ho khan một tiếng rồi cất lời: "Hiện đang có một zombie cấp bốn ở ngoài kia, cách đây không xa nhưng vì nó quá xảo quyệt lại có thực lực không hề tệ nên tôi không thể xác định chính xác vị trí của nó được."
"Zombie tập trung lại đây đông đúc thế này là do nó điều khiển, chuyện này tôi dám khẳng định. Nhưng còn lý do nó làm như vậy thì tôi không chắc, chỉ là tôi biết bọn nó sẽ không tấn công căn cứ đâu nên mọi người đừng lo."
Vân Điệp nhai vài miếng mứt dẻo để xua tan đi hậu m.á.u tanh nồng nơi cổ họng: "Tôi nghĩ nên dùng trực thăng để xem xét một vòng quanh đây. Có thể nó đang làm chuyện gì đó mờ ám nên mới để một loạt các zombie tập trung ở đây thế này để ngăn chúng ta lại."
Tất nhiên thì đây cũng chỉ là suy đoán của Vân Điệp mà thôi. Nhưng hai cha con Đại tướng Viễn Toàn thì lại xem Vân Điệp như thiên lôi sai đâu đánh đó. Bởi đơn giản là về cả thực lực lẫn kiến thức, họ đều không bằng được Vân Điệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.