Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Chương 75: Người ngoài hành tinh

Mẹ Kế

28/10/2024

Ngoài cách băng qua thung lũng đó thì chẳng còn đường đi nào khác. Tuy nhiên điều đó cũng không phải là vấn đề, bởi trong tất cả mọi người ở đây thì không có người nào quá tệ, để băng qua được thung lũng là điều quá bình thường.

Thể nhưng Vân Điệp lại ra hiệu cho mọi người dừng lại, cô quay sang nhìn Sầm Uông. Thấy ánh mắt của Vân Điệp, Sầm Uông đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái rồi biến mất tại chỗ. Vân Điệp không nói gì, ra dấu cho mọi người im lặng và chờ đợi.

Mọi người gần như không thể biểu hiện sự ngạc nhiên của bản thân nữa. Bởi từ khi đồng hành cùng Vân Điệp thì bọn họ cảm giác như từ xưa đến nay, cuộc sống của bọn họ đã quá đơn giản cũng quá bình thường. Ở Vân Điệp, dường như không có chuyện gì là không thể và người đàn ông của cô ấy thì còn trâu bò hơn rất nhiều lần.

Khi Sầm Uông trở lại, anh kéo tay của Vân Điệp rồi viết lên lòng bàn tay của cô vài chữ. Vân Điệp mím môi, cô xoay người định viết chữ lên tay của Viễn Toàn và Túy Ngân để thông báo sự việc cho họ biết thì bị Sầm Uông kéo lại.

Mặt mũi anh phụng phịu, viết vào tay Vân Điệp vài chữ. Vân Điệp liếc Sầm Uông một cái, hiện tại mà người đàn ông này còn ghen tuông như thế, quả thật là hết cách. Sầm Uông xua tay một cái, trên không trung xuất hiện vài dòng chữ màu đen.

Mọi người đọc xong mới hiểu rõ lý do từ nãy đến giờ Vân Điệp lại thân trọng như vậy. Ở bên dưới thung lũng này có một con nhện khổng lồ đang ngủ say và nếu nói chính xác hơn thì nó chính là zombie nhện.

Ngay lúc mọi người đang định lùi lại, cách xa nơi này một chút để bàn bạc đối sách thì đã thấy Sầm Uông biến mất. Vân Điệp ra dấu cho mọi người im lặng và lùi về sau. Khoảng vài phút sau thì bên dưới thung lũng truyền đến tiếng nổ, nơi mọi người đang đứng cũng bị ảnh hưởng và chấn động không ít.

Cảm nhận được mặt đất run run, Vân Điệp nhanh chóng di chuyển đến gần thung lũng. Bên dưới, khói bụi mù mịt dâng cao, đồng thời thì tiếng gào thét cũng vang vọng khắp nơi. Vân Điệp thở dài một hơi, vậy là thuốc nổ vẫn chưa thể tiêu diệt được con nhện đó.

Vân Điệp rút liềm Chính Nghĩa ra khỏi không gian, cô xoa cổ: "Đi tiễn nó lên đường nào."

Mọi người vô cùng bất ngờ trước lưỡi liềm, chẳng lẽ đây là vũ khí của Vân Điệp ư? Tuy vậy nhưng mọi người cũng phải nén tò mò lại rồi nhanh chóng rút vũ khí, xem ra một trận nổ lớn như vậy cũng không thể g.i.ế.c nổi nó, phải ra tay thôi.



Vì bên dưới thung lũng được bao phủ bởi cỏ xanh nên dù có nhảy xuống cũng không sợ bị trầy xước gì cả. Vân Điệp nhảy xuống thung lũng, cô tiếp đất bằng một cái lộn mèo để bảo vệ thân thể khỏi bị chấn thương rồi nhào vào trận khói bụi còn chưa tản đi hết.

Mọi người nhanh chóng nối tiếp theo Vân Điệp, không hề do dự nhảy xuống thung lung theo cô. Bấy giờ, tuy khói bụi còn chưa tản đi hết nhưng dựa vào thị lực vô cùng tốt của những người sở hữu dị năng như Vân Điệp thì đây cũng không phải là vấn đề. Cô xông vào bên trong thì thấy con nhện đang đau đớn cựa quậy, gào thét dữ dội.

Dù vậy thì cả người con nhện đang bị trói vào những tảng đá to nên nó không thể nào di chuyển được. Sầm Uông đứng cách đó không xa chạy lại ôm Vân Điệp một cái: "Em nhớ cẩn thận."

Vân Điệp gật đầu: "Anh đi qua bên kia, đừng ra tay."

Nếu như không phải sợ thiên địa phát hiện rồi thực hiện trừng phạt thì chỉ một con nhện cỏn con thế này, Sầm Uông chỉ cần búng một ngón tay mà thôi. Nhưng hiện tại thì anh không thể sử dụng phép thuật, do đó đành để cho Vân Điệp bảo vệ anh rồi.

Khi mọi người xông vào thì khói lửa cũng đã tiêu tán gần hết. Vân Điệp đang thi triển dị năng kèm theo những nhát c.h.é.m chí mạng để xử lý con nhện. Lạ kỳ thay là lưỡi liềm của cô sắc bén đến lạ thường, c.h.é.m đến đâu thì vết thương sâu hoắm xuất hiện đến đấy.

Mọi người nhanh chóng nhập cuộc, bởi con nhện đã bị trói lại nên để có thể xử lý nó là việc không quá khó khăn. Không lâu sau đó, con nhện lập tức gục xuống, Vân Điệp nhanh chóng lùi về sau. Có vài người không nhanh chân, chạy kịp nên bị m.á.u đen xối đầy người. Bọn họ ngẩng mặt nhìn trời, chỉ biết trách mình thôi chứ trách ai bây giờ.

Thở dốc vài bận, mọi người lập tức cất bước, muốn nhanh chóng di chuyển. Thế nhưng Vân Điệp xua tay, ra dấu mọi người nhìn chỗ sau lưng con nhện. Viễn Toàn đi đến xem xét, anh dùng một cái cây dài chọc vào phần tơ dày đặc mà con nhện đã giăng.

Sau khi dọn dẹp phần tơ xong thì một hang động nhỏ hiện ra. Vân Điệp quay sang nhìn Sầm Uông, anh biết ý nhanh chóng biến mất để đi vào bên trong xem xét. Diệu Tôn nhìn Vân Điệp, rõ ràng là Vân Điệp mang cậu theo để trợ giúp cho cô. Thể nhưng hiện tại Vân Điệp còn đang phải bảo vệ ngược lại cậu ta.

Rõ ràng là nếu có nguy hiểm gì đó thì Sầm Uông dễ dàng chạy trốn hơn Diệu Tôn nhiều. Do đó Vân Điệp mới kêu Sầm Uông đi xem xét chứ không phải là Diệu Tôn. Khá lâu sau Sầm Uông mới trở lại, điều đó khiến cho Vân Điệp có chút lo lắng.



Tuy vẻ ngoài Vân Điệp vẫn bình thản ngồi gặm đồ ăn vặt chờ Sầm Uông nhưng trong lòng đã sớm suy đoán đến đủ thứ chuyện và những trường hợp có thể xảy ra. Khi Sầm Uông trở lại, Vân Điệp nhìn thấy rất rõ sự rối rắm trên gương mệt của anh.

Vân Điệp kéo Sầm Uông ra một góc, không đợi Vân Điệp hỏi thì Sầm Uông đã tự mở miệng: "Bên trong rất rộng và còn có tàu vũ trụ. Hơn nữa có hẳn người ngoài hành tinh ở trong đó."

Vân Điệp chớp chớp mắt, thông tin này khá lớn nên cô cần chút thời gian để tiêu hóa. Ít lâu sau, Vân Điệp mới định thần lại được: "Anh biết bọn họ làm gì ở trong đó không?"

Sầm Uông ngẫm nghĩ đôi chút rồi mới trả lời Vân Điệp: "Thực ra thì anh cũng không rõ mục đích của bọn họ là làm gì. Nhưng bọn họ đang thí nghiệm, điều chế gì đó. Ở bên trong không có con người nhưng có zombie, bọn họ còn m.ổ x.ẻ nó ra và lấy thịt của zombie làm thí nghiệm."

Vân Điệp xoa cằm, chuyện gì đây nhỉ? Sao bây giờ lại lòi ra việc người ngoài hành tinh đây? Nếu nói vậy thì chẳng lẽ đời trước, người ngoài hành tinh là có tồn tại và đến cả hành tinh mà cô đang sống này, chỉ là do cô không biết mà thôi?

Suy nghĩ hồi lâu, Vân Điệp quyết định giấu sự việc này với những người khác. Bình thường thì người dị năng có thính lực rất tốt, cuộc nói chuyện cách họ không xa này nhất định là có thể nghe thấy. Dù vậy thì người bên cạnh cô là Sầm Uông, do đó việc bị nghe lén là chuyện không thể nào xảy ra.

Vân Điệp trở lại nơi mọi người đang đứng: "Ở bên trong còn có một con zombie to nữa, nhưng là sói. Hơn nữa, con sói lớn đó đang nuôi hẳn một đàn sói zombie nữa. Nếu dây vào chúng thì có lẽ chúng ta sẽ gặp phải phiền phức không hề nhỏ."

Nghe Vân Điệp nói vậy, hứng thú của mọi người tụt dốc không phanh. Bọn họ đi vào trong đó làm gì để phải trêu chọc tới đàn sói dữ đó cơ chứ. Thế là mọi người lại tiếp tục lên đường. Về phần Vân Điệp thì cô đã có dự tính riêng, chuyện ly kỳ này càng ít người biết càng tốt. Đợi cô đi tìm hiểu thêm xem tròn méo thế nào rồi tính tiếp vậy.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mảnh Ghép Ngày Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook