Chương 44: Đường sống trong cửa chết
Mẹ Kế
20/10/2024
Hai là trước đầm lầy Miền Cát là cát và quan trọng hơn, nó chính là cát lún. Bất cứ thứ gì đứng yên một chỗ quá ba mươi giây sẽ bị loại cát lún này nuốt chửng hoàn toàn, chiếc SUV nặng như vậy thì lại càng dễ lún nhanh hơn nữa.
Vân Điệp bước vào màn sương mù dày đặc, bên trong là một rừng cây xanh ngắt trải dài vô tận. Tuy nhiên thì rừng cây lại không chỉ có cây mà còn có cả sương mù giăng kín lối. Mịt mù đến nỗi khó có thể thấy được cả lối đi. Vân Điệp mím chặt môi, tay phải của cô siết chặt lấy cây côn bạc, toàn thân căng cứng quan sát bốn phía, đề phòng cao độ.
Không hề có sự báo trước, vù vù một tiếng vang lên thì trong màn sương mù dày đặc phía trước liền nhảy ra vài con zombie cấp một. Vân Điệp nhanh chóng vung côn bạc c.h.é.m không ngơi tay, nhưng vừa giải quyết xong xuôi nhóm zombie này thì lại có một nhóm zombie khác xông lên.
Bấy giờ, zombie giống như thủy triều. Hết đợt này lại tới đợt khác xông lên, có khi là hai ba nhóm zombie cùng nhau xuất hiện khiến Vân Điệp phải cất côn bạc vào và sử dụng dị năng không hề ngừng nghỉ. Cấp độ zombie lúc này bắt đầu tăng lên và số lượng cũng bắt đầu nhân đôi.
Vì nơi này không hề có ai khác, mà cho dù có ai khác thì Vân Điệp cũng không thể giấu giếm dị năng được nữa mà phải sử dụng cả ba dị năng để hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên cục diện không quá yếu thế. Tuy mệt thì rất mệt nhưng đồng thời, cấp bật dị năng của cô cũng đang ngọ nguậy muốn tăng lên.
Hiện tại, cả người của Vân Điệp đã dính đầy m.á.u tươi nhầy nhụa do số lượng quá nhiều, Vân Điệp không còn tâm trí và sức lực đâu để nghĩ đến việc dùng dị năng hệ phong che chắn cho thân thể sạch sẽ được nữa. Lúc này, zombie bắt đầu ít dần. Đợi đến khi Vân Điệp kết liễu xong vài con cuối cùng thì rốt cuộc zombie cũng không còn nhảy ra thêm nữa.
Bây giờ Vân Điệp rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhưng cô lại không dám thả lỏng, chỉ có thể đứng tại chỗ làm một vài động tác giãn cơ rồi nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.
Nhưng sau khi di chuyển không lâu, Vân Điệp liền trợn to mắt vì cô đang nhìn thấy cha của mình bị nhốt ở trong lồng trắng. Ngay tức khắc, cảnh tượng xung quanh đã biến thành phòng thí nghiệm ở căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào.
Chuyện cũ như một cuốn phim, không thể khống chế được nhanh chóng truyền vào đại não của Vân Điệp khiến cô chưa kịp phản ứng lại, điều đó làm cho Vân Điệp chẳng kiềm chế được nữa mà hét to lên một tiếng đầy bén nhọn. Đầu của Vân Điệp đau như búa bổ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra toàn thân của cô khiến hai chân Vân Điệp ngã khụy, quỳ thẳng đầu gối xuống đất.
Lúc này, hình ảnh đang chiếu đến đoạn cha Giang đã bị biến thành zombie, ông đang đi đứng thẫn thờ trong chính căn nhà của hai cha con. Khóe miệng của cha Giang mấp máy vài chữ: “Phải chờ con về, phải chờ con về.”
Vân Điệp không thể kìm nén được cảm xúc, lý trí của cô đã bị lấn át đi từ lúc nào nên nước mắt cứ thế rớt rơi lã chã. Cả tâm lý lẫn sức lực của Vân Điệp không thể nào trụ nổi nữa, thân thể cô bắt đầu gục ngã, đắm chìm trong cảm xúc bi thương của bản thân, không sao tìm lại được lý trí và ngừng sự khốn khổ.
Không biết là qua bao lâu. Bấy giờ, Vân Điệp cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng đến nỗi cô có thể phiêu diêu trong không trung, mọi khổ đau và khốn khổ gần như sắp chấm dứt thì Vân Điệp bỗng nhiên lấy lại được chút ít tỉnh táo.
Nhưng lúc này thì hình ảnh của Nhữ Viên lại xuất hiện. Nhữ Viên khóc lóc nhìn cô, gương mặt của bà ấy mang đầy sự ai oán khiến cho Vân Điệp hoảng sợ trong phút chốc: “Tại sao con lại không cứu mẹ? Tại sao chứ? Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà?”
Từng lời trách móc cứ văng vẳng vang lên bên tai của Vân Điệp khiến cô khó lòng lôi kéo lý trí về được, lại lần nữa Vân Điệp không kiềm chế được bản thân và đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực. Không lâu sau đó, cảm giác êm ái, nhẹ nhàng lại ập đến Vân Điệp. Bấy giờ, một giọng nói tựa như muốn thôi miên Vân Điệp truyền tới: “Sắp được giải thoát, đã sắp thoát khỏi những điều bi lụy đó rồi. Nào, hãy nhắm mắt và ngủ một giấc thật sâu để sự khổ đau không còn là thứ dày vò bản thân nữa.”
Vân Điệp nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, bởi một tia thanh tỉnh đã xuất hiện trong tiềm thức của cô. Hình ảnh Nhữ Viên bỏ cô đi, hình ảnh Nhữ Viên phụ bạc cha Giang và hình ảnh của Nhữ Viên chỉ huy cho Lễ Tụng tấn công cha Giang bắt đầu len lỏi, xuất hiện xen kẽ giữa những lời trách móc của Nhữ Viên.
Bấy giờ, cơn đau lại bắt đầu ập đến không báo trước khiến suy nghĩ của Vân Điệp bị gián đoạn ngay lập tức. Vân Điệp cắn răng thật chặt, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện từ khi bản thân đã trọng sinh trở lại đến nay và tìm lại ý chí để tự khẳng định bản thân cô không hề có lỗi với cái c.h.ế.t của Nhữ Viên.
Lát sau, một tiếng hét vang lên đưa Vân Điệp trở về với thực tại, cô choàng tỉnh và nhanh chóng mở mắt ra, sương mù xung quanh cũng không còn dày đặc như lúc ban đầu. Bấy giờ, trước mặt Vân Điệp xuất hiện một cô gái xinh đẹp đang lơ lửng trên không trung, khóe miệng của cô gái ấy còn đang bị rỉ máu.
Cô gái xinh đẹp ấy trông như một nữ vệ thần bất khả xâm phạm, mặc dù khóe miệng đang rỉ m.á.u nhưng thần thái cao quý của cô ấy vẫn không bị ảnh hưởng đến một chút nào cả: "Khá khen cho cô, còn có thể thoát ra được khỏi ảo cảnh của ta. Ý chí thật sự rất kiên định đấy."
Vân Điệp thầm thở dài một hơi sau một phen suýt phải đi đời nhà ma, cô ngước mắt và nhìn chằm chằm người trước mặt, hóa ra là thật sự có người ở đây. Xem ra điều Vân Điệp suy đoán là không hề sai, những việc ma quái, lạ kỳ trong đầm lầy Miền Cát là do chính tay của con người tạo nên.
Cô gái xinh đẹp khẽ kéo tà váy dài thướt tha, phía sau cô ấy liền xuất hiện một chiếc ghế xa hoa, lộng lẫy. Cô gái xinh đẹp ấy đoan trang ngồi xuống chiếc ghế đang trôi nổi trên không trung, hai chân vắt chéo lên nhau tạo thêm phần uy nghiêm.
Vân Điệp chớp chớp mắt, cô lấy nước ra uống một ngụm sau đó là nhai một ít mứt dẻo để xua đi cảm giác lờ lợ, tanh nồng nơi cổ họng. Bởi Vân Điệp đang bị mất m.á.u chứ không phải mất nước, nên quả thật là đầu của cô hơi bị choáng váng rồi đấy.
Cô gái xinh đẹp thấy vậy thì không khỏi mỉm cười, khẽ vẩy tay, một tia sáng long lanh bay thẳng đến mi tâm của Vân Điệp ngay tức khắc. Mà bấy giờ, Vân Điệp cũng chẳng buồn tránh né. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì liền biết được cô gái xinh đẹp này không phải người bình thường. Do đó, nếu cô ấy muốn g.i.ế.c cô thì đã sớm ra tay rồi. Hơn nữa thì cô còn không thể tránh thoát nổi, quan trọng nhất là Vân Điệp cũng không hề cảm nhận được sát khí của cô ấy.
Tia sáng bay thẳng vào mi tâm của Vân Điệp, cả người Vân Điệp lập tức trở nên thoải mái và nhẹ nhàng vô cùng. Thở ra một hơi dài, Vân Điệp lẳng lặng nằm bẹp xuống tranh thủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô cũng liếc mắt nhìn sang cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế. Không phải Vân Điệp đang đề phòng bởi có đề phòng cũng không được vì thực lực đối phương quá mạnh, chỉ là tò mò mà thôi.
Vân Điệp bước vào màn sương mù dày đặc, bên trong là một rừng cây xanh ngắt trải dài vô tận. Tuy nhiên thì rừng cây lại không chỉ có cây mà còn có cả sương mù giăng kín lối. Mịt mù đến nỗi khó có thể thấy được cả lối đi. Vân Điệp mím chặt môi, tay phải của cô siết chặt lấy cây côn bạc, toàn thân căng cứng quan sát bốn phía, đề phòng cao độ.
Không hề có sự báo trước, vù vù một tiếng vang lên thì trong màn sương mù dày đặc phía trước liền nhảy ra vài con zombie cấp một. Vân Điệp nhanh chóng vung côn bạc c.h.é.m không ngơi tay, nhưng vừa giải quyết xong xuôi nhóm zombie này thì lại có một nhóm zombie khác xông lên.
Bấy giờ, zombie giống như thủy triều. Hết đợt này lại tới đợt khác xông lên, có khi là hai ba nhóm zombie cùng nhau xuất hiện khiến Vân Điệp phải cất côn bạc vào và sử dụng dị năng không hề ngừng nghỉ. Cấp độ zombie lúc này bắt đầu tăng lên và số lượng cũng bắt đầu nhân đôi.
Vì nơi này không hề có ai khác, mà cho dù có ai khác thì Vân Điệp cũng không thể giấu giếm dị năng được nữa mà phải sử dụng cả ba dị năng để hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên cục diện không quá yếu thế. Tuy mệt thì rất mệt nhưng đồng thời, cấp bật dị năng của cô cũng đang ngọ nguậy muốn tăng lên.
Hiện tại, cả người của Vân Điệp đã dính đầy m.á.u tươi nhầy nhụa do số lượng quá nhiều, Vân Điệp không còn tâm trí và sức lực đâu để nghĩ đến việc dùng dị năng hệ phong che chắn cho thân thể sạch sẽ được nữa. Lúc này, zombie bắt đầu ít dần. Đợi đến khi Vân Điệp kết liễu xong vài con cuối cùng thì rốt cuộc zombie cũng không còn nhảy ra thêm nữa.
Bây giờ Vân Điệp rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút nhưng cô lại không dám thả lỏng, chỉ có thể đứng tại chỗ làm một vài động tác giãn cơ rồi nhanh chóng tiến sâu vào bên trong.
Nhưng sau khi di chuyển không lâu, Vân Điệp liền trợn to mắt vì cô đang nhìn thấy cha của mình bị nhốt ở trong lồng trắng. Ngay tức khắc, cảnh tượng xung quanh đã biến thành phòng thí nghiệm ở căn cứ an toàn của Lê Tấn Hào.
Chuyện cũ như một cuốn phim, không thể khống chế được nhanh chóng truyền vào đại não của Vân Điệp khiến cô chưa kịp phản ứng lại, điều đó làm cho Vân Điệp chẳng kiềm chế được nữa mà hét to lên một tiếng đầy bén nhọn. Đầu của Vân Điệp đau như búa bổ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra toàn thân của cô khiến hai chân Vân Điệp ngã khụy, quỳ thẳng đầu gối xuống đất.
Lúc này, hình ảnh đang chiếu đến đoạn cha Giang đã bị biến thành zombie, ông đang đi đứng thẫn thờ trong chính căn nhà của hai cha con. Khóe miệng của cha Giang mấp máy vài chữ: “Phải chờ con về, phải chờ con về.”
Vân Điệp không thể kìm nén được cảm xúc, lý trí của cô đã bị lấn át đi từ lúc nào nên nước mắt cứ thế rớt rơi lã chã. Cả tâm lý lẫn sức lực của Vân Điệp không thể nào trụ nổi nữa, thân thể cô bắt đầu gục ngã, đắm chìm trong cảm xúc bi thương của bản thân, không sao tìm lại được lý trí và ngừng sự khốn khổ.
Không biết là qua bao lâu. Bấy giờ, Vân Điệp cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng đến nỗi cô có thể phiêu diêu trong không trung, mọi khổ đau và khốn khổ gần như sắp chấm dứt thì Vân Điệp bỗng nhiên lấy lại được chút ít tỉnh táo.
Nhưng lúc này thì hình ảnh của Nhữ Viên lại xuất hiện. Nhữ Viên khóc lóc nhìn cô, gương mặt của bà ấy mang đầy sự ai oán khiến cho Vân Điệp hoảng sợ trong phút chốc: “Tại sao con lại không cứu mẹ? Tại sao chứ? Mẹ là mẹ ruột của con cơ mà?”
Từng lời trách móc cứ văng vẳng vang lên bên tai của Vân Điệp khiến cô khó lòng lôi kéo lý trí về được, lại lần nữa Vân Điệp không kiềm chế được bản thân và đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực. Không lâu sau đó, cảm giác êm ái, nhẹ nhàng lại ập đến Vân Điệp. Bấy giờ, một giọng nói tựa như muốn thôi miên Vân Điệp truyền tới: “Sắp được giải thoát, đã sắp thoát khỏi những điều bi lụy đó rồi. Nào, hãy nhắm mắt và ngủ một giấc thật sâu để sự khổ đau không còn là thứ dày vò bản thân nữa.”
Vân Điệp nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, bởi một tia thanh tỉnh đã xuất hiện trong tiềm thức của cô. Hình ảnh Nhữ Viên bỏ cô đi, hình ảnh Nhữ Viên phụ bạc cha Giang và hình ảnh của Nhữ Viên chỉ huy cho Lễ Tụng tấn công cha Giang bắt đầu len lỏi, xuất hiện xen kẽ giữa những lời trách móc của Nhữ Viên.
Bấy giờ, cơn đau lại bắt đầu ập đến không báo trước khiến suy nghĩ của Vân Điệp bị gián đoạn ngay lập tức. Vân Điệp cắn răng thật chặt, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện từ khi bản thân đã trọng sinh trở lại đến nay và tìm lại ý chí để tự khẳng định bản thân cô không hề có lỗi với cái c.h.ế.t của Nhữ Viên.
Lát sau, một tiếng hét vang lên đưa Vân Điệp trở về với thực tại, cô choàng tỉnh và nhanh chóng mở mắt ra, sương mù xung quanh cũng không còn dày đặc như lúc ban đầu. Bấy giờ, trước mặt Vân Điệp xuất hiện một cô gái xinh đẹp đang lơ lửng trên không trung, khóe miệng của cô gái ấy còn đang bị rỉ máu.
Cô gái xinh đẹp ấy trông như một nữ vệ thần bất khả xâm phạm, mặc dù khóe miệng đang rỉ m.á.u nhưng thần thái cao quý của cô ấy vẫn không bị ảnh hưởng đến một chút nào cả: "Khá khen cho cô, còn có thể thoát ra được khỏi ảo cảnh của ta. Ý chí thật sự rất kiên định đấy."
Vân Điệp thầm thở dài một hơi sau một phen suýt phải đi đời nhà ma, cô ngước mắt và nhìn chằm chằm người trước mặt, hóa ra là thật sự có người ở đây. Xem ra điều Vân Điệp suy đoán là không hề sai, những việc ma quái, lạ kỳ trong đầm lầy Miền Cát là do chính tay của con người tạo nên.
Cô gái xinh đẹp khẽ kéo tà váy dài thướt tha, phía sau cô ấy liền xuất hiện một chiếc ghế xa hoa, lộng lẫy. Cô gái xinh đẹp ấy đoan trang ngồi xuống chiếc ghế đang trôi nổi trên không trung, hai chân vắt chéo lên nhau tạo thêm phần uy nghiêm.
Vân Điệp chớp chớp mắt, cô lấy nước ra uống một ngụm sau đó là nhai một ít mứt dẻo để xua đi cảm giác lờ lợ, tanh nồng nơi cổ họng. Bởi Vân Điệp đang bị mất m.á.u chứ không phải mất nước, nên quả thật là đầu của cô hơi bị choáng váng rồi đấy.
Cô gái xinh đẹp thấy vậy thì không khỏi mỉm cười, khẽ vẩy tay, một tia sáng long lanh bay thẳng đến mi tâm của Vân Điệp ngay tức khắc. Mà bấy giờ, Vân Điệp cũng chẳng buồn tránh né. Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì liền biết được cô gái xinh đẹp này không phải người bình thường. Do đó, nếu cô ấy muốn g.i.ế.c cô thì đã sớm ra tay rồi. Hơn nữa thì cô còn không thể tránh thoát nổi, quan trọng nhất là Vân Điệp cũng không hề cảm nhận được sát khí của cô ấy.
Tia sáng bay thẳng vào mi tâm của Vân Điệp, cả người Vân Điệp lập tức trở nên thoải mái và nhẹ nhàng vô cùng. Thở ra một hơi dài, Vân Điệp lẳng lặng nằm bẹp xuống tranh thủ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô cũng liếc mắt nhìn sang cô gái xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế. Không phải Vân Điệp đang đề phòng bởi có đề phòng cũng không được vì thực lực đối phương quá mạnh, chỉ là tò mò mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.