Chương 87: Nan giải
Mẹ Kế
29/10/2024
Nhưng dù cho Liar có đẩy ra thì kẻ tu chân vẫn không hề quan tâm đến. Gã ta đã quá quen thuộc với sự kháng cự như thế, điều này chỉ khiến cho gã ta cảm thấy kích thích hơn mà thôi. Thấy vậy, Liar càng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Liar ra sức đẩy kẻ tu chân ra hay thậm chí là dùng phép để tấn công gã ta nhưng mọi thứ đều vô ích. Kẻ tu chân cảm thấy Liar phản kháng quá mạnh mẽ nên đã dùng phép để cố định tay chân cô lại.
Gã ta nhanh chóng cởi thắt lưng, hung hăng đưa hạ bộ của bản thân vào bên trong thân thể của Liar khiến cho cô đau đớn khóc nấc lên. Ánh mắt của Liar c.h.ế.t lặng theo từng nhịp đẩy của kẻ tu chân, còn Sầm Uông thì cảm thấy bầu trời của anh như đã sụp đổ.
Sau khi giải quyết nhu cầu xong xuôi, kẻ tu chân phun một ngụm nước bọt lên mặt của Liar rồi nở nụ cười khinh bỉ: "Hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi, như con cá chết. Đợi đến khi tao thừa kế Vương vị rồi thì mày chỉ xứng đáng là công cụ làm ấm giường cho tao mà thôi. Muốn làm vợ tao à? Đừng có mơ."
Lửa giận trong lòng của Liar điên cuồng dâng lên. Sự phẫn nộ của cô như một mồi lửa, cháy tràn lan khắp đồng cỏ không thể dừng lại được. Hiện tại, tâm trí của Liar đang chịu quá nhiều đả kích để có thể suy xét xem đây có thật sự là người đàn ông mình yêu thương hay không.
Liar chỉ cảm nhận được sự nhục nhã, sự khinh bỉ của người đàn ông đối diện đang dành cho cô. Sau đó là sự thống hận, sự phẫn nộ đang lan tràn trong tâm trí của một cô gái bị sỉ nhục bởi chính người mình yêu khi bị anh ta vừa lấy mất đi cái trinh tiết đầu đời.
Liar ngồi dậy, miệng của cô bắt đầu niệm cấm chú. Không biết Liar lấy con d.a.o găm ở đâu ra rồi không hề nề nà đ.â.m thẳng d.a.o găm vào lồng n.g.ự.c bên trái của bản thân. Đó chính là nghi thức nguyền rủa, một loại phép thuật cấm kỵ ở Yêu giới. Thế nhưng trong sự giận dữ tột độ của mình thì Liar đã sử dụng loại cấm thuật đó để nguyền rủa người đàn ông trước mắt này.
Bấy giờ, khi cấm thuật bắt đầu khởi động thì Vương thượng Sầm Dĩnh cũng cảm nhận được và nhanh chóng chạy đến. Thấy cảnh tượng trước mặt, Vương thượng Sầm Dĩnh hướng Liar hô to: "Đó không phải là Sầm Uông. Sầm Uông đã bị kẻ khác chiếm giữ lấy thân thể rồi."
Lời nói của Vương thượng Sầm Dĩnh khiến cho Liar kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt. Thế nhưng vào lúc này thì nghi thức nguyền rủa cũng đã kết thúc, dù muốn dù không thì mọi việc cũng đã rồi, chẳng thể nào thay đổi được nữa.
Vương thượng Sầm Dĩnh thấy vậy bất giác thở dài một hơi, thật đúng là oan nghiệt mà. Ông cũng không chần chừ, bắt đầu làm phép để có thể cải thiện phần nào cục diện quá đỗi rối ren và ngang trái này. Dù sao thì Sầm Uông cũng là đứa con trai chính thống của ông và Liar cũng là con gái của một vị nguyên lão luôn ủng hộ ông từ khi ông còn đăng cơ lên làm Vương thượng.
Vương thượng Sầm Dĩnh rút hồn của kẻ tu chân ra khỏi cơ thể của Sầm Uông, ánh mắt của ông trở nên sắc lạnh ngay lập tức: "Ngươi tưởng có thể qua mặt ta sao, hỡi kẻ độc ác ngu si kia? Còn dám mạo phạm đến dòng giống cao quý của Yêu tộc ta, quả thật là tội đáng muôn chết."
Dứt lời, Vương thượng Sầm Dĩnh lập tức đọa kẻ tu chân xuống dưới cùng của mười tám tầng địa ngục. Khiến cho gã ta đời đời kiếp kiếp không thể nào siêu sinh, mỗi một ngày trôi qua đều phải chịu phạt do những tội ác mà gã ta đã tự tay gây ra. Đó quả thật là sự trừng phạt thích đáng nhất dành cho một kẻ táng tận lương tâm như vậy.
Vương thượng Sầm Dĩnh khẽ thở dài nhìn bóng dáng của Liar và Sầm Uông đang từ từ biến mất. Hiện tại thì ông cũng chỉ có thể giúp được đến nhường và kèm theo cho Sầm Uông một món quà nho nhỏ mà thôi.
Còn lại thì phải xem tạo hóa của cả hai rồi, chỉ là nếu sự việc cứ lặp đi lặp lại thì ông vẫn không thể nghỉ hưu vì chưa có người kế vị ư? Vương thượng Sầm Dĩnh xoa mắt rồi thở dài lần nữa, ông nên đi ngủ một chút để tâm tình bình ổn. Xem ra ông đã già rồi.
Trở lại với hiện tại, sau khi Liar nghe Sầm Uông thuật qua mọi chuyện thì cô có chút không tin tưởng được. Sầm Uông xoa đầu cô: "Hiện tại có lẽ em cũng có một thân phận riêng biệt của mình. Nhưng dù số phận của em là gì đi chăng nữa thì nó cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi. Em thì quên qua mỗi kiếp luân hồi, nhưng anh thì vẫn nhớ và sống cả trăm năm, cả nghìn năm để chờ đợi em xuất hiện."
Thấy Liar ngước mặt nhìn mình, Sầm Uông đành chậm rãi giải thích cho cô hiểu. Vì lời nguyền rủa đó của Liar, nên Sầm Uông cứ thế mà trôi qua một viễn cảnh cứ lặp đi lặp lại. Đó là nhận nhiệm vụ khảo hạch rồi sau đó dịch chuyển đến thế giới có Liar để thực hiện khảo hạch và gặp cô.
Sau cùng, vì bất kỳ một lý do nào đó do số phận đưa đẩy thì kết quả vẫn là Sầm Uông sẽ ra tay g.i.ế.c Liar. Còn Liar thì cũng có một số mệnh riêng. Nhưng chung quy cô vẫn sẽ là một người có nhiệm vụ bên mình, du hành đến các thế giới tận thế khác nhau để làm nhiệm vụ và điểm chính là sẽ gặp Sầm Uông và bị giết.
"Em không để ý rằng dù là Vân Điệp và Mịch Vũ thì dáng vẻ bề ngoài của em đều không quá khác biệt ư?"
Nghe lời Sầm Uông nói thì Liar mới để ý đến việc đó. Quả thật là như vậy, dù là làm nhiệm vụ ở thế giới nào đi nữa thì dáng vẻ bên ngoài của cô cũng không quá khác biệt. Đúng hơn là khá giống nhau, điều này quả thật là Liar chưa từng chú ý tới bởi xưa nay, cô chỉ tập trung làm nhiệm vụ và đóng giả tính tình của người đó mà thôi.
Chỉ là nếu như vậy thì lại có một số điều chưa thể minh bạch được: "Nếu vậy, tại sao lần trước khi anh g.i.ế.c Vân Điệp thì tôi đã sớm không còn ở trong cơ thể của cô ấy? Còn lần này, tại sao tôi có thể nhớ được anh? Hay là qua mỗi một kiếp tôi luân hồi thì tôi mới quên đi anh? Nếu vậy thì tại sao lần trước, khi tôi ở trong cơ thể của Vân Điệp tôi lại không nhận ra anh?"
Sầm Uông có chút buồn cười, Liar vẫn sắc sảo như ngày xưa. Dù qua mấy ngàn năm rồi nhưng cô chẳng thay đổi chút nào cả. Dù cho trải qua bao nhiêu vòng luân hồi thì Liar vẫn như vậy, vẫn là Liar của anh.
Nhưng Liar cũng chưa hỏi xong, cô còn không ít thắc mắc muốn hỏi Sầm Uông: "Chỉ là nếu anh nhớ được tất thảy mọi chuyện thì tại sao anh lại đi tìm tôi hoài để kết cục phải tự tay g.i.ế.c tôi như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh khi kể lại chuyện xưa thì dường như không có chút đau buồn nào mà thậm chí anh còn đang cao hứng ấy nhỉ? Nếu anh không thể giải thích được hết những điều này thì đừng có mà mơ tưởng tôi sẽ tin anh."
Không biết Sầm Uông lấy từ đâu ra một hộp dâu tây đưa cho Liar. Tuy đang ôm thái độ hoài nghi với anh nhưng Liar cũng không sợ một hộp dâu tây vì với thực lực của Sầm Uông. Nếu anh muốn g.i.ế.c cô thì là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải tẩm độc vào một vài trái dâu tây nho nhỏ thế này cho thêm phiền phức chứ?
Liar ra sức đẩy kẻ tu chân ra hay thậm chí là dùng phép để tấn công gã ta nhưng mọi thứ đều vô ích. Kẻ tu chân cảm thấy Liar phản kháng quá mạnh mẽ nên đã dùng phép để cố định tay chân cô lại.
Gã ta nhanh chóng cởi thắt lưng, hung hăng đưa hạ bộ của bản thân vào bên trong thân thể của Liar khiến cho cô đau đớn khóc nấc lên. Ánh mắt của Liar c.h.ế.t lặng theo từng nhịp đẩy của kẻ tu chân, còn Sầm Uông thì cảm thấy bầu trời của anh như đã sụp đổ.
Sau khi giải quyết nhu cầu xong xuôi, kẻ tu chân phun một ngụm nước bọt lên mặt của Liar rồi nở nụ cười khinh bỉ: "Hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi, như con cá chết. Đợi đến khi tao thừa kế Vương vị rồi thì mày chỉ xứng đáng là công cụ làm ấm giường cho tao mà thôi. Muốn làm vợ tao à? Đừng có mơ."
Lửa giận trong lòng của Liar điên cuồng dâng lên. Sự phẫn nộ của cô như một mồi lửa, cháy tràn lan khắp đồng cỏ không thể dừng lại được. Hiện tại, tâm trí của Liar đang chịu quá nhiều đả kích để có thể suy xét xem đây có thật sự là người đàn ông mình yêu thương hay không.
Liar chỉ cảm nhận được sự nhục nhã, sự khinh bỉ của người đàn ông đối diện đang dành cho cô. Sau đó là sự thống hận, sự phẫn nộ đang lan tràn trong tâm trí của một cô gái bị sỉ nhục bởi chính người mình yêu khi bị anh ta vừa lấy mất đi cái trinh tiết đầu đời.
Liar ngồi dậy, miệng của cô bắt đầu niệm cấm chú. Không biết Liar lấy con d.a.o găm ở đâu ra rồi không hề nề nà đ.â.m thẳng d.a.o găm vào lồng n.g.ự.c bên trái của bản thân. Đó chính là nghi thức nguyền rủa, một loại phép thuật cấm kỵ ở Yêu giới. Thế nhưng trong sự giận dữ tột độ của mình thì Liar đã sử dụng loại cấm thuật đó để nguyền rủa người đàn ông trước mắt này.
Bấy giờ, khi cấm thuật bắt đầu khởi động thì Vương thượng Sầm Dĩnh cũng cảm nhận được và nhanh chóng chạy đến. Thấy cảnh tượng trước mặt, Vương thượng Sầm Dĩnh hướng Liar hô to: "Đó không phải là Sầm Uông. Sầm Uông đã bị kẻ khác chiếm giữ lấy thân thể rồi."
Lời nói của Vương thượng Sầm Dĩnh khiến cho Liar kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt. Thế nhưng vào lúc này thì nghi thức nguyền rủa cũng đã kết thúc, dù muốn dù không thì mọi việc cũng đã rồi, chẳng thể nào thay đổi được nữa.
Vương thượng Sầm Dĩnh thấy vậy bất giác thở dài một hơi, thật đúng là oan nghiệt mà. Ông cũng không chần chừ, bắt đầu làm phép để có thể cải thiện phần nào cục diện quá đỗi rối ren và ngang trái này. Dù sao thì Sầm Uông cũng là đứa con trai chính thống của ông và Liar cũng là con gái của một vị nguyên lão luôn ủng hộ ông từ khi ông còn đăng cơ lên làm Vương thượng.
Vương thượng Sầm Dĩnh rút hồn của kẻ tu chân ra khỏi cơ thể của Sầm Uông, ánh mắt của ông trở nên sắc lạnh ngay lập tức: "Ngươi tưởng có thể qua mặt ta sao, hỡi kẻ độc ác ngu si kia? Còn dám mạo phạm đến dòng giống cao quý của Yêu tộc ta, quả thật là tội đáng muôn chết."
Dứt lời, Vương thượng Sầm Dĩnh lập tức đọa kẻ tu chân xuống dưới cùng của mười tám tầng địa ngục. Khiến cho gã ta đời đời kiếp kiếp không thể nào siêu sinh, mỗi một ngày trôi qua đều phải chịu phạt do những tội ác mà gã ta đã tự tay gây ra. Đó quả thật là sự trừng phạt thích đáng nhất dành cho một kẻ táng tận lương tâm như vậy.
Vương thượng Sầm Dĩnh khẽ thở dài nhìn bóng dáng của Liar và Sầm Uông đang từ từ biến mất. Hiện tại thì ông cũng chỉ có thể giúp được đến nhường và kèm theo cho Sầm Uông một món quà nho nhỏ mà thôi.
Còn lại thì phải xem tạo hóa của cả hai rồi, chỉ là nếu sự việc cứ lặp đi lặp lại thì ông vẫn không thể nghỉ hưu vì chưa có người kế vị ư? Vương thượng Sầm Dĩnh xoa mắt rồi thở dài lần nữa, ông nên đi ngủ một chút để tâm tình bình ổn. Xem ra ông đã già rồi.
Trở lại với hiện tại, sau khi Liar nghe Sầm Uông thuật qua mọi chuyện thì cô có chút không tin tưởng được. Sầm Uông xoa đầu cô: "Hiện tại có lẽ em cũng có một thân phận riêng biệt của mình. Nhưng dù số phận của em là gì đi chăng nữa thì nó cũng đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi. Em thì quên qua mỗi kiếp luân hồi, nhưng anh thì vẫn nhớ và sống cả trăm năm, cả nghìn năm để chờ đợi em xuất hiện."
Thấy Liar ngước mặt nhìn mình, Sầm Uông đành chậm rãi giải thích cho cô hiểu. Vì lời nguyền rủa đó của Liar, nên Sầm Uông cứ thế mà trôi qua một viễn cảnh cứ lặp đi lặp lại. Đó là nhận nhiệm vụ khảo hạch rồi sau đó dịch chuyển đến thế giới có Liar để thực hiện khảo hạch và gặp cô.
Sau cùng, vì bất kỳ một lý do nào đó do số phận đưa đẩy thì kết quả vẫn là Sầm Uông sẽ ra tay g.i.ế.c Liar. Còn Liar thì cũng có một số mệnh riêng. Nhưng chung quy cô vẫn sẽ là một người có nhiệm vụ bên mình, du hành đến các thế giới tận thế khác nhau để làm nhiệm vụ và điểm chính là sẽ gặp Sầm Uông và bị giết.
"Em không để ý rằng dù là Vân Điệp và Mịch Vũ thì dáng vẻ bề ngoài của em đều không quá khác biệt ư?"
Nghe lời Sầm Uông nói thì Liar mới để ý đến việc đó. Quả thật là như vậy, dù là làm nhiệm vụ ở thế giới nào đi nữa thì dáng vẻ bên ngoài của cô cũng không quá khác biệt. Đúng hơn là khá giống nhau, điều này quả thật là Liar chưa từng chú ý tới bởi xưa nay, cô chỉ tập trung làm nhiệm vụ và đóng giả tính tình của người đó mà thôi.
Chỉ là nếu như vậy thì lại có một số điều chưa thể minh bạch được: "Nếu vậy, tại sao lần trước khi anh g.i.ế.c Vân Điệp thì tôi đã sớm không còn ở trong cơ thể của cô ấy? Còn lần này, tại sao tôi có thể nhớ được anh? Hay là qua mỗi một kiếp tôi luân hồi thì tôi mới quên đi anh? Nếu vậy thì tại sao lần trước, khi tôi ở trong cơ thể của Vân Điệp tôi lại không nhận ra anh?"
Sầm Uông có chút buồn cười, Liar vẫn sắc sảo như ngày xưa. Dù qua mấy ngàn năm rồi nhưng cô chẳng thay đổi chút nào cả. Dù cho trải qua bao nhiêu vòng luân hồi thì Liar vẫn như vậy, vẫn là Liar của anh.
Nhưng Liar cũng chưa hỏi xong, cô còn không ít thắc mắc muốn hỏi Sầm Uông: "Chỉ là nếu anh nhớ được tất thảy mọi chuyện thì tại sao anh lại đi tìm tôi hoài để kết cục phải tự tay g.i.ế.c tôi như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hiện tại của anh khi kể lại chuyện xưa thì dường như không có chút đau buồn nào mà thậm chí anh còn đang cao hứng ấy nhỉ? Nếu anh không thể giải thích được hết những điều này thì đừng có mà mơ tưởng tôi sẽ tin anh."
Không biết Sầm Uông lấy từ đâu ra một hộp dâu tây đưa cho Liar. Tuy đang ôm thái độ hoài nghi với anh nhưng Liar cũng không sợ một hộp dâu tây vì với thực lực của Sầm Uông. Nếu anh muốn g.i.ế.c cô thì là chuyện quá dễ dàng, cần gì phải tẩm độc vào một vài trái dâu tây nho nhỏ thế này cho thêm phiền phức chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.